Ở dưới điều khoản này còn kèm theo một phần bảng biểu trình báo.
Trên đó trừ việc phải điền tin tức cơ bản của thương nhân ra, dường như còn phải ghi rõ tình huống buôn bán hàng hóa. Victor cẩn thận xem xét vài lần, trong đầu đột nhiên xẹt qua một tia chớp.
Thì ra là thế! Ánh mắt của hắn cấp tốc chuyển lên điều khoản thứ tư và thứ năm, dần dần nắm bắt được dụng ý trong hai điều khoản này – thu nhập từ thuế!
Tương tự như phần lớn thành thị, ngoài sáng thì thành Neverwinter không hề miễn trừ thuế kinh doanh, nhưng tình huống trên thực tế lại không phải cứ có thuế nhất định sẽ nộp. Cho đến nay hắn đều nộp theo thuế thực tế, nhưng ở trong các thương nhân, có thể nói hiện tượng trộm trốn thuế lại quá mức thông thường, thành thật nộp thuế như hắn ngược lại thành ngoại tộc.
Thương nhân mua cửa hàng mặt tiền cố định còn giao nộp một phần tiền thuế tượng trưng, người cho thuê cửa hàng hoặc người bán hàng rong khắp nơi vốn không hề móc ra đồng nào. So với đội tuần tra trước kia xảo trá vơ vét, ăn đến mắc nghẹn, hoàn cảnh ổn định rộng rãi của thành Neverwinter giống như không hề có gì khác các thành thị thương mại như Goldenear City, Eagle City vân vân, thu thuế bằng không đối với thương nhân nhỏ, thậm chí còn tốt hơn – nhưng mà vì chuyện này mà khiến trong thời ngắn vương đô mới đã phát triển ra thị trường thịnh vượng.
Nhưng mà xem ra cục diện này sẽ không luôn luôn tiếp diễn.
Trình báo tự nhiên có thể miễn trừ phí thủ tục, nhưng phải báo ra toàn bộ nguồn thu vào của mình, nếu như phòng hành chính dựa theo nó để khấu trừ thuế, cho dù là ai đều không thể nói được gì.
Như vậy thì không có cách nào để tránh sao?
Hiển nhiên vẫn phải có rồi. Chỉ cần không đổi tiền mới về kim long, trực tiếp dùng hàng hóa mua được từ thành Neverwinter kéo đến nơi khác để bán, có thể bù lại được phần tổn thất này.
Nhưng đây chỉ là bù lại mà thôi.
Victor đã quá quen thuộc với tình huống này rồi, không ai có thể bảo đảm rằng thu vào và chi ra có thể vừa đúng bằng nhau, muốn khiến việc kinh doanh tiếp tục, tiền mới thông thường đều phải nhiều hơn tiền cũ một chút. Hoặc đi đến phòng hành chính đổi chúng nó thành kim long, hoặc tích cóp lại đó đợi đến lần sau sử dụng.
Thời gian lâu rồi sẽ dần dần biến thành cục diện như thế này: Trong tay rất nhiều thương nhân đều sẽ cầm giữ một lượng tiền giấy nhất định, nếu như nó quả thật có thể mua được đồ, mang theo lại tiện lợi, giữa thương nhân sớm muộn gì cũng sẽ tiến hành trao đổi – mới đầu chính là đồng giá đổi kim long, nhưng sau này sẽ trực tiếp dùng nó để mua hàng hóa cũng chưa biết chừng.
Vậy cũng có ý nghĩa rằng cho dù thương nhân lựa chọn theo cách nào thì đều có lợi cho Neverwinter cả!
Nhưng mà trọng điểm là không hề khó nếu muốn làm được một điểm này, nhưng sẽ rất khó chú ý đến cảm nhận của thương nhân. Đã có vô số lãnh chúa bị giết trong quá khứ, nhưng những chính sách này của Neverwinter vẫn chưa tổn hại đến lợi ích của thương nhân về thực chất.
Đăng ký trình báo có thể cung cấp thu thuế vì thành thị, từ đó xây dựng điều kiện kinh doanh tốt hơn, cân nhắc đến kinh doanh hợp pháp thường sẽ được ưu đãi về chính sách, về toàn diện mà nói đều không thể quá tệ.
Mà thương nhân luôn luôn nắm giữ tiền giấy ngược lại không cảm nhận được khác biệt quá lớn so với quá khứ, bọn họ vẫn có thể trốn nộp thuế, đồng thời biến thành tiền giấy sẽ mở rộng ra đến nơi xa hơn. Chỉ cần hàng hóa của thành Neverwinter không thể thay thế được, tiền mới sẽ dần dần chiếm cứ vị trí của kim long, cho dù là khu vực không thuộc quyền cai quản của vua Greyfort cũng như vậy!
Victor chú ý đến, trên thực tế không chỉ riêng hai điều khoản cuối cùng, toàn bộ các điều khoản đều lộ ra hương vị hòa hoãn, thay đổi trong âm thầm chính là đặc điểm lớn nhất của nó.
Không hề nghi ngờ, chỉ cần một ngày vua của Greyfort còn nắm giữ giao dịch lương thực trong lãnh thổ, tiền mới nhất định có giá trị, cho dù không thiếu chính sách nhân tố thúc đẩy, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn ở chỗ thị trường rộng khắp của Neverwinter.
Chỉ sợ thương nhân đang trốn đi vốn không hề suy nghĩ kỹ càng đến hàm nghĩa trong những điều khoản này – bởi vì sợ hãi cải cách tiền tệ mà bỏ qua thị trường tiềm lực như thế, chỉ có thể nói là hành vi của kẻ có tầm nhìn hạn hẹp.
Chuyện trước đó hắn còn coi là viển vông, hiện giờ xem ra không hề khó có thể tưởng tượng nổi như trong dự tính, chỉ cần khống chế thỏa đáng, nói không chừng bệ hạ Roland Wimbledon thật sự có thể hoàn thành được việc này.
Thuận theo suy nghĩ này lại nghĩ tiếp, Victor không nhịn được rùng mình một cái.
Thay thế được kim long gần như chỉ là bắt đầu thôi…
Một khi tất cả mọi người đều tiếp nhận loại tiền tệ mới này, bệ hạ tương đương với có được của cải vô hạn, lấy bất cứ kế hoạch kinh doanh nào đến để so sánh đều không hề đáng giá nhắc tới.
Nếu như tin tức này truyền đến Dawn Kingdom, chỉ sợ các quý tộc lớn vẫn lấy am hiểu con đường kinh doanh mà tự hào đều sẽ kinh sợ đến rớt cằm mất.
Hiện giờ vấn đề duy nhất đó là những người khác có làm giả được đồng tiền mới của bệ hạ không.
Đợi đến hai ngày sau là ngày phát lương, đầu tiên Victor kêu Tinkle lấy giá gấp rưỡi đổi về đủ một bộ tiền giấy từ trong tay cư dân.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy nó, hoài nghi trong lòng thương nhân châu báu đã hoàn toàn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
- Những tờ giấy này… thật xinh đẹp nha.
Tinkle yêu thích không buông tay nghịch một tờ tiền giấy mới tinh, không nhịn được tán thưởng nói.
- Đúng vậy.
Victor tràn đầy đồng cảm. Đồng tiền mới trông khá xa xỉ, có chênh lệch rất lớn với “Tiền giấy” ở trong dự tính của hắn, khi cầm trong tay khẽ vuốt vừa mềm mại lại tràn đầy tính dẻo, hiển nhiên không phải hiệu quả có thể đạt được từ trang giấy thông thường.
Mà chỗ đặc biệt nhất chính là hoa văn và đồ án ở trên đó.
Tiền giấy tổng cộng được chia làm sáu mệnh giá, mệnh giá khác nhau từ một ngàn đến mười, tờ lớn nhất tương đương với kim long, có thể nhìn ra được điểm này theo hoa văn màu vàng của nó. Những mệnh giá còn lại theo thứ tự là năm trăm, một trăm, năm mươi, hai mươi và mười, bệ hạ thống nhất dùng đơn vị mới “Đồng” để thay thế cho phân chia ban đầu. Căn cứ vào mệnh giá không giống nhau, màu sắc và hoa văn cũng không giống nhau, ví dụ như mặt trước của tờ một ngàn đồng chính là ảnh bản thân của quốc vương và vương hậu, nhìn trông rất sống động. Phía dưới còn có dấu hiệu bằng mấy chữ ngân hàng vương thất Greyfort, tuy rằng chỉ chiếm một góc thật nhỏ, nhưng đường nét lại hết sức rõ ràng.
Nhìn ở tầm gần thì sẽ phát hiện ra cho dù là chữ viết hay là hình bán thân thì đều được tạo thành từ vô số sọc thật nhỏ, những đường vân này thậm chí còn mảnh hơn cả sợi tóc, giữa hai đường sọc không hề có đường nào bị nhiễm hoặc có dấu vết dính liền, chỉ riêng một điểm này thôi đã chặt đứt ý niệm làm giả của những người khác rồi.
Victor lần lượt quan sát những tờ tiền mới khác, trên tờ năm trăm đồng in hình Hội Liên Hợp của phù thủy, tờ một trăm đồng là nhà xưởng và công nhân, còn thừa lại đều là mấy hạng mục mới của thành Neverwinter, ví dụ như tòa nhà Miracle, xe lửa vân vân… Mà mặt trái đều được in thống nhất là huy hiệu của Greyfort là tòa tháp cao và khẩu súng trường. Hắn không nhịn được nhếch khóe miệng lên, hiển nhiên hoa văn trên tờ tiền mới đã được trải qua thiết kế tỉ mỉ, cũng đã nhiều lần cân nhắc, chỉ từ bề ngoài nhìn xem nó đã không khác gì tác phẩm nghệ thuật rồi, kể cả khi không có giá trị tiền tệ thì một vài nhà sưu tầm của Fiordland cũng tình nguyện tiêu tiền để sưu tầm chúng.
Đây thật sự là một cách làm thật thông minh, in ra tờ tiền giấy đẹp đẽ sặc sỡ như vậy không thể nghi ngờ sẽ tăng thêm chi phí, nhưng sẽ tăng cường tin tưởng của dân chúng từ trong tiềm thức. Nếu chỉ là một tờ giấy phổ thông bình thường, nói nó có thể thay thế được kim long, sợ rằng không ai dám dễ dàng tin tưởng, nhưng nếu đổi lại là một món đồ vẻ vang, hiệu quả ngược lại sẽ tốt hơn rất nhiều – cho dù chúng nó không hề có khác biệt về bản chất.
Victor đặt tờ tiền giấy xuống, thờ dài một hơi.
- Sao vậy?
Tinkle tò mò hỏi.
- Toàn bộ giới kinh doanh sẽ thay đổi mạnh mẽ.
Hắn thấp giọng trả lời.