Zoe đứng ở trên lan can của cầu, quan sát đám người ồn ào bên trên boong tàu -- bản thân The Roland cũng không lớn, muốn chứa gần một nghìn người, chỉ có thể dựa vào việc miễn cưỡng nhét thêm. Kết quả là ở những vị trí trống đều có người đứng, ngay cả chỗ để ngồi cũng không có.
Hơn nữa đây là lần đầu tiên đi biển của đại đa số dân tị nạn, điều kiện biển làm thuyền tròng trành khiến bọn họ nhanh chóng cảm thấy khó chịu. Hoa mắt chóng mặt và nôn mửa có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, và đám đông dày đặc càng làm trầm trọng thêm phản ứng này -- cho dù là nhóm người có thể lực tốt hơn thì khi ai đó nôn mửa trước mặt, e rằng họ cũng không thể nhịn được quá lâu.
Nàng thấy mình thật may mắn vì cơ thể thần phạt không ngửi được mùi.
- Người phàm thật đúng là yếu ớt…
Giọng Carol đột nhiên vang lên từ phía sau:
- Không thể tin được trước kia chúng ta đã phải làm như vậy.
- Đúng thế.
Zoe gật đầu thông cảm.
Nàng đương nhiên biết đối phương đang ám chỉ điều gì.
Sau khi thuyền trưởng nhận được tin nhắn cầu cứu thì lập tức tìm tới bọn họ. Bởi vì nhiệm vụ chính của The Roland là xác định vị trí gần đúng mạch khoáng đá thần, cho nên Zoe là người định đoạt mọi hành động. Lúc ấy trên con tàu chở khách đang mang theo hạch tâm ma lực của nền văn minh dưới lòng đất, cần phải tránh mọi tai nạn ngoài ý muốn hết sức có thể, chưa kể đến việc bộ xương cốt khổng lồ gần như chiếm toàn bộ boong tàu phía sau, cho dù đi cũng không thể chở được nhiều người. Đối mặt với đề nghị như vậy, nàng nên một mực từ chối.
Đổi lại là trong thời đại của Hội Liên Hợp, số lượng hạch tâm ma lực cực kỳ hạn chế, hơn nữa hạch tâm ma lực không thể mô phỏng căn bản sẽ không thể đánh đồng với người bình thường. Đừng nói đến dân tị nạn, cho dù là phải lựa chọn giữa một tòa thành thị và dụng cụ hạch tâm, nàng cũng sẽ không có một chút lưỡng lự nào, nhưng hiện giờ, nàng đã do dự rồi.
Sau khi thảo luận với người bạn đồng hành của mình một lúc, Zoe đã đưa ra một quyết định mà ngay cả nàng cũng cảm thấy khó tin.
Nàng tạm thời tháo dỡ hạch tâm ma lực và cập bến ở một thị trấn cảng khác, giao cho phân đội địa phương Đệ Nhất Quân tiến hành trông giữ, còn nàng và The Roland quay trở lại cảng cực Bắc. Nàng thậm chí còn giải thích với quân đồn trú rằng nếu con tàu không quay trở lại đúng hạn, họ cần phải gửi dụng cụ trở về thành Neverwinter.
- Nhưng có vẻ như đó không phải là một cảm giác quá tồi tệ.
Carol nhún vai cười:
- Thành thật mà nói, mỗi lần nghĩ đến việc có khả năng cao ngươi sẽ từ chối, ta đã cảm thấy rất lo lắng.
- Mong là bọn họ sẽ không làm bệ hạ thất vọng.
Zoe cố tình nói với vẻ mặt lạnh lùng.
Điều gì đã làm suy nghĩ của những người bạn đồng hành dần thay đổi? Có rất nhiều mảnh vỡ trong tâm trí nàng, Đệ Nhất Quân đã chiến đấu anh dũng với bọn ma quỷ trên đống đổ nát của Thánh Thành, những y tá điều trị cho nàng trong bệnh viện, những người bình thường ở thế giới trong mơ không khác gì phù thủy, cùng với Roland Winbledon…
- Đúng vậy, không uổng công chúng ta mạo hiểm quay trở lại khu vực Red Mist.
Carol vỗ vỗ bả vai của nàng, xoay người đi về phía lan can:
- Dù sao nhiệm vụ này cuối cùng cũng đã hoàn thành xuất sắc rồi. Thật muốn trở lại thành Neverwinter càng sớm càng tốt, tưởng tượng đến hương vị của món lẩu kiểu Tứ Xuyên ở thế giới trong mơ, ta đã chảy nước miếng…
- Ực.
Zoe không nhịn được nuốt nước miếng, trùng hợp là lúc này Carol đang đóng cổng ra vào, không nghe thấy tiếng vang rất nhỏ này.
Nàng gạt những suy nghĩ hỗn loạn sang một bên, nhìn Red Mist mờ ảo ở phía chân trời.
Hơn bốn trăm năm trước, Trận Chiến Thần Ý mang đến ác mộng vô tận cho Hội Liên Hợp rốt cuộc lại đến một lần nữa, mặc dù thời gian sớm hơn rất nhiều, sức mạnh của ma quỷ cũng đã trải qua những thay đổi to lớn nhưng tâm trạng của nàng bình tĩnh hơn so với dự đoán.
Lần này, họ không còn chiến đấu một mình nữa.
Hackzord lơ lửng trên một thành phố mới bị chiếm đóng.
Không có khói lửa cuồn cuộn, cũng không có chiến trường đẫm máu. Hầu hết các tòa nhà đều ở tình trạng tốt, hoàn toàn không giống như đã trải qua một cuộc tấn công ác liệt nào cả.
Sự chống cự của con người rất nhỏ, thậm chí còn không bằng bốn trăm năm trước, nếu không phải đủ tin tưởng vào Ursrook, nó gần như nghĩ rằng không phải con người chiếm đóng phía biên giới tây nam của lục địa này, mà là Sky-sea Realm.
Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, đội quân tộc người đã mở rộng mặt trận ra xa hàng trăm dặm, đồng thời thành lập các trạm tiền đồn ở những nơi chưa có sự sống bao phủ. Quá trình này có thể được hoàn thành nhanh chóng mà không cần sự trợ giúp của con người -- Theo báo cáo của các thuộc hạ, chúng chỉ uy hiếp các lãnh chúa và quý tộc một chút, chẳng hạn như chặt đầu hàng trăm người, đối phương liền sợ hãi quay đầu, bắt đầu giao hàng tiếp tế cho chủng tộc.
Mà tình huống này quả thật giống hệt như trong Trận Chiến Thần Ý lần thứ nhất.
Xem ra tin đồn chúng đã chiếm được thành phố của lâu đài Snow Reflection và phóng hỏa đốt thành đã lan rộng, đối phương chắc chắn hiểu rất rõ kết cục của việc chống lại chủng tộc này.
Với sự mở rộng của đợt tấn công, Hackzord cũng dần dần có được không ít tình báo từ con người. Nó không lý giải rõ ràng, do đâu mà ở thời kì của Hội Liên Hợp, chủng tộc này đã được tập hợp lại thành một nhóm, trở thành một chỉnh thể, nhưng giờ đây lại giống như một bãi cát rời rạc. Chỉ là một góc của vùng đất, vậy mà còn phân chia thành bốn vương quốc, trật tự cũng không liên kết với nhau, Hội Liên Hợp ban đầu cai trị loài người đã tan thành mây khói.
Trong hơn bốn trăm năm qua, họ đã dành thời gian vào việc gì?
Nếu nói là thiếu đi sức mạnh của các vương quốc hùng mạnh, hình như cũng không phải như vậy -- dù sao ngay cả những vị tướng thiên tài được đánh giá cao nhất của nó cũng nằm trong tay con người.
Chẳng lẽ đối phương căn bản không hề biết đoàn kết lại lực lượng?
Nhưng dù thế nào đi nữa, những tâm tư đang treo lơ lửng của Hackzord cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Mặc dù có nhiều sự việc ngoài ý muốn trong cuộc tấn công tuyến Tây, nhưng cuối cùng nó vẫn được thực hiện thuận lợi theo kế hoạch, hiện giờ tháp Birth đã được kích hoạt thành công, nó đã không phụ sự tin tưởng của nhà vua.
Ít nhất nó đã thực hiện được lời hứa của mình, còn hơn giọng hát trống rỗng của Blood Conqueror, và chiếc mặt nạ chỉ có thể tin tưởng một nửa vào lời nói của nó.
Qua một loạt Cửa Xoắn, Hackzord về tới miệng núi đã sụp đổ của dãy núi Spine.
Là cứ điểm để sáp nhập mảnh đất cuối cùng của Dawning Realm, nó đã quyết định đặt tên cho thành phố sắp được thành lập là “Sky”, giống như danh hiệu của nó, nơi này nhất định sẽ được cả tộc ghi nhớ.
Đồng thời, phó quan cũng gửi báo cáo tiến độ theo các hướng khác.
Chúa tể bầu trời nhanh chóng đọc kết quả do các bộ khác nhau đệ trình, có một chi tiết khiến cho nó chú ý, những cuộc chạy nạn xuất hiện hàng loạt ở khắp mọi nơi trong Vương quốc Everwinter, nếu chỉ có như vậy thì điều này không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao những cuộc chạy nạn bình thường không cần hắn đi quản, hầu hết những người tị nạn yếu ớt cũng sẽ chết trên đường đi.
Mà loại chạy nạn này dường như có tổ chức và tính toán trước, đều hướng về phía nam Wolfheart, hơn nữa còn tiến hành song song cả thuỷ và bộ. Đội quân cố gắng ngăn chặn họ không những không thành công mà còn vấp phải một đợt phản công dữ dội, rất giống với kẻ thù mà Ursrook đã đề cập.
Mặc dù một số đội quân do tên thăng cấp dẫn đầu đều giành được thắng lợi, nhưng vẫn không đủ nếu dựa vào nhân lực hiện có để ngăn chặn chúng hoàn toàn -- đây cũng là nhược điểm của việc lựa chọn dựng tháp Birth trên đỉnh núi cao mà không có Cửa Xoắn hỗ trợ, thể nguyên sinh và thể sơ thăng không thể dựa vào sức mạnh của mình để xâm nhập vào lãnh thổ của con người.
Nó không khỏi nhíu mày:
- Chúa tể ác mộng đâu?
- Đại quân vẫn đang đắm chìm trong hồ phù du, gần đây ngài vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Quái lạ, đã gần mười ngày rồi, tên này sẽ không thâm nhập quá sâu để rồi bị cõi tâm trí nuốt chửng đâu nhỉ?
Hackzord triệu hồi Cửa Xoắn và tiến vào tầng đáy của thung lũng tách giãn.
Chỉ thấy Valkries vẫn duy trì tư thế im lặng lúc ban đầu, hai chân ngồi xếp bằng ở trong mặt hồ gợn sóng lấp lánh và trong vắt, biểu cảm trên mặt vẫn tự nhiên, không có dấu hiệu vùng vẫy khi bị nuốt chửng, ngoại trừ thời gian quá dài, một chút cũng không nhìn ra điều gì bất thường.
Điều này cho thấy nó vẫn duy trì một tâm trí tỉnh táo và đang bơi trong biển ý thức.
Nếu đối phương là Blood Conqueror, chúa tể bầu trời chỉ sợ đã sớm tát hắn từ lâu. Cưỡng ép rời khỏi cõi tâm trí sẽ tổn hại đến trí nhớ, đối với trước kia thì có thể có cũng có thể không, nhưng đổi lại là ác mộng, nó cũng không dám hấp tấp như thế.
Trầm mê lúc nào cũng được, nhưng sao lại đúng vào lúc này!
Việc sơ tán của con người rõ ràng là cố ý, điều đó khiến nó mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, nhưng vấn đề này lại không có cách nào để giải thích với nhà vua, dù sao tuyến Tây đã có hai gã đại quân trấn thủ, khả năng một trong số họ sẽ được chuyển đến săn lùng lũ người phàm như sâu bọ đó là rất thấp, chỉ là nếu nói điều này tại tòa thánh sẽ thu hút sự chế giễu. Nhưng trên thực tế, nó đã rất hao tâm tổn sức để vận chuyển binh sĩ, còn kẻ khác lại chỉ hành động theo ý riêng của mình, điều này không giúp ích gì cho tình hình chiến sự, tương đương với việc không có một đại quân nào ở tuyến Tây, khiến khả năng truy kích đường dài của quân đội bị suy yếu rất nhiều.
Nếu Nightmare có thể giúp nó tiêu diệt những kẻ bỏ chạy, thì làm sao có thể để nó lâm vào một tình huống khó xử như vậy?
Sau khi nhìn chằm chằm vào bên kia một lúc, Hackzord miễn cưỡng rời khỏi hồ phù du.
Xem ra phía tuyến Tây nó chỉ có thể dựa vào chính mình.