Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1267

Chương 1267
Chương 1267

Cái gọi là “Viên thuốc ma thuật” cũng không phải là viên thuốc mới có thể có được tác dụng, nàng luôn chưa hề nói cho những quý tộc này biết chuyện ma lực của mình có thể bám lên trên bất cứ vật thể gì -- dùng viên thuốc nhỏ tự nhiên để tiện khống chế lượng dùng, nhưng cũng khiến cho bọn họ xem nhẹ một điểm rất quan trọng này.

Trên bữa tiệc riêng tư kia, Thylane thi triển năng lực lên tất cả đồ ăn và đồ uống, chỉ trong tình huống hoang đường như thế này thì sự đề phòng của quý tộc đối với nàng mới có thể giảm xuống thấp nhất.

Sự thật chứng minh, khi khoái cảm tích lũy đến một mức độ đủ cao rồi sẽ giống như thống khổ đều có thể đẩy con người ta vào đường chết. Khi người tham dự ý thức được khoái cảm đang tới quá mức mãnh liệt thì đã quá muộn. Cả đám bọn họ che ngực, run rẩy ngã xuống, kể cả người ăn không nhiều lắm cũng đều tay chân như nhũn ra, vẻ mặt ngẩn ngơ, giống như đang hưởng thụ vui vẻ cực hạn nơi thế gian vậy.

Nữ đầy tớ trong phòng lập tức sợ tới mức chen chúc mà chạy, còn thị vệ vốn không kịp ngăn cản, Thylane và Momo cũng thừa dịp loạn chạy ra khỏi trang viên.

Sau đó là kiếp sống trôi giạt trốn đông trốn tây.

Mãi cho đến khi nghe được tin tức về chiến dịch di chuyển của Greyfort, hai người mới quyết định đi đến vịnh Sedimentation để thử vận may.

- Hóa ra có chuyện như vậy…

Wendy đưa tay ôm các nàng vào trong lòng:

- Suốt một đường này các ngươi đã phải chịu không ít khổ sở đi? Ta cam đoan, về sau sẽ không có việc này nữa.

- Ngươi.. không ghét bỏ chúng ta sao?

Thylane cắn cắn môi

- Tại sao phải ghét bỏ chứ? Bởi vì từng trải qua quá khứ không chịu nổi sao?

Wendy nói khẽ:

- Nếu như nói vậy, ta đã từng suýt chút nữa bị Giáo hội đối xử như vậy. Không có lý do gì để đổ lỗi cho nạn nhân vì chuyện như vậy, thay vào đó phải là hung thủ.

- Nhưng năng lực của chúng ta… chỉ mang đến bất hạnh cho người khác mà thôi.

Thylane siết chặt quả đấm của mình.

- Đó không phải do các ngươi định đoạt.

- Nhưng mà, một khi đã trải nghiệm vui vẻ này rồi thì tuyệt đối sẽ không quên được, yêu cầu sẽ chỉ càng ngày càng cao, đến cuối cùng trừ bỏ theo đuổi hưởng lạc ra thì sẽ không thể bận tâm đến cái gì khác… Nếu như ở lại đây, ta sợ…

- Sợ quốc vương bệ hạ không khống chế nổi, hoặc coi các ngươi thành ác ma tiềm tàng?

Wendy trấn an nói:

- Yên tâm đi, bệ hạ của chúng ta… Chuyện là như thế này, tuy rằng không quá giống một vị quốc vương, nhưng tuyệt đối là một người tốt không bình thường.

Thylane ngớ ra:

- Người tốt… không bình thường?

Đây là lần đầu tiên nàng nghe được có thể sử dụng từ ngữ như vậy để hình dung về vương thất.

- Có ý là, ngươi vĩnh viễn không đoán ra được ý nghĩ của hắn, cũng không cách nào dùng lệ thường đi phán đoán hành động của hắn. Bởi vậy lo lắng và sợ hãi bất cứ chuyện gì trước đều không hề có chút ý nghĩa nào cả, tín nhiệm mới là chuyện quan trọng nhất.

Giọng Wendy đột nhiên trở nên dịu dàng lạ thường:

- Các chị em của Hội Cộng Trợ cũng được cứu vớt như vậy.

Trầm mặc một lúc sau, nàng nhìn sang Momo:

- Đúng rồi, ngươi mới vừa nói là năng lực của “Các ngươi”, chẳng lẽ Momo cũng –

Lần này thời gian hai người do dự lâu hơn, cuối cùng vẫn là Momo chủ động mở miệng nói:

- Bởi vì chủ nhân trước không muốn để cho ta sử dụng năng lực, cho nên đã móc mất ánh mắt dị hóa sau khi thức tỉnh của ta.

Wendy đã sớm chú ý đến điểm khác thường ấy, ở trên mặt Momo có một miếng vải rách bẩn thỉu dơ dáy cột chéo bên thái dương, nàng vốn tưởng rằng định che giấu dấu ấn tổn thương hoặc vết sẹo linh tinh gì đó, không ngờ được kết quả lại còn nghiêm trọng hơn.

Đối phương nói xong chậm rãi gỡ vải rách trên đầu xuống, lộ ra hốc mắt trống trơn bên dưới.

- Nhưng bọn họ không biết rằng làm như vậy chỉ có thể khiến cho ta mất đi một nửa thị lực thôi, chỉ có khóa thần phạt mới có thể chân chính ngăn cản được nó mà thôi.

Wendy không khỏi than thở, phù thủy có thể khiến cho ma lực và thân thể hoàn toàn kết hợp được gọi là người siêu phàm. Mà tình huống này của Momo hiển nhiên ko hề liên quan gì đến siêu phàm cả, mười phần mười là có khả năng trùng hợp tác dụng lên trên “Thị giác”, khiến cho con mắt bị tai bay vạ gió.

- Mới đầu những quý tộc này không hề coi trọng năng lực của Momo, mãi cho đến sau này xảy ra một vài biến cố mới khiến cho chủ nhân ra tay với nàng.

Thylane hạ thấp giọng nói:

- Bọn họ gọi Momo là đứa con của địa ngục, dùng tất cả các loại trừng phạt lên trên người nàng, nàng thiếu chút nữa đã không còn sống sót được.

Wendy yêu thương vuốt ve hốc mắt phủ kín vết sẹo của nàng:

- Ngươi rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì, có thể nói cho ta biết không?

Momo cúi đầu:

- … Một vài chữ số.

- Cái gì?

- Một vài chữ số đếm ngược, biểu thị thời hạn cuối cùng.

Wendy khó khăn lắm mới phản ứng kịp, nàng không nhịn được hít vào vài ngụm khí lạnh

- Chẳng lẽ biến cố theo lời Thylane là chỉ --

Momo gật đầu:

- Nó ứng nghiệm. Một quý tộc vốn chỉ có một con số một, vào năm sau đã chết đi

Wendy không khỏi im lặng.

Xem như nàng đã biết vì sao quý tộc lại làm ra thủ đoạn thâm độc như vậy, thời hạn cuối cùng này đều khó có thể tiếp nhận đối với bất kỳ ai, đặc biệt là khi chữ số chỉ còn lại vài năm ngắn ngủi. Cho dù là chính nàng đều không hy vọng thông qua năng lực này để nhận được đáp án.

- Nhưng mà… chuyện này thật sự có thể làm được sao?

Wendy suy nghĩ trong chốc lát rồi nói:

- Dù sao ngoài ý muốn có thể phát sinh bất cứ lúc nào.

Hai người nhất thời sửng sốt.

- Sao vậy, ta nói sai chỗ nào rồi sao?

- Không…

Thylane xua tay lia lịa:

- Ta chỉ cảm thấy… thái độ của ngươi không giống với những người khác, lại sẽ hỏi tình hình cụ thể của năng lực trước.

- Hả? Vậy trong dự đoán của các ngươi ta sẽ làm như thế nào vậy?

Thylane hơi ngượng ngùng trả lời:

- Đẩy Momo ra, chất vấn nàng có sử dụng năng lực không, sau đó đuổi chúng ta ra khỏi thành bảo, cách nơi này càng xa càng tốt.

Wendy dở khóc dở cười:

- Bản thân năng lực không phân ra tốt xấu, mấu chốt ở chỗ người sử dụng nó kìa. Huống chi hiểu biết được càng chi tiết thì sau này cũng càng tiện để tiến hành vận dụng nó.

- Ngươi cảm thấy… loại năng lực này của ta cũng sẽ có tác dụng sao?

Momo không dám tin nói.

- Ta không biết, nhưng mà bệ hạ đã từng nói với ta rằng, năng lực của mỗi một phù thủy luôn sẽ có công dụng riêng, hiện giờ không có thì không có nghĩa rằng về sau không có.

Nàng ngây người ra một lúc, mới chậm rãi trả lời:

- Năng lực này cũng không thể dự đoán được ngoài ý muốn, ta từng nhìn thấy một vài súc vật trước khi sắp bị giết, chữ số trên đỉnh đầu nó vẫn còn có rất nhiều năm. Nhưng mà…

- Nhưng mà cái gì?

Wendy hỏi tới.

- Màu sắc của một vài chữ số lại không giống nhau… Ta không biết nó đại biểu cho cái gì, nhưng luôn cảm thấy chúng nó chắc là tồn tại khác biệt.

- Nếu như ngươi bằng lòng gia nhập Liên minh Phù Thủy, chắc sẽ nhanh chóng biết được nguyên nhân thôi, dù sao việc đầu tiên mỗi một phù thủy mới gia nhập phải làm chính là học tập khống chế năng lực của mình như thế nào cùng với thí nghiệm mọi phương diện của nó. Chỉ có hiểu biết đến đủ sâu sắc thì mới có thể tiến thêm một bước khiến nó thăng cấp.

- Thăng… cấp?

Thylane không hiểu hỏi.

- Về sau các ngươi sẽ biết chuyện này, thức tỉnh ma lực gần như chỉ là bắt đầu thôi, thứ phải học tập sau đó còn có rất nhiều.

Wendy dang tay về phía hai người:

- Như thế nào, các ngươi đã đưa ra được quyết định chưa?

Thylane và Momo liếc nhìn nhau.

- Nếu như ngươi có thể tiếp nhận được bọn ta…

- Chúng ta tình nguyện gia nhập Liên minh Phù Thủy.

Các nàng cẩn thận chìa tay, giống như mang theo bất an và thăm dò, lại xen lẫn cảm xúc khát khao và ao ước, chậm rãi để vào trong tay Wendy.

Bình Luận (0)
Comment