- Sao ngươi biết được...cái tên này?
Lam bình tĩnh nói:
- Dù ta sinh ra ở đây, nhưng không có nghĩa là ta hiểu hết về thế giới của ngươi. Không biết ngươi đã từng nghe đến “cõi tâm trí “... hay” nguồn gốc ma lực “ chưa?
Roland lập tức nghĩ đến tin tức do Kabradhabi tiết lộ, hắn mặc kệ những mảnh vỡ của chén sứ trên mặt đất, chạy tới bên bàn nhìn Lam trầm giọng hỏi:
- Nàng ấy đang ở cõi tâm trí?
- Đương nhiên không phải rồi, mà là cõi tâm trí đã ghi nhớ nàng -- bất cứ ai đạt được đủ sức mạnh, đều sẽ để lại dấu vết ở đó.
Lam dừng một chút,
- Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, ngươi muốn hỏi phương pháp cụ thể, sau đó thử tự mình đi giải quyết. Thậm chí thái độ đối với việc kết thúc trận chiến Thần Ý cũng không ngoại lệ. Nhưng ta buộc phải nói với ngươi, thời gian không còn nhiều nữa đâu.
- Có ý gì?
- cõi tâm trí không phải là một vật chứa thích hợp để ở lâu dài, thời gian càng kéo dài, ý thức của nàng ấy sẽ trở nên mỏng manh, cho đến khi triệt để tiêu tan. Quá trình này là không thể nghịch chuyển, vì vậy ngay cả khi ngươi biết được phương pháp, rất có khả năng không kịp để thực hiện. Với lại đây cũng không phải là trường hợp xấu nhất.
- Trường hợp xấu nhất là gì?
- Sự tồn tại của thế giới trong mơ đã cản trở nghiêm trọng đến ý chí của Thần Minh, nó sẽ không cho phép tình trạng này tiếp tục phát triển. Nói cách khác, khi Thần Minh cho rằng mọi biện pháp đều không thể đưa tình hình trở lại đúng hướng, cả hai thế giới đều sẽ bị phá hủy -- Thời hạn này sợ là gấp gáp hơn ngươi nghĩ, đây cũng là lý do tại sao ta hạ quyết tâm thuyết phục ngươi.
Lam nói từng câu từng chữ,
- Con à, giúp ta, cũng chính là giúp chính ngươi.
- Nghe có vẻ như đúng là có chuyện này thật,
Roland không dứt khoát nói,
- Nhưng vừa rồi ngươi cũng đã nói qua, chỉ có những gì ta hiểu được, mới là câu trả lời thật sự. Cũng chính là nói, những gì ngươi nói với ta có thể chỉ là dối trá... bao gồm cả việc khiến Ashes sống lại.
Lam thở dài một hơi, tựa vào lưng ghế dựa.
- Ngươi hiểu như vậy cũng đúng, bởi vì ta không hy vọng mãi đến cuối cùng ngươi mới cho rằng ta đang gạt ngươi - đặt nó lên trước, cũng là bằng chứng cho sự chân thành của ta.
Roland im lặng không nói.
Không nghi ngờ gì, đây là một tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Từ những thông tin đã biết, hắn không thể tìm ra quá nhiều sơ hở trong lời nói của đối phương -- chẳng hạn như mối đe dọa từ thế giới trong mơ, hắn đã hơn một lần nghe thấy từ miệng của những sinh vật ma lực. Mặc dù không biết tại sao lại chọc phải bọn nó, nhưng sự thù địch của những con quái vật đó là thật. Nếu kết hợp với tin tức của Lam, có nghĩa là các sinh vật ma lực là “cấp dưới” của Thần Minh.
Tuy nhiên, chỉ dựa vào những điều này mà đã cho rằng những gì đối phương nói đều là thật thì cũng quá khinh suất rồi, dù sao loại tin tức nào sẽ gây nguy hiểm cho Thần Minh đều hoàn toàn phụ thuộc vào Lam, nếu như suy đoán theo những manh mối sai lầm, không nghi ngờ gì những kết luận của hắn sẽ chỉ sai càng thêm sai. Cách ổn thỏa nhất, chỉ có tự mình đi chứng minh từng chút một mà thôi.
Vấn đề là thời gian.
Trong trường hợp không phán đoán được tình trạng “không còn nhiều thời gian”, thì việc lựa chọn cách ổn thỏa cũng là một loại mạo hiểm.
Chỉ cần nhắm mắt lại, hình ảnh Tilly đang khóc nức nở trong lòng hắn sẽ lại hiện ra trong tâm trí, cho dù bây giờ nàng đã thu tất cả nỗi đau vào đáy lòng, nhưng so với đôi con ngươi khi lần đầu gặp, chung quy vẫn thiếu mất một chút thần thái, giống như châu báu được bịt kín bởi một lớp bụi bặm nhợt nhạt vậy. Có người thường nói, đây là bằng chứng của sự trưởng thành, chỉ khi trải qua mất mát, mới biết cách trân trọng. Roland khinh bỉ mấy câu chuyện truyền động lực kiểu này, không bao giờ mất đi mới là lựa chọn của những người trưởng thành, còn về nỗi đau ai muốn trải nghiệm thì tự đi mà trải nghiệm.
Hiện tại có một khả năng như này, hắn không cách nào thờ ơ được.
Roland cố gắng hết sức kìm nén cảm xúc đang dao động trong lòng xuống, giả vờ lộ ra bộ mặt miễn cưỡng, lần nữa ngồi xuống đối diện với Lam.
- Nhưng ta cũng không thể dễ dàng đồng ý với ngươi. Tạm thời nói về phương pháp đi, ta phải làm thế nào mới có thể khiến nàng quay lại thế giới kia?
- Vấn đề này không mâu thuẫn với sự giúp đỡ mà ta cần, hoặc có thể nói cả hai chính là một.
Lan chậm rãi trả lời,
- Đầu tiên ngươi bắt buộc phải tìm được cõi tâm trí, sau đó tiến vào trong đó -- mà bước này cần phải được tiến hành cùng lúc giữa hai thế giới, nếu không tuyệt đối không có cơ hội thành công.
Roland kinh ngạc nói
- Hai... thế giới? Khoan đã, ngươi đang nói nguồn gốc ma lực là “có thật” sao?
- Đúng vậy, nó không phải là thứ gì đó mờ mịt hư vô, mà là một thực thể có thể nhìn thấy và chạm vào, hoàn toàn khác với khoảng không do xâm thực tạo ra.
Lam gật đầu,
- Thực ra, nó ở ngay bên cạnh cực bắc của Dawning Realm, chúng ta gọi nó là nơi không đáy.
Tim hắn lỡ nhịp, từ này... hình như đã nghe thấy ở đâu đó.
- Nhưng phía bắc đã bị chiếm đóng bởi ma quỷ -- ngươi biết ma quỷ không? Chúng là kẻ thù của trận chiến Thần Ý lần này.
- Về thế giới đó, ta không thể giúp được gì cho ngươi - can thiệp vào trận chiến Thần Ý là cấm địa tuyệt đối đối với Thần Minh, ngươi chỉ có thể tự mình giải quyết chuyện này.
Lam thản nhiên nói,
- Đánh bại bọn họ, mở một đường máu, sau đó đến với nơi không đáy. Nếu không làm được điều này, thì không còn gì để nói nữa.
Cho nên nàng mới nói rằng ngay cả khi biết được phương pháp, cũng không nhất định có thể kịp thời thực hiện...
Roland suy tư một lát,
- Được thôi, cho dù ngươi chưa có nói gì hết đi nữa, ta cũng muốn đuổi hết ma quỷ ra khỏi Dawning Realm. Vậy làm thế nào mà thế giới trong mơ đến được cõi tâm trí... Nếu đã là hư cấu, cũng không cần rắc rối vậy đâu ha.
- Trước khi trả lời ngươi, ta muốn hỏi ngươi một câu.
Lam nhìn ra ngoài cửa sổ,
- Ngươi thật sự cho rằng, thế giới này là hư cấu sao?
Roland giật mình, bất giác nhìn theo tầm mắt của nàng -- giờ cao điểm đi học và đi làm đã trôi qua, bóng người vội vàng tới lui trên đường phố đã ít đi rất nhiều. Cuối cùng thì các chủ quầy cũng có thời gian để nghỉ ngơi, có người đang kiểm kê lại thu hoạch lúc sáng, trên mặt tràn đầy vui sướng, có người châm điếu thuốc ngồi đọc báo ở cửa lớn.
Thay thế các bạn học sinh, nhân viên văn phòng là những bác gái, ông lớn sống ở đây, bọn họ xách theo những giỏ rau, qua lại không ngớt con hẻm hơi chật hẹp này. Khi đi ngang qua quán cafe Tường Vi, sẽ thể hiện ánh mắt khinh thường, hoặc rỉ tai thì thầm với những người bạn đồng hành của mình hai câu, như thể đang chế giễu gu của chủ tiệm vậy.
Roland biết rằng nếu như hắn đi tranh cãi với họ hai câu, hắn sẽ không nhận được những câu thoại đã được cố định từ lâu, mà là một đống những lời mắng mỏ đủ để thể hiện sự tuyệt diệu của ngôn ngữ, mà còn là kiểu ngươi nói một câu hắn đáp lại mười câu. Những chủ quầy còn lại sẽ không bày ra bộ dạng thờ ơ, tám chín phần mười bọn họ sẽ vây thành một hàng, hết sức phấn khởi đứng xem trận chiến vương giả này... hoặc là kịch liệt chiến nhau.
Đối mặt với một thế giới như vậy, hắn đột nhiên thấy mình không thể qua loa nói một tiếng “phải” nữa.
- Làm thế nào để một người có thể xác định được sự thật và hư cấu?
Lam ngơ ngẩn thấp giọng nói,
- Nhất định phải có cơ thể mới được coi là một sinh mệnh thật sự sao? Nếu một suy nghĩ có hỉ nộ ái ố, nhận thức của chính mình, chỉ vì không có hình thức cố định, hoặc là tồn tại dưới dạng thể năng lượng, thì không thực sự sống sao?
- Ặc... Ta nghĩ hẳn là phải đi.
Nàng thu lại ánh mắt,
- Vậy thì ngươi phải bảo vệ cho tốt nơi này, một khi nó bị phá hủy, hàng nghìn tỷ sinh mạng đang sống trong thế giới này cũng sẽ biến mất theo, tổn thất có thể nói là nghiêm trọng hơn cả thế giới bên ngoài. Nếu ngươi mất đi nó, cõi tâm trí cũng sẽ đóng cửa với ngươi mãi mãi.
- Chẳng lẽ... lối vào cõi tâm trí ở trong thành phố này sao?
- Chính xác mà nói, đây là cõi tâm trí.
Lam sửa lại,
- Ngươi hiện tại đang ở trong cõi tâm trí.
Roland trừng lớn mắt ngạc nhiên.
Nói cách khác, cơ thể của hắn vẫn còn đang ngủ say trong Thành Neverwinter, linh hồn của hắn đã vượt qua hàng ngàn dặm xa xôi, đến với nơi không đáy ở cực bắc của lục địa?