Vịnh Sedimentation Vương quốc Wolfheart.
White lái một xe người đi vào khu bến cảng vô cùng rộn rã.
- Các quý ông, các quý bà, chúng ta đã sắp đến nơi, cho dù trước kia mọi người sống thế nào, nhưng sau này sẽ có một một cuộc sống mới đang chờ đợi mọi người. Tại đây, ta xin chúc mọi người thuận buồm xuôi gió, thuận tiện cũng cung cấp một trong những dịch vụ tiện lợi cuối cùng!
Hắn vừa kéo dây cương làm con ngựa chậm lại vừa nhiệt tình hô to.
Cuộc sống của hắn gần đây thật sự không tệ… Từ sau khi đội tàu Greyfort đến, việc buôn bán của vịnh Sedimentation đột nhiên trở nên phát triển, đặc biệt là trong mảng vận chuyển trong quãng đường ngắn. Kéo người từ thành trấn xung quanh đến cảng là có thể kiếm tới mười ngân lang, công việc như vậy một ngày ít nhất cũng có thể được hai lần. Nếu không sợ xe ngựa hư hao thì buổi tối còn có thể kéo thêm một lần, thu nhập vậy mà lại có thể so với ngày tháng làm việc trong Giáo hội.
Điều kỳ diệu hơn chính là khoản thu nhập này cũng không lấy từ người ngồi xe mà do người Greyfort phát, chỉ cần ấn hai chữ ký trên một tờ giấy, sau khi qua trạm kiểm soát là có thể nhận được tiền theo tiêu chuẩn đầu người, lập tức trả và tuyệt đối không nợ.
Nguyên nhân chính là vì thế nên vận chuyển nhất thời thành ngành sản xuất đứng đầu, không ít thuỷ thủ bình thường đều gia nhập. Cho dù không biết điều khiển xe ngựa thì còn có thể tìm người lập thành một nhóm. Chạy không cần chọn khách, tới nơi tuỳ tiện chọn một xe đầy người là có thể xuất phát, hiệu suất có thể nói là vô cùng cao. Điều duy nhất phải suy xét cũng chỉ có đi tới thành trấn nào vận chuyển người… Dù sao khoảng cách cũng liên quan đến phí dụng.
Greyfort làm như vậy rõ ràng là muốn đối xử bình đẳng, dù có tiền hay không, chỉ cần bằng lòng rời khỏi Wolfheart thì bọn họ đều sẽ giúp đỡ. Quốc vương Greyfort gia đại nghiệp đại, chịu được sự tuỳ ý này nhưng White lại không muốn bỏ lỡ cơ hội không dễ có được này.
Có tiền mà không kiếm thì là kẻ ngốc.
Huống hồ gần đây hắn nghe được hình như phương Bắc thật sự đã xảy ra biến cố gì đó, dân chạy nạn từ biên cảnh dũng mãnh đi tới Wolfheart đang tăng chóng mặt, những lời đồn đó cũng không phải vô căn cứ. Mặt khác, hắn còn nghe thấy cách làm của lãnh chúa vịnh Sedimentation từ đứa bé lanh lợi, Nam tước Bate lặng lẽ kéo ra một đống đồ vật chuyển lên thuyền từ trong phủ. Nếu ngay cả Nam tước cũng phải tránh gió thì tự nhiên hắn cũng phải tính toán tốt trước đã.
Bây giờ kiếm thêm một chút thì sau này cũng có thể có thêm chút đường sống.
- Dịch vụ tiện lợi gì thế?
Quả nhiên có người hỏi.
- Một vài kinh nghiệm và lời nhắc nhở.
White chỉ về phía bến cảng tập trung các con thuyền to kia.
- Nhìn về phía đó, tuy mọi người đều muốn đi Greyfort nhưng cuộc hành trình lại không giống nhau. Trước khi bọn họ tới đây, ta đã nghe thấy một số chuyện ở vịnh Sedimentation mà có lẽ sẽ có một chút giúp đỡ với con đường sau này của các ngươi.
- Vậy… Xin ngươi hãy nói cho chúng ta biết…
- Đương nhiên, tiền đề là các ngươi phải tiêu một khoản tiền nhỏ mới được. Cũng không nhiều lắm, một miếng ngân lang là được.
White biết những người không xu dính túi cũng không quan tâm con đường phía trước của mình như thế nào, chỉ cần có một miếng cơm ăn là được, hỏi và không hỏi cũng không khác biệt gì lớn. Bởi vậy, từ lúc bắt đầu, mục tiêu của hắn đã xác định là những người chạy nạn có tiền tiết kiệm… Bọn họ đặc biệt quan tâm tới loại cửa hông chỗ tốt này, hơn nữa thu phí cũng không cao, đi nhờ xe ngựa tới tận đây cũng không mất một xu, bởi vậy cũng sẽ không quá mâu thuẫn với việc mua tin tức.
Bởi vì hắn cũng từng là người như vậy.
- Hừ, bẫy chuột.
Một người đàn ông với mái tọc rực rỡ, ăn mặc cũng coi như hợp quy tắc lộ ra vẻ mặt châm chọc.
- Tiếc là lá gan chẳng bằng con chuột, một miếng ngân lang, thưởng cho hắn đi.
Bên cạnh hắn nhanh chóng có người đưa tiền tới.
Thế mà lại còn dẫn theo người hầu, xem ra là một quý tộc… White cười lấy lòng, trong lòng lại không quan tâm. Nghèo túng đến mức không có cả một chiếc xe ngựa, phải chen chúc trong một thùng xe với bình dân, là quý tộc đi nữa thì có thể tốt tới mức nào.
- … Đây là phần của ta.
Một thanh niên khác hơi do dự một chút rồi cũng lấy một miếng ngân lang ra từ trong túi.
Chỉ có hai người bằng lòng trả tiền à, Vannah kéo dây dừng xe ngựa lại đợi một lúc, thấy không còn ai lên tiếng nữa bèn định mở cửa mời khách xuống xe. Dù thế nào thì có cũng tốt hơn là không có, coi như chuyến này kéo thêm hai người cũng không tệ.
Mà lúc này, thanh niên kia lại nói với những người khác.
- Các ngươi đi xuống trước đừng đi lạc, chờ ta hỏi thăm tin tức xong rồi nói cho các ngươi. Miễn phí.
- Thằng nhãi, ngươi nói gì?
Vẻ mặt White cứng đờ.
- Ta thanh toán tiền rồi.
Thanh niên nói một cách đúng lý hợp tình.
- Ngươi nói cho ta là một chuyện, ta nói cho người khác hay không lại là chuyện khác, chẳng lẽ có gì không đúng sao?
- Ngươi…
- Có lẽ ngươi muốn đổi ý, nhưng việc này cũng không hề có lợi gì đối với ngươi. Cho dù ta làm tất cả người ở cảng biết cũng sẽ không ảnh hưởng đến những người ngươi muốn vận chuyện chuyến sau. Mà nếu ngươi tổn thất một miếng ngân lang thì chính là tổn thất thật sự.
Thằng nhãi lanh miệng! White há miệng thở dốc, lại phát hiện chính mình cũng không biết nên bắt đầu phản bác từ đâu.
- Ngu xuẩn, ngươi muốn làm như vậy là tự do của ngươi, không phải không nói ra là được rồi à?
Quý tộc kia không vui nói
- Thế nào cũng phải lãng phí thời gian của nhau.
-Đây không phải là chuyện sai, vì sao phải giấu giếm.
Thanh niên nói thẳng.
- Ta cho rằng làm người kéo xe cũng biết mới là cách làm công bằng nhất.
- Công bằng?
Quý tộc nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc, sau đó khinh thường quay đầu đi và nhìn về phía White.
- Này, ta mặc kệ thằng nhãi này thế nào, tiền ta đã thanh toán, ngươi có nói không?
White lườm thanh niên này một cái, không thể không thừa nhận là đối phương nói không sai.
- Thôi được rồi, xem như ta khẳng khái phụng hiến một lần, đúng là… Các ngươi cũng đừng xuống xe, ở lại đây nghe xong rồi đi cũng được.
Sau đó, hắn nói qua về những tin tức mà mình nghe được một lần, ví dụ như Greyfort càng ưu ái người thế nào, sắp xếp sơ tán bằng thuyền ra sao, những điều phải chú ý khi xếp hàng và đăng ký thân phận cùng với sau khi đến nơi phải tiến hành xét duyệt lần hai vân vân. Đặc biệt là về chuyện đối chiếu trước và sau… Cái trước thì những người đó chỉ cần đi vào bến tàu tự nhiên sẽ chú ý tới người dẫn đường Đệ Nhất Quân tuyên truyền giải thích, hắn cũng chỉ là tổng kết lại một vài điểm quan trọng mà thôi. Nhưng chuyện sau là tin tức quý giá mà hắn nghe được khi nói chuyện phiếm với binh lính. Theo cách nói của người Greyfort, xét duyệt sẽ có phù thủy tham dự, bất cứ câu nói dối nào đều sẽ bị đâm thủng, một khi thân phận đăng ký không giống như thực tế thì sẽ bị dán lên cái nhãn “không thật thà”, muốn tìm một công việc thể diện cũng khó hơn rất nhiều.
Ngoài chuyện này thì thân phận quý tộc không chí không được trợ giúp trong việc tăng đãi ngộ, mà cứ treo bên miệng ngược lại sẽ làm người khác phiền chán, cho nên tốt nhất là một câu rồi bỏ qua. Chỉ cần biết đọc biết viết hoặc là thông thạo một kỹ thuật nào đó cơ bản không cần lo lắng cuộc sống sau này.
- Cảm ơn lời nhắc nhở của ngươi.
Khi xuống xe, thanh niên là người đi cuối cùng.
- Đúng là có thể làm mọi người đi ít đường vòng hơn không ít.
- Hừ, không cần cảm ơn, dù sao ngươi cũng dùng tiền mua.
White tức giận châm tẩu thuốc rồi hít một hơi thật sâu.
- Nhưng thật ra những người đó vốn nên cảm ơn ngươi mới đúng… Cuối cùng thì sao, vừa xuống xe đã mỗi người một nơi. Ta nói này, đừng luôn để mình trở thành người tốt, đặc biệt là ở bên ngoài… Nếu không sớm hay muộn ngươi cũng sẽ bị thiệt lớn đó.
Hắn cũng đã từng như thế.
Mà hồi báo có được ngoài một cái chân lạnh như băng thì không còn gì nữa.
- Có lẽ, nhưng đây là chức trách của một kỹ sĩ.
- Ha, ngươi cho rằng ta chưa từng gặp kỵ sĩ à? Hay ngươi đang nói đến miêu tả trong “điển tịch”? Thôi đi, lần trước ta nghe thấy vẫn là từ trong miệng của con chuột quán rượu đấy.
- Mọi người đều như thế không đại biểu đó là đúng.
-Ồ?
Thấy hắn tích cực như thế, White nhướng mày.
- Ngươi là kỵ sĩ à?
- À… Không, ta còn chưa được sắc phong nhưng cha của ta là kỵ sĩ, nhưng hắn đã…
Hóa ra là thế, lại là một người có lý tưởng nhưng lại mù quáng, hơn nữa còn nghèo túng hơn tên lúc trước mà hắn gặp. Hắn xua tay.
- Ta không có hứng thú về gia thế của ngươi, đúng rồi… Ngươi tên là gì?
Đối phương lập tức ngẩng đầu lên.
- Manfred Kastein.
- Thôi được rồi, ngài Kastein.
White phả khói thuốc ra rồi trèo lên lưng ngựa.
- Ta lại tặng kèm cho ngươi một tin tức vậy, Greyfort đã không còn kỵ sĩ.