Phải mất một lúc sau, khó khăn lắm Manfred mới tỉnh táo lại từ cơn choáng váng.
Tầm mắt của hắn là một mảnh mơ hồ, trên mặt đau đớn nóng rát, muốn mở mắt cũng là chuyện rất khó.
Đáng chết, ai nói quý tộc đánh nhau không đánh mặt?
Hắn dùng hết sức chậm rãi ngồi dậy, dịch người từng chút một tới chỗ hai cô gái đang hoảng sợ kia và lấy miếng vải rách trong miệng các nàng ra.
- Đừng sợ, đợi ta thở một lát rồi sẽ cởi dây thừng trên người các ngươi ra.
Hai người không dám thở mạnh, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc này, hắn ngồi im một lúc lâu hơn mới hồi đủ sức để cởi dây thừng.
- Được rồi, các ngươi có thể đi được rồi. Chú ý đừng để bị tên kia bắt lại là được…
Chắc hẳn tên kia cũng không có cơ hội, chờ đến khi thuyền biển chứa đầy người xuất cảng, đi đến đâu cũng có thể gặp được người di chuyển. Phỏng chừng đối phương cũng không có can đảm làm chuyện này trước mặt mọi người.
Cô gái được cởi trói đi vòng qua người hắn một cách cẩn thận, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi phòng để đồ… Tiếng bước chân dồn dập dần đi xa, cuối cùng trở về yên lặng.
Từ đầu tới cuối, các nàng không hề nói một câu, bao gồm cả lời cảm ơn.
Manfred dựa và tường chậm rãi hít thở, không biết vì sao trong đầu bỗng nhiên xuất hiện lời nói của người kéo xe.
- Ta nói này, đừng luôn để mình trở thành người tốt, đặc biệt là ở bên ngoài… Nếu không sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày ngươi sẽ chịu thiệt đó.
Hắn lắc đầu vứt những suy nghĩ lung tung này ở phía sau.
Không phải mình đã sớm quen với tình cảnh như vậy rồi sao?
Hiện giờ chỉ hy vọng có thể trở lại khoang thuyền phân phối trước khi chính thức khởi hạn, đừng để bị người khác chiếm giường đệm là tốt rồi.
Bỗng nhiên, Manfred nghe thấy tiếng bước chân nhỏ vụn truyền đến cùng với âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt của tấm ván gỗ đang gần về phía hắn.
Gặp quỷ, chẳng lẽ cái tên Mick Kinley kia vẫn chưa đánh đủ à?
Tiếng bước chân đột nhiên im bặt ở ngoài cánh cửa phòng để đồ, tiếp đó cửa phòng bị đẩy ra một khe nhỏ, một cái đầu ngó vào bên trong.
Manfred ngẩn người, người tới chính là một trong những cô gái vừa chạy đi.
Mà sau khi cửa phòng được mở ra, hắn phát hiện hai người vậy mà lại đều ở đây… Mà người đứng phía sau đang cố hết sức mà xách một cái thùng gỗ, động tác cứng đờ giống như dùng hết tất cả sức lực vậy.
Cho đến khi đặt thùng tới trước mặt hắn, hắn mới chú ý tới bên trong đựng đầy nước sạch.
- Các ngươi…
Một người lấy một cái khăn tay ra, thấm một ít nước rồi nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt hắn. Người còn lại thì không ngừng xin lỗi.
- Xin, xin lỗi, hại ngươi bị đánh trở nên như vậy. Lúc ấy chúng ta thật sự quá sợ hãi nên mới không dám nói lời nào… Bởi vì, bởi vì… Ngươi nói mình cũng là quý tộc.
Manfred không nhịn được mà bật cười.
Cho dù cả người đau đớn không thôi, hắn cũn g không muốn khống chế cảm xúc của chính mình.
- Ặc, ngươi sao thế…
- Không phải ta đã nói rồi à?
Hắn cắt ngang lời nói của đối phương.
-Từ giây phút bước lên thuyền, đã không còn sự khác nhau giữa nô lệ và quý tộc… Bởi vì quốc vương Greyfort không chỉ huỷ bỏ thân phận nô lệ mà còn thu hồi tất cả quyền lực của quý tộc. Nói cách khác, chúng ta đều giống nhau.
Không sai, không phải Manfred không biết chuyện Greyfort đã không còn kỵ sĩ… Các thương nhân lui tới đã truyền tin tức này tới Wolfheart từ lâu. Trong mắt phần lớn quý tộc, đây quả thật là hành động đại nghịch bất đạo, nhưng lại làm hắn chú ý tới Wimbledon vài phần.
Từ sau khi gia tộc sa sút, một vấn đề vẫn luôn xoay quanh trong lòng hắn, đó chính là thế nào mới là kỵ sĩ?
Khi cha còn sống, hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cũng cho rằng chuyện mình kế thừa thân phận này chỉ là chuyện sớm muộn. Nhưng khi lãnh địa bị thâu tóm trong cuộc đua của các thế lực khắp nơi, Manfred phát hiện mọi chuyện đều trở nên ngoài dự đoán. Lãnh chúa mới như không nhìn thấy hắn, những người rõ ràng không đủ tư cách kia lại trở thành người trên cao, giống như ngoài một dòng họ thì hắn chỉ còn lại hai bàn tay trắng vậy.
Dựa theo cách nói trong sách cổ, tổ tiên khai hoang chọn ra tác phẩm tiêu biểu, kiệt xuất nhất làm vương, vương lại ban cho người dũng cảm thiện chiến địa vị và vinh dự để cùng bảo vệ gia viên và lãnh dân, đó chính là nguồn gốc của tước vị. Mà kỵ sĩ là người gần với người tầng dưới chót nhất càng nên có sự khiêm tốn và thương hại trong trái tim, cùng lúc đó cũng mang theo sự công bằng và chính trực mới có thể làm lãnh địa phồn vinh và hưng thịnh.
Chính là những phẩm chất mà người bình thường không có đó nên bọn họ mới càng cao thượng.
Đây cũng là người mà Manfred luôn muôn trở thành.
Nhưng hôm nay hắn lại không hiểu, sau khi không có đất đai, kỵ sĩ và người bình thường khác nhau ở điểm nào? Sự cao thượng đại biểu cho bọn họ đến cùng là những tinh thần bất phàm đó hay là một tờ khế đất?
Trong cuộc chiến tranh giành quyền lực và lợi ích, địa bàn của các lãnh chúa thay đổi theo ngày, người què xung quanh mà ngươi quen biết có thể là kỵ sĩ, ngu ngốc có thể là kỵ sĩ, nhưng chỉ có hắn không có đất đai thì không phải. Chuyện này làm hắn sinh ra nghi ngờ với cái gọi là “giai cấp kỵ sĩ”.
Cho dù gia tộc không lạc hậu, không suy tàn thì mục tiêu của Manfred vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Có thể nói là hắn đã có ý nghĩ muốn tới Greyfort từ lâu, sau đó người Greyfort lại chủ động đi tới Wolfheart, cư dân di chuyển của các thôn trấn xung quanh ngược lại lại trở thành một cơ hội tốt nhất.
Hắn muốn biết, ở một nơi không hề có quý tộc thì hắn có thể trở thành một kỵ sĩ không.
Sau khi nghe thấy câu nói “Chúng ta đều giống nhau”, vẻ mặt của hai cô gái rõ ràng thả lỏng hơn không ít.
- Thật sự… Là như vậy sao?
-Vài tháng trước tin tức này đã truyền tới giới quý tộc, những thế gia lớn kia đều hận không thể nói Wimbledon thành ma quỷ đến từ địa ngục đó.
Manfred cố gắng nở nụ cười.
- Nhưng bây giờ chỉ sợ bọn họ đều phải đi nhờ vả vị ma quỷ đáng sợ nhất kia.
Người lau mặt cho hắn im lặng một lát rồi nói.
- Vì sao ngươi lại giúp bọn ta? Chẳng lẽ ngươi không sợ bị tên quý tộc kia…
- Hắn không dám giết chết ta, bởi vì ta đã nhắc nhở hắn.
Manfred lắc đầu.
- Ta không biết người Greyfort sẽ xét duyệt thế nào, nhưng nghe nói có phù thuỷ tham dự, nói dối là chuyện không thể nào. Cho dù hắn không cho rằng khinh nhục các ngươi là phạm tội nhưng tự tiện giết chết một vị quý tộc khác tuyệt đối là hành vi phạm tội không thể xem nhẹ, hắn biết rõ điểm này.
Nói tới đây, hắn thở hổn hển.
- Đúng rồi, ta tên là Manfred Kastein, các ngươi thì sao?
Đúng là thú vị, đây là lần thứ tư trong ngày hắn xưng họ tên đúng không?
- Ta là Thylane.
Đối phương thấp giọng nói.
- Nàng tên là Momo.
Nàng dừng một lát, giống như đang hạ quyết tâm vậy.
- Lời nói của tên quý tộc kia đều là sự thật, chúng ta từng bị bán cho…
- Ta đã nói rồi, đó đều là chuyện trước khi lên thuyền, không đề cập tới cũng không sao cả.
Manfred xua tay.
- Giống như lời mà người kéo xe đưa ta tới đây nói, cho dù trước kia sống thế nào, nhưng sau này nhất định có một cuộc sống mới đang chờ chúng ta… Nếu không phải như thế, chúng ta cũng sẽ không hạ quyết tâm rời khỏi Wolfheart để đi tới một nơi xa lạ, không phải sao?
“Tu…”
Lúc này, một tiếng kèn dài mà hồn hậu vang lên.
Sắp tới thời gian xuất phát rồi.
- Trở về đi, nếu vị trí bị người khác chiếm mất thì phiền phức đó.
Hắn cố gắng đứng dậy, tuy cả người vẫn rất đau nhưng miễn cưỡng trở về khoang chắc hẳn là không thành vấn đề.
- Ta cũng vậy, một quãng đường dài như vậy, ta không muốn ở trong phòng để đồ đâu.
Hai cô gái liếc nhìn nhau, sau khi do dự một lúc, Thylane móc ra một viên màu trắng rồi đưa tới trước mặt hắn.
- Đây là…
- Một loại thuốc có thể trì hoãn cảm giác đau.
Thylane nói.
- Khi ngươi đau tới nỗi không thể chịu đựng được thì có thể liếm một chút, hoặc là có thể bẻ một mảnh nhỏ ra ăn. Nhưng nhớ rõ không được ăn quá nhiều trong một lần, bởi vì nó chỉ có thể trì hoãn cảm giác đau mà không thể giảm bớt.
Manfred cầm lấy viên thuốc với vẻ mặt nghi hoặc, chỉ lùi lại mà không phải giảm đau, trên thế giới này còn có loại thuốc thần kỳ như vậy à?
Thylane và Momo cũng không giải thích nhiều mà xách thùng rời khỏi phòng để đồ.
Mà lúc này, khi hai người đi tới cửa lại dừng bước, sau đó cúi người thật sâu với hắn.
- Cảm ơn ngươi, tiên sinh Kastein.
Manfred thở dài một hơi.
Không phải tất cả mọi người đều như vậy, không phải sao?
Như vậy là đủ rồi.
Hắn đánh giá viên thuốc trong tay một lúc lâu rồi mới thử đặt bên miệng liếm thử.
Vị ngọt nhàn nhạt khuếch tán trên đầu lưỡi.
Có lẽ đây là… Viên thuốc làm từ bột mì? Có lẽ còn bỏ thêm một chút mật ong.
Có lẽ chỉ là thuốc an ủi trộm mang đi từ quý tộc mua nàng mà thôi.
Nhưng giây phút suy nghĩ này xuất hiện, chuyện không thể tưởng tượng đã xảy ra.
Dường như chỉ trong chớp mắt, hắn cảm thấy tất cả đau đớn đều không cánh mà bay, giống như chưa từng bị đánh vậy.