Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1246

Chương 1246
Chương 1246

Sau khi xe ngựa rời đi, Manfred phát hiện ra quả nhiên đúng như lời người lái xe nói, không ai ở lại chờ hắn, mọi người đều đi không còn một ai, đám đông nhốn nhao xung quanh đều là những gương mặt xa lạ.

Nhưng hắn cũng không cảm thấy quá buồn bã, làm những chuyện đó vốn không phải vì muốn được cảm ơn mà chỉ bởi vì hắn cho rằng làm vậy là chính xác mà thôi.

Theo tin tức mà người lái xe cung cấp, Manfred nhanh chóng tìm thấy nơi đăng ký của người Greyfort… Trên thực tế, khu vực đó không chỉ treo đầy biểu ngữ mà nơi nào cũng có người đang hét to, muốn không chú ý đến cũng khó.

Dù cho có rất nhiều người nhưng trật tự hiện trường lại không có vẻ hỗn loạn, từng lan can sắt chia đám người thành vài luồng, nhìn như khoảng cách từ lối vào đến đài đăng ký bị người kéo dài hơn rất nhiều, nhưng chuyện này cũng làm cho mọi người chỉ có thể dựa theo con đường lan can giới hạn mà đi về phía trước.

Khi đến lượt hắn có một binh lính mặc trang phục như người Greyfort tiếp đãi… Những người từ ngoài đến này đều mặc chế phục giống nhau nên rất dễ để phân biệt.

- Tên?

- Manfred Kastein.

- Thân phận, đã từng phạm tội chưa, có sở trường gì đặc biệt?

Quá trình hỏi của đối phương cũng giống như lời người kéo xe nói, Manfred trả lời đúng sự thật từng câu. Nội dung về gia thế linh tinh đều chỉ trong một câu, chờ đến khi hắn định nói kỹ về sở trường thì binh lính lại chỉ nghe được một câu “Biết đọc biết viết” đã cắt ngang lời nói của hắn.

- Được rồi, đi tới cầu số 6 rồi lên thuyền. Đây là số thẻ đăng ký của ngươi, đừng làm mất. Người tiếp theo.

Hắn còn chưa lấy lại tinh thần thì đã bị đưa ra khỏi đội ngũ đi tới khu bến tàu.

Hả… Như vậy là được rồi à?

Chẳng lẽ thật sự giống như lời người kéo xe nói, chỉ cần biết chữ là có thể ngủ ngon và không cần lo lắng ở Greyfort sao? Nhưng theo tình huống trước đài đăng ký thì hình như kéo một người Greyfort tới thì đều biết đọc biết viết mà? Lúc xếp hàng, Manfred chú ý tới nhóm người ghi chép đã đổi được vài lượt. Có đôi khi thậm chí là tìm binh lính giám thị trật tự tạm thời cũng không thấy xuất hiện bất cứ đường rẽ gì.

Hơn nữa tấm thẻ mà người Greyfort cho hắn dường như cũng giấu giếm huyền cơ… Đó vậy mà lại là một tấm thẻ sắt, một đầu buộc dây thừng, hoàn toàn có thể đeo trên cổ coi như vòng cổ. Trên vết lõm của thẻ bài có khắc một ký hiệu nối liền, có thể là liên quan tới số thứ tự đăng ký của hắn. Một tấm thẻ kim loại nho nhỏ như vậy tìm thợ rèn làm cũng không mất bao nhiêu tiền, nhưng nếu mở rộng đến toàn bộ quần thể người di chuyển thì hoàn toàn không phải chuyện đơn giản.

Trước kia, lãnh địa của gia tộc Kastein cũng có cửa hàng rèn nên tất nhiên hắn cũng hiểu rõ điều này có nghĩa là gì. Một tấm thẻ sắt có thể dùng vật liệu thừa khi rèn để làm, nhưng một trăm tấm, một nghìn tấm thì không. Khắc ký hiệu lên trên đó nửa ngày là xong, nhưng lặp lại một trăm lần, một nghìn lần thì thời gian sẽ trở nên vô cùng lâu.

Nhưng người trên bến tàu đâu chỉ có một nghìn?

Nếu ngày nào vịnh Sedimentation cũng trong trạng thái thế này thì mấy vạn đều là nói ít đi! Mà chuẩn bị cho mỗi người di chuyển một tấm thẻ đăng kí như vậy? Nguyên liệu cần dùng và thời gian bỏ ra căn bản vượt qua sự tưởng tượng của hắn, sợ là gộp tất cả thợ rèn của Wolfheart lại cũng không làm được.

Chỉ điểm này thôi đã làm hắn cảm nhận được sự giàu có và xa hoa của Greyfort rồi.

Rõ ràng danh hiệu này trước kia thuộc về Dawn Kingdom mới đúng.

Manfred mang theo sự cảm thán này bước lên một con tàu ba cột buồm.

Không biết có phải liên quan tới sở trường đặc biệt hay không mà hắn được chia tới một khoang mười người, tốt hơn tình huống ngủ ở kho để hàng hóa chuyên chở không ít. Nhưng ngay cả như vậy, mùi tanh nồng nặc trong khoang vẫn làm hắn khó có thể chịu đựng. Cho dù gia tộc có nghèo khó, ít nhất cũng có thể bảo đảm một căn phòng ngủ thoải mái.

Bởi vậy nên chỉ ở trong đó một lát, hắn đã trốn ra ngoài một cách chật vật. Ngay khi hắn đang định đi tới boong tàu hít thở không khí thì Manfred lại nghe thấy một tiếng kêu cứu nhỏ bé.

Hình như truyền tới từ cuối đường.

Lúc này trên thuyền cũng không có nhiều người, thủy thủ cũng đều bận rộn ở tầng trên, cả một tầng khoang thuyền có vẻ hơi trống vắng. Ngoài hắn ra cũng không có ai nghe thấy âm thanh kêu cứu.

Manfred không chút do dự mà đi về phía âm thanh phát ra.

Cuối đường là một căn phòng để đồ linh tinh đóng chặt, chỉ sợ rất ít người sẽ tới loại địa phương này. Hắn nhẹ tay nhẹ chân dán lỗ tai vào cánh cửa, quả nhiên nghe thấy một vài tiếng động khác thường giống như có ai đó đang giãy giụa vậy.

Hắn quyết đoán lùi về phía sau hai nước rồi nghiêng vai rầm một tiếng phá cửa phòng.

Mà cảnh tượng trước mắt làm Manfred hơi sửng sốt.

Người đàn ông trong phòng để đồ thế mà lại là người quen trên xe ngựa, chính là quý tộc trung niên cùng đi, cũng từng cười nhạo hắn ngu xuẩn đó. Hai người hầu của hắn đang đè hai cô gái xuống mặt đất và ý đồ dùng dây thừng trói tay chân họ lại. Miệng cô gái bị nhét một miếng vải nên chỉ có thể phát ra tiếng than nhẹ ấp úng, hiển nhiên các nàng là bị ép buộc tới đây.

- Chà? Đây không phải là kẻ ngốc tự xưng là công bằng đấy sao?

Quý tộc không chút hoang mang nói.

- Nếu ta đoán không nhầm thì ngươi cũng là một quý tộc đúng không? Ta tên là Mick Kinley, ngươi thì sao?

- Manfred Kastein.

Đây là lần thứ ba trong ngày Manfred xưng tên. Hơn nữa hắn chú ý tới khi mình nói ra thân phận, ánh mắt vừa mới sáng lên hy vọng của cô gái lại dập tắt, ngay cả biên độ giãy giụa cũng nhỏ hơn nhiều.

- Kastein? Chưa từng nghe nói tới.

Đối phương khẽ nhún vai.

- Nhưng coi như ngươi may mắn, nếu đã gặp thì cũng cho ngươi chơi… Nhưng phải xếp phía sau ta.

- Thả các nàng ra.

Manfred trầm giọng nói.

- Hả?

Đôi mắt Mick Kinley híp lại.

- Ngươi nghĩ gì thế? Biết các nàng là ai không? Là nô lệ! Hơn nữa còn là cái loại không biết bị người ta chơi bao nhiêu lần rồi. Lúc đầu ta còn tưởng là mình nhìn nhầm, không ngờ có thể gặp được hai vật nhỏ này trên thuyền. Theo ta được biết, chủ nhân của các nàng không có khả năng thả người, vậy thì kết luận rất đơn giản, chính là các nàng tự tiện chạy trốn. Cho dù như vậy ngươi vẫn muốn che chở các nàng sao?

Trong nô lệ, nô lệ bỏ trốn chính là loại thấp kém nhất, hầu như không khác gì súc vật. Cho dù quý tộc làm gì với họ đều sẽ không bị chỉ trích.

Nhưng giống như lời nói lúc trước của hắn vậy.

- Mọi người đều như thế không đại biểu đó là đúng.

- Đích đến của con thuyền này chính là Greyfort đúng không?

- … Ngươi muốn nói gì?

Mick Kinley trầm mặt nói.

- Chắc ngươi cũng nghe thấy Greyfort tuyên truyền rồi, vương thất Wimbledon đã hủy bỏ chế độ nô lệ. Bởi vậy, từ giây phút bước lên con thuyền này, các nàng đã không còn là nô lệ nữa.

Manfred không chút nào thoái nhượng.

- Hơn nữa đừng quên sau khi rời khỏi thuyền còn có một vòng xét duyệt, trong đó bao gồm cả việc ngươi đã từng phạm tội chưa. Nếu ta nói ra, ngươi cảm thấy người Greyfort sẽ coi như chưa từng xảy ra sao?

- Nếu ta cứ muốn tiếp tục thì sao?

Đối phương căn răng hỏi từng câu từng chữ.

- Vậy đánh thắng ta trước rồi nói.

Manfred vén tay áo lên.

- Ta chính là một kỵ sĩ…

Lời còn chưa dứt thì người của Mick Kinley đã xông tới.

Cuộc chiến nhanh chóng kết thúc.

Thị vệ của đối phương hiển nhiên cũng có võ, trong căn phòng để đồ nhỏ hẹp, Manfred chưa chịu được mười chiêu đã mất đi sức đánh trả. Khi hắn ngã xuống với khuôn mặt bầm dập, Mick Kinley còn không quên đạp thêm hai chân.

- Thân thủ chỉ như vậy mà còn muốn thể hiện à? Ta còn cho rằng bản lĩnh của ngươi cũng lợi hại giống như cái miệng cơ.

Quý tộc trung niên hung tợn nhổ một bãi nước bọt.

- Mẹ nó, làm hỏng hết hứng thú của ông. Nếu ngươi thích che chở hai con đê tiện này thì nhường cho ngươi. Nhưng đừng quên, nô lệ chính là nô lệ, dù đến đâu cũng đều như vậy! Đụng phải kẻ ngu xuẩn như ngươi cũng thật đen đủi, chúng ta đi!

Cửa phòng rầm một tiếng bị đóng lại, trong căn phòng để đồ chật chội rách nát chỉ còn lại ba người tạm thời không thể động đậy.

Bình Luận (0)
Comment