Nhìn thấy Lam, Roland cảm thấy hơi bất ngờ, lại cảm thấy là chuyện đương nhiên.
- Rốt cuộc—ngươi là ai?
- Một người bị kẹt lại đang tìm kiếm sự giúp đỡ.
Lam quan sát bốn phía.
- Ta biết ngươi có rất nhiều chuyện muốn hỏi ta, chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói, vậy chọn chỗ bên cạnh cửa sổ này đi.
- Không cần đi đến phòng số 302?
Hắn ta trợn tròn mắt nhìn đối phương chọn đại vị trí gần sát mặt đường rồi ngồi xuống.
- Nơi ước hẹn là để tránh tai mắt, nếu như nơi này đã không có ai khác, vậy thì tuỳ tiện ngồi ở đâu cũng được.
Lam thuận miệng nói,
- Đúng rồi, nếu đã là quán cà phê, vậy có thể cho ta một ly cà phê đá được không?
- Ta cho rằng chuyện mật đàm cần nói là một bí mật kinh thiên động địa, khiến thần kinh con người căng như dây đàn, tiết lộ một chút cũng sẽ dẫn đến đại hoạ ngập trời.
- Gía trị của bí mật được quyết định bởi người nghe nó, huống chi cả ngày đợi ở dưới lòng đất, còn phải đề phòng sự bành trướng của xâm thực, thần kinh đã đủ căng thẳng rồi. Khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, đương nhiên là phải thư giãn một chút rồi.
Lam ung dung từ tốn đáp
- Một ly cà phê đá, cảm ơn.
Roland nhìn nàng chằm chằm một lúc, mới tức giận nói.
- Ở chỗ ta chỉ có thức uống hoà tan.
- Không sao.
Gặp quỷ rồi, rõ ràng là địa bàn của mình, lại giống như bị nàng ta đảo khách thành chủ vậy... hắn lấy cà phê nước một đã pha xong từ trong tủ lạnh ra hoà với sữa bò rót vào cùng một ly, bỏ thêm hai viên đá lớn, bưng đến trước mặt đối phương. Trong toàn bộ quá trình, tầm mắt của hắn chưa từng rời khỏi Lam.
- Yên tâm, ta sẽ không biến mất vào không trung đâu.
Lam nhún nhún vai.
- Chưa chắc à nha.
Roland mắt nhìn đối phương chằm chằm rồi nói.
- Ta đã từng nhờ Garcia liên lạc với ngươi, cũng từng đến thành Prism hai lần, nhưng lúc đó ngươi giống như đã biến mất khỏi thế gian vậy. Nếu đã để lại giấy nhắn tại sao không trực tiếp nói với tôi?
Lần này, Lam trầm mặc rất lâu mới thấp giọng thở dài.
- Bởi vì lúc nó thời cơ vẫn chưa đến, hài tử.
Thời cơ... chưa đến? Roland thoáng khựng lại.
- Ý của ngươi là, để cho ta phát hiện Hồng Nguyệt... trên thực tế chính là xâm thực, so với việc để ngươi chủ động nói với ta thì như vậy càng đáng tin hơn sao?
- Phản ứng của ngươi rất nhanh nhạy, khiến mong chờ của ta dành cho ngươi lại nhiều thêm một chút.
- Mong chờ ta giúp đỡ người sao?
Roland nhịn không được hừ nhẹ một tiếng.
- Biểu cảm của ngươi không giống một người đang cần trợ giúp chút nào.
- Vậy ngươi cảm thấy biểu hiện thế nào mới khiến ngươi tin tưởng đây? Sốt ruột năn nỉ? Ôm lấy đùi ngươi khóc ròng ròng? Hay là đặt ra một đống hồi báo phong phú?
Lam lắc đầu.
- Không cho dù ta có làm như vậy, ngươi cũng sẽ không dễ dàng đặt lòng tin—như thế chỉ khiến chuyện này càng thêm nát bét.
Ngươi không thử thì sao biết được kết quả, Roland vốn định nói đùa lại một câu, nhưng lời ra đến miệng lại nuốt xuống, đối phương không phải là người đồng trang lứa với hắn giống như Garcia, nàng ta là đệ tử chủ tịch trấn giữ hiệp hội Võ Đạo Gia, thầy của Garcia, là tiền bối của tiền bối, nếu như cũng tính gộp cả ấn phù thời gian nhìn thấy ở trong giáo đường bóng, thì tuổi tác của nàng e là cũng đã bảy tám trăm tuổi, giống như nhìn thấy nhân vật bước ra từ trong lịch sử vậy, hắn phát hiện bản thân cũng vô tình tự thu liễm lại rất nhiều.
- Được rồi...
Roland ngồi xuống đối diện Lam, gọt giũa sắp xếp lại vô số nghi vấn trong đầu lại một lượt.
- Ngươi từng là thành viên của Hội Liên Hợp?
- Ta không có bất kỳ quan hệ gì với thế giới của ngươi.
Lam đáp.
- Ta sinh ra ở đây, chắc chắn cũng sẽ an nghỉ ở đây, tuy rằng đây là một quá trình rất dài.
- Nhưng ta đã nhìn thấy bức hoạ của ngươi ở trong giáo đường bóng—
- Dáng vẻ có chỗ giống nhau cũng không có gì kỳ quái.
Nàng ngắt lời.
- Huống chi là bảo tồn ở trong ghi chép lịch sử, giá trị tham khảo cũng không quá nhiều.
- Chuyện này cũng quá trùng hợp rồi.
Roland nhíu mày.
- Nếu như kéo đường thời gian ra đủ dài, ngươi sẽ phát hiện bất kỳ trùng hợp nào trên đời chẳng qua cũng chỉ như thế. So với việc so đo quá khứ, chi bằng dốc hết tinh lực vào chuyện quan trọng tiếp theo.
Có thể là nàng không hiểu rõ tình hình, cũng có thể là đang cố tình giấu giếm, nhưng Roland biết rất rõ, không có sự giúp sức của Nightingale, với trình độ tuỳ mặt gửi lời của hắn vốn không cách nào phán đoán thật giả chỉ trong mấy câu nói. Nếu đối phương đã trả lời như vậy, cứ tiếp tục quấn lấy cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng hỏi đến những vấn đề khác.
- Vậy thì.. ma lực rốt cuộc là cái gì?
Lam nhếch khoé môi.
- Chắc ngươi cũng đã mang máng đoán ra—nó chẳng là cái thá gì hết. Tất cả hệ thống hiện hữu đều không cách nào giải thích nó, bởi bó vốn không thuộc về thế giới này. giống như việc sinh vật cấp thấp không thể nào lý giải kết cấu cao tầng. Trước mắt điều biết được duy nhất chính là, chúng ta có thể vận dụng nó, cho nên ngươi cũng có thể dùng một cụm từ thông tục để miêu tả nó: sức mạnh ngẫu nhiên có được.
Nếu là như vậy.. thì không khác gì sức mạnh tự nhiên cả. Roland thầm nghĩ, không, không đúng...nói như vậy không chính xác, không phải ma lực giống với sức mạnh tự nhiên, mà chúng nó là cùng một loại vật chất. Vì để hướng bản thân nhìn từ một góc độ khác giải thích ma lực là thứ gì, nên thế giới trong mơ mới thay đổi thành dáng vẻ hiện tại.
- Vậy trong đại hội nghênh đón ở thành Pirsm, lần giảng giải đó của ngươi... còn có suy đoán ở bên trong quyển ‘Lý do để tồn tại’, đều là... sự thật sao?
Một cái là khởi nguyên và bản chất của sự xâm thực, cái còn lại chính là suy đoán về sự luân hồi không ngừng của Trận Chiến Thần Ý, đây có thể nói là hai vấn đề hắn muốn làm rõ ràng nhất.
- Không chính xác, nhưng ngươi có thể cho là như vậy.
Lam trả lời sảng khoái đến bất ngờ.
- Ta muốn biết cách nói chính xác.
- Vậy thì đã vượt quá năng lực lý giải của ngươi, dùng hệ thống chữ viết của ngươi cũng không cách nào biểu đạt ra chính xác được.
Nàng nhấp một ngụm cà phê.
- Tất cả những hành động khác của ta đều nằm dưới sự giám sát của ‘Thần Minh’, một khi để lộ ra tin tức có thể làm nguy hại đến nó, hai thế giới đều sẽ bị huỷ diệt. vì thế xin nhớ cho là, chỉ có thứ ngươi đích thân lĩnh ngộ, mới là đáp án chân thật.
Khoé môi Roland không khỏi co giật, đây chẳng phải là giống như đang dứt khoác nói, coi như ta có nói dối cũng là vì muốn tốt cho ngươi à.
- Nó có năng lực huỷ diệt thế giới?
- Cho nên ta mới dùng hai chữ Thần Minh để ám chỉ nó, suy cho cùng đây là ý thức của ngươi, hình tượng này là dễ nhất để hình dung năng lực đó rồi.
- Mục đích của thần minh là?
- Khiến trận chiến Thần Ý kéo dài không ngừng.
- Vậy quan hệ giữa ngươi và Thần Minh là gì?
Lần này Lam không trả lời ngay, mà do dự một lúc.
- Ta là người đã phản bội nó.
- Phản... bội?
- Không sai, luân hồi vĩnh hằng thế này sẽ không bao giờ chấm dứt, ta không muốn mãi mãi bị nhốt ở nơi tù túng này. Hơn nữa ý nghĩa của luân hồi là hao tổn, một ngày nào đó, Thần Minh cũng sẽ tan rã, đến lúc đó, bất luận là thế giới nào cũng sẽ biến thành một vùng tịch mịch.
Roland quan sát nàng hồi lâu.
- Vậy mục đích ngươi tìm ta là...
- Ta cần sự giúp đỡ của ngươi, hài tử.
Lam không hề né tránh ánh mắt của hắn.
- Ta cần ngươi ngăn chặn trận chiến Thần Ý, khiến nó dừng lại hoàn toàn.
- Ý của ngươi là, thắng được chiến tranh?
- Không, như vậy chẳng qua là đang khởi động một vòng luân hồi mới mà thôi.
Lam lắc đầu.
- Muốn ngăn chặn tất cả chuyện này, ngươi cần phải thay thế Thần Minh!
Roland không khỏi thẫn thờ, đáp án này...thật sự khiến người nghe phải kinh sợ.
Hắn hít một hơi.
- Xin lỗi, thứ cho ta từ chối.
- Tại sao?
Lam không hiểu nói, biểu cảm trên mặt cũng có hơi thay đổi khác với lúc trước.
- Những chuyện ngươi nói với ta, không cách nghiệm chứng thật giả, càng huống hồ đến ngươi cũng thừa nhận, vì để né tránh sự giám sát của Thần Minh chỉ có thể sử dụng cách trả lời lập lờ nước đôi. Có lúc muốn dẫn dắt đến suy nghĩ sai lệch chỉ cần một từ ngữ, ý này chính là ta đã bị ngươi lừa, còn giúp ngươi đếm tiền—suy cho cùng ngươi tự xưng đã phản bội Thần Minh, phản bội ta há không phải dễ dàng hơn sao?
Roland buông thỏng tay.
- Chuyện mình làm người hưởng ky cóp cho cọp ăn thế này không phải là sở trưởng của ta, vì thế sự nghiệp thay thế Thần Minh vĩ đại như vậy, ngươi vẫn là đi tìm người khác đi.
- Nếu ngươi có thể làm được việc này—
- Dừng lại.
Roland đưa tay lên nói.
- Đã nói là sẽ không hứa hẹn một đống hồi báo phong phú mà? Người vừa rồi còn nói làm như vậy chỉ khiến chuyện trở nên hỏng bét.
Lần này Lam chăm chú nhìn hắn tròn mười phú.
- Không... ta đổi ý rồi.
- Vậy thì cũng không có tác dụng gì lớn.
Roland đứng dậy tự rót cho mình một ly cà phê.
- Khen thưởng nói xuông thì chẳng khác gì treo củ cà rốt ở trước con lừa, nhìn thấy thì tốt đẹp, nhưng không ăn đến miệng thì cũng chẳng ý nghĩa gì.
- Chí ít thì ngươi cũng phải nghe ta nói hết.
- Ngươi đã nói rồi—
- Ngươi có thể khiến cho Ashes trở lại thế gian.
- ??
Roland nhất thời sửng sốt, chiếc ly trượt khỏi tay rơi xuống đất, vỡ vụn thành nhiều mảnh.