- Thì ra là như vậy.
Nightingale suy nghĩ một lúc lâu:
- So với việc xây dựng toàn bộ tuyến đường sắt, thì chỉ cần xây dựng một tuyến đường nối hai đầu sông lại với nhau sẽ bớt chuyện hơn nhiều. Hơn nữa việc xây dựng tuyến đường sắt bắt buộc cần có Anna với những công nhân có tay nghề, nhưng nếu như chỉ xây dựng một tuyến đường bình thường thì ai cũng có thể xây được, cho dù là dân di cư mới chuyển tới cũng có thể gánh vác được, như thế thì chúng ta có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian!
- Đúng thế, đây là một ưu điểm khác của nó.
Roland tỏ ý tán thành:
- Chỉ cần kế hoạch phù hợp thì cùng lắm chỉ mất một hai tháng thôi cũng có thể giảm bớt áp lực phía hậu cần, điều này có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với những người phải tranh thủ từng phút từng giây như chúng ta. Xem ra thỉnh thoảng ngươi cũng có thể nghĩ đến được chỗ mấu chốt của vấn đề.
- Hì hì, tất nhiên rồi... không đúng.
Khóe miệng Nightingale mới vừa cong lên đã đè xuống rồi:
- Thỉnh thoảng là thế nào hả? Chỉ cần nghiêm túc suy nghĩ thì ta cũng có thể làm được thôi, cho dù là giúp ngươi xử lý việc công, hay là đối phó với cuộc thi...
Mặc dù nàng nói rất đúng lý hợp tình, nhưng giọng nói nửa câu sau rõ ràng thấp hơn nửa câu trước mấy phần.
Roland không nhịn được cười nhẹ.
Có lẽ đối với Nightingale mà nói, điều kiện tiên quyết để nghiêm túc suy nghĩ là không mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Hắn dời ánh mắt đến tấm bản đồ trên bàn bên cạnh, nếu muốn đem đường thủy ở Greycastle và Dawn nối lại với nhau, cách nhanh nhất là xây dựng một con đường ở điểm cong tại khu vực phía đông của sông Xích Thủy thẳng tới thành Vĩnh Dạ, sau đó một đường thẳng về phía bắc, chạy qua Windward Collar của Dawn, tụ chung với sông Thiểm Quang của nước láng giềng.
Con sông này bắt nguồn từ cao nguyên Hermes, đường sông chính ở thành cũ chia ra làm ba, trong đó hai nhánh sông rộng chảy từ bắc tới nam vắt ngang toàn nước Dawn, cuối cùng tụ lại chảy ra biển. Để tiến thêm một bước lợi dụng được tài nguyên đường thuỷ, gia tộc Moore mở ba con kênh hướng từ đông sang tây trong hơn trăm năm qua, tương đương với việc thêm ba đường ngang cho hai nhánh sông hình chữ nhân, hành động lần này rất tiện cho buôn bán lưu thông trong đất Dawn, cũng cung cấp cho Roland một con đường tắt.
Băng qua sông Flash đến sông Mạch Bắc, xây dựng thêm một con đường nữa thẳng đến núi Cage, hai vùng cách nhau ngàn dặm sẽ có “đường chuyên dụng”. So với tuyến đường sắt hao phí cực lớn, thì kế hoạch này chỉ cần xây dựng hai đoạn đường chất lượng tốt đồng bộ với ba cửa sông dỡ hàng, cộng dồn lại không đến hai trăm cây số.
Nhưng nghĩ đến sức phá hoại của xe container trọng tải lớn, nếu như chỉ dựa vào đường trải lót bình thường, công nhân vẩy đá vụn lót ở trên, thì chẳng dùng được bao lâu sẽ phải điều người đến tu sửa, nếu gặp mưa to thì sẽ càng nhanh hỏng. Vì vậy Roland định một bước giải quyết luôn, dùng xi măng ổn định cát để làm tầng cứng, cùng quy cách với những con đường trong thành Neverwinter.
Bây giờ ở thành Neverwinter mà nói thì xi măng cũng chẳng phải thứ gì hiếm có nữa, chẳng qua việc vận chuyển nó từ ngàn dặm xa xôi đến Dawn vẫn là một chuyện vừa tốn thời gian lại tốn sức. Cùng với việc lãng phí lực lượng vận chuyển, không bằng sản xuất tại chỗ sẽ tiện hơn nhiều.
Sửa sang lại xong bản vẽ, Roland viết một phong thư cho đại biểu của Quốc vương nước láng giềng, phụ thân của Andrea là Horford Quinn.
Hắn quyết định điều một phần nhân viên kỹ thuật đi thành Shining trước, mang phương pháp nung xi măng và cách lắp ráp tàu hơi nước truyền lại cho ba đại gia tộc ở vương đô, để cho bọn họ xây dựng nhà xưởng, sửa chữa đường xá, gánh vác bớt áp lực của thành Neverwinter.
Hắn tin tưởng những quý tộc đó nhất định có thể nhìn thấy được tiềm lực và giá trị của xi măng.
Có hai kỹ thuật này, việc vận chuyển trong quốc nội của Dawn có thể dựa vào bọn họ để giải quyết.
Về phần máy chạy bằng hơi nước, thì vẫn từ thành Neverwinter cung cấp, cũng không phải hắn không nỡ đem kỹ thuật lõi truyền ra ngoài, mà là ngoài Neverwinter, những thành khác vốn không có cơ sở công nghiệp, không có kỹ thuật hơn nữa nguyên vật liệu lại cần vận chuyển từ xa tới thì không có chút ý nghĩa nào, còn không bằng trực tiếp tặng thành phẩm tới đó.
Roland cũng không chút lo lắng đối phương trong ngoài bất nhất, hay là làm mà cũng như không. Nếu như Red Mist thật sự xuất hiện ở đỉnh tuyệt cảnh, thì Horford cũng sẽ sớm nhận được tin tức liên quan, đến lúc đó, hắn tự khắc sẽ biết lựa chọn nào mới là lựa chọn sáng suốt.
…
Hai ngày sau, Roland ở đỉnh của tòa nhà Miracle gặp được nhóm dân di cư đầu tiên đến.
Cả đội tàu dài không thấy điểm cuối, cột khói màu trắng đen đan xen với nhau như tạo thành một bức tường thẳng đứng ở bờ sông. Đoàn người đông đúc bước lên cầu tàu, đi vào bến tàu dưới sự hướng dẫn của cảnh sát. Nhất thời bên sông Xích Thủy người người chen chúc nhau, đủ loại màu sắc lấp đầy tất cả không gian trống.
- Tất cả năm vạn người... Tương đương với việc ngài bỏ trống cả một tòa thành, bệ hạ.
Barov nửa mừng nửa lo, cảm thán:
- Trước kia ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ nhìn thấy hơn vạn người Wolfheart hay là người Everwinter ở trong thành Greycastle. Cứ theo xu thế này thì bây giờ ta chẳng phải lo lắng đến mục tiêu tăng trưởng hai mươi vạn trên năm nữa, mà lo lắng cho quốc khố của ngài đấy.
- Còn vấn đề trị an và quản lý nữa.
Trên mặt kỵ sĩ thủ tịch Carter tràn đầy lo lắng:
- Những kẻ xa xứ này e rằng không biết mấy về uy danh của ngài, vì vấn đề an toàn trong thành, ta đề nghị đưa ngăn cách bọn họ ở một khu vực riêng, như sẽ tương đối dễ khống chế.
- Như thế thì bọn họ sẽ không không bao giờ dung nhập vào Greycastle được.
Roland lắc đầu:
- Sở cảnh sát thiếu người thì đi tìm Barov, kẻ xâm phạm pháp luật thì nghiêm trị, người có công tác xuất chúng thì khen thưởng hậu đãi, kẻ dạy mãi mà không chịu sửa thì tống đến mỏ quặng, người ta cần là công nhân, chứ không phải là một đám nô lệ chịu quản giáo.
Không còn nghi ngờ gì nữa, một đám người ngoại lai tập hợp lại đây sẽ khiến điều kiện trị an ở vương đô giảm sút, đây cũng là một trong những tác dụng không mong muốn của kế hoạch đưa đám người thô lỗ đó vào thành. Nếu như có đủ thời gian, hắn sẽ không làm như thế. Nhưng giờ thứ thiếu nhất là thời gian, cho dù kế hoạch có đủ loại tai hoạ ngầm, hắn đều phải thi hành triệt để.
Chẳng qua so với những lợi ích mà tăng trường nhân khẩu mang lại, thì những tác dụng không mong muốn này cũng chẳng đáng nhắc đến nữa.
Chẳng hạn chỉ cần trong năm vạn người có một vạn người tham gia vào nhà xưởng, thì đã khiến cho quy mô sản xuất vũ khí tăng lên gấp đôi rồi, đồng nghĩa với việc tiền tuyến sẽ có được nhiều vũ khí và đạn dược hơn.
Bây giờ nhân lực và kỹ thuật đều đã có đủ, hắn cũng có thể chính thức khởi động hạng mục mới lấy đơn nguyên động lực khối lập phương ma thuật làm trụ cột.
Nơi này... là chỗ nào vậy?
Valkries tỉnh lại một lần nữa, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng trắng xóa, cho dù là Thiên Hoa hay là mặt tường cũng sáng đến mức chói mắt. Bên người là một thiết bị kỳ lạ không ngừng phát ra âm thanh tích tích đơn điệu, giống như đồ vật hẹn giờ gì đó. Đỉnh đầu có treo một túi chất lỏng trong suốt, thông qua đường ống từ từ nhỏ giọt xuống, nó để ý thấy hình như chất lỏng đó đang liên tục chảy vào trong cơ thể mình.
Lượng thông tin xa lạ tràn vào trong trí óc, khiến nó khó có thể đưa ra được phản ứng đúng đắn trong chốc lát. Xung quanh đều là cảnh tượng chưa từng thấy, hoặc là nói có nhiều thứ cho dù đã từng nhìn thấy, nhưng cũng rất khó để liên hệ chúng với hình tượng trong ký ức được.
Nói ví dụ như áo đuôi ngắn màu trắng trên người, đường may tỉ mỉ như sợi tóc, cũng hoàn toàn khác biệt so với bất kỳ loại quần áo nào ngày trước nó từng nhìn thấy.
Nó nhắm mắt lại, đem lực chú ý tập trung vào trên người mình, cho dù có kỳ lạ thế nào đi nữa, mọi thứ trong mắt đều chỉ là vật bên ngoài, một khi thân ở nơi xứ lạ lại quỷ dị như vậy, thứ duy nhất có thể dựa vào, chỉ có năng lực mạnh mẽ của bản thân.
Theo đó tâm trạng của Valkries cũng nặng nề hẳn.
Nó phát hiện cơ thể này vốn không thuộc về nó.
Mặc dù nhìn qua vẫn như trước, nhưng ma thạch khảm trong cơ thể cũng không cánh mà bay, nếu như chuyện này thật sự xảy ra, thì nó phải chết ngay lập tức mới đúng.
Nhưng bây giờ, nó cũng không cảm thấy khó chịu gì cả.
Ma lực vẫn như cũ dùng cách thức mới nghe đến lần đầu chậm rãi chảy trong cơ thể nó.
Hơn nữa, nó cũng không cảm nhận được lời thì thầm của cõi tâm trí nữa.
Bất kể Valkries có ngưng tụ tinh thần thế nào đi nữa, thậm chí hạ cả mặt mũi triệu hồi chúa tể bầu trời, cũng không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
Có nghĩa là, nó bị vây hãm ở chỗ này rồi.