Wendy cười cười sờ đầu Thylane:
- Đừng nhìn Mystery Moon như bây giờ, trước kia nàng còn nhát gan câu nệ hơn cả ngươi đó.
- A dừng, dừng ngay!
Mystery Moonn vội vàng năn nỉ nói:
- Đó đều đã là chuyện quá khứ rồi!
- Hả? Còn có chuyện như vậy sao?
Lorgar vểnh lỗ tai lên.
- Khi đó nàng chỉ dám vụng trộm đến tìm ta sau khi tất cả mọi người đã ngủ say, nếu như nói đến chuyện này, một ngày đều không nói hết được đâu.
- Dừng!
Mystery Moon lớn tiếng kêu lên:
- Ra điều kiện đi, chị Wendy!
- Yên tâm đi, ta sẽ không tùy tiện để lộ đâu… Nhưng mà ngày hôm qua Scroll đã oán hân với ta rằng phòng hành chính bận tối mày tối mặt, phòng hồ sơ đã lâu không có người quản lý rồi…
- Ta đây phải đi, đoàn trinh sát cáo lui!
Trước khi đi nàng còn liếc nhìn hai người:
- Buổi tối chúng ta sẽ còn gặp lại nhé!
- Cắt.
Lang nữ bĩu môi, theo mọi người cùng đi ra ngoài tường viện:
- Ta cũng đi hỗ trợ là được, ai bảo ta tốt bụng chứ.
Mãi cho đến khi vài tên phù thủy đi xa rồi, Grayrabbit mới thò tay huých Ring, hạ giọng thì thầm nói:
- Ta thấy chị Lorgar rõ ràng không muốn bị ngươi nói thành người nhàn hạ nên mới đi theo đó.
- Hả… là vậy sao?
- Phụt.
Momo không nhịn được bật cười thành tiếng.
Thylane cũng hơi kinh ngạc, cho dù chỉ trong một chớp mắt, nhưng trên đường trốn khỏi lãnh địa của chủ nhân, nàng chưa bao giờ thấy đối phương nở nụ cười.
- Cái gì ở đây cũng tốt, cho dù có lúc sẽ hơi ầm ĩ, nhưng các ngươi sống ở đây lâu rồi sẽ quen thôi.
Wendy dịu dàng nói:
- Đến rồi, chúng ta xem từ chỗ ở trước.
…
Chờ đi dạo xong tòa nhà này, Thylane đã kinh ngạc đến không thốt được nên lời.
Trên đời này còn có căn phòng thoải mái như thế sao! Tuy rằng chúng nó không lớn, nhưng phòng nào cũng tinh xảo đến cực điểm, cho dù là nệm bình thường nhất cũng mềm mại và nhẵn nhụi đến khó có thể tưởng tượng được. Không phải nàng chưa từng nhìn thấy chỗ quý tộc thế gia ở, hoặc là nói trong vòng mấy năm bị chủ nhân nhốt lại, trừ bỏ xiềng xích và xiềng xích ra, nơi nàng ở lại nhiều nhất chính là phòng ngủ. Cho dù như vậy, chất liệu vải hoàn mỹ này, giường lớn dùng vài tầng bông vải đệm lót lên, đều không cách nào so sánh được.
Khi Wendy kiên trì kêu nàng nằm lên trên đó, nàng thậm chí không có tiền đồ phát ra tiếng rên khẽ, toàn bộ mỏi mệt tích tụ lại sau quá trình lang thang khó nhọc đã trào lên trong lòng, khiến cho nàng thiếu chút nữa không định đứng lên.
Mà biểu hiện của Momo cũng không khá hơn bao nhiêu.
Wendy còn cẩn thận giải thích cho, sở dĩ đệm này mềm mại như thế là vì bên trong đặt mấy trăm cái lò xo, cho dù lăn lộn như thế nào thì đều có thể đạt được độ dán sát tốt nhất giữa giường với thân thể.
Cho dù Thylane không biết rõ được lò xo rốt cuộc là thứ gì, nhưng ít nhất nghe ra được nó được chế tạo từ thép tinh, chính là vật liệu dùng để đúc áo giáp, nó dùng để cải thiện độ thoải mái cho tấm đệm, nàng lập tức không biết nên khen người thiết kế ra nó có suy nghĩ độc đáo hay lãng phí đồ mới được đây.
Mà đây chỉ là một trong rất nhiều điểm.
Ví dụ như cơ quan ống dẫn khẽ động vào một cái là sẽ tự động chảy nước ra.
Ví dụ như tấm gương treo ở trong phòng rửa mặt, có thể nhìn thấy rõ ràng mỗi một cọng lông tóc của mình.
Ví dụ như sàn nhà giẫm lên vừa êm lại chống trơn.
Ví dụ như đèn bàn nạp ma lực vào sẽ sáng lên.
Cho dù mấy đồ dùng gia đình bằng gỗ nhìn như đơn giản đều có được một cảm giác không giống tầm thường, nàng không thể nói rõ được sự khác biệt ở đâu, nhưng chính là dùng tốt lạ thường. Nơi này càng giống như một “Ngôi nhà” chân chính dùng cho cuộc sống cư trú hơn là phủ đệ rộng rãi khí phái của quý tộc.
- Mới đầu nhà phù thủy không phải như vậy đâu.
Wendy giới thiệu:
- Trong thời gian ba năm, rất nhiều chị em tham dự vào việc cải tạo nó, cũng thúc đẩy thành công các chương trình. Không chỉ khu thành bảo, kể cả tiểu khu nơi ở mới xây ở bên ngoài đều chọn dùng bộ phận kỹ thuật của nhà phù thủy. Đương nhiên, nếu như định giành hưởng thụ trước, tự nhiên ở đây vẫn tiện lợi hơn.
- Chúng ta… cũng có thể ở lại nơi như này sao?
Momo do dự nói.
- Đương nhiên, chỉ cần các ngươi tình nguyện gia nhập Liên minh Phù Thủy.
- Còn có thể lựa chọn không gia nhập sao?
Thylane cảm thấy ngoài ý muốn.
- Bởi vì chúng ta đã từng trải qua bi kịch của Hội Cộng Trợ…
Trong một nháy mắt, trên mặt Wendy lộ ra vẻ tiếc nuối và thương tiếc:
- Không đề cập đến chuyện này, tóm lại, các ngươi có thể tự chủ lựa chọn nơi mình đi đến, còn nhớ rõ vấn đề mà nhân viên thẩm tra đã hỏi khi ở trạm kiểm soát ở hải cảng không?
Thylane gật đầu. Lúc đó chỉ có nàng và Momo được mời vào căn phòng nhỏ này, còn lo lắng đề phòng một lúc.
- Đó là thẩm tra đe dọa, chỉ nhằm vào phù thủy mà thiết lập, dù sao nếu như người có được ma lực mà lòng mang ác ý, tổn hại tạo thành có thể sẽ lớn hơn người bình thường nhiều. Nhưng mà một khi đã xác định được các ngươi không hề có uy hiếp gì đến Neverwinter thì có thể tự do sống trong thành, trên thực tế, trừ bỏ Liên minh Phù Thủy ra thì còn có một tổ chức phù thủy khác tên là Maleficent, cũng được phát triển từ các phù thủy chạy trốn, mà người lãnh đạo của tổ chức này chính là em gái của bệ hạ Roland Wimbledon.
Wendy dừng lại một chút:
- Đương nhiên, các ngươi cũng có thể lựa chọn cuộc sống không gia nhập vào tổ chức nào, cuộc sống độc lập, mà ta sẽ cung cấp chỉ đạo và trợ giúp lấy một thân phận.
- Còn về năng lực của chúng ta…
- Đó không phải trọng điểm, trọng điểm là các ngươi định sống cuộc sống như thế nào.
Wendy cười lắc đầu nói:
- Nếu như không để ý, có thể nói chuyện quá khứ của các ngươi cho ta nghe không?
Cảm giác ấm áp này giống như nước đang bao bọc lấy Thylane.
Nữ tử tóc đỏ trước mặt giống như được bầu trời sinh ra đáng giá để cho người ta tin cậy.
Cho dù chỉ trong hư ảo một lúc ngắn ngủi thì nàng vẫn không muốn rời đi.
Có lẽ chờ khi nàng nói xong tất cả về mình, phần ấm áp này sẽ không còn tồn tại nữa, nhưng ít ra hiện giờ, nàng vẫn có thể kéo dài thời gian thêm một chút.
Thylane cắn cắn môi, chậm rãi nói ra tất cả những chuyện mình đã trải qua.
Trước khi thức tỉnh phù thủy, nàng không có gì khác phần lớn người ở trong thôn cả, mà sau khi thức tinh nàng lại gặp phải cảnh ngộ cơ bản giống như những phù thủy khác, bị đuổi đi, bị oán hận, bị đuổi giết… Dưới cùng đường, nàng đã nghe được tin đồn về Hội Răng Máu. Không thể nghi ngờ rằng một chốn an thân là thứ mà nàng khát vọng nhất vào khi đó, mạo hiểm nguy hiểm bị Giáo hội bắt được, Thylane thật vất vả khó nhọc đến đảo Dagong, tìm được người tiếp đón của Hội Răng Máu.
Không nghĩ tới nghênh đón nàng lại là một tai họa còn lớn hơn nữa.
Hội Răng Máu không chỉ không tiếp nhận nàng, ngược lại còn bán nàng cho một gã quý tộc ở Wolfheart. Trong thời gian vài năm sau đó, nàng liên tục bị bán trao tay nhiều lần, mai cho đến khi rơi vào trong tay chủ nhân trước. Năng lực của nàng đã thành một phương thức trợ hứng, “Viên thuốc” kèm theo ma lực không chỉ có thể trì hoãn thống khổ, còn có thể trì hoãn cảm nhận nôn nóng, vui vẻ vân vân.
Nó có ý nghĩa cực kỳ bé nhỏ đối với chữa bệnh, bởi vì thể nghiệm tiêu cực đều sẽ không hề biến mất mà sẽ kéo dài tới khi tác dụng của thuốc mất đi thì sẽ đồng thời thình lình xuất hiện, vết thương không nặng còn dễ nói, nếu như đau đớn vượt qua một trình độ nhất định, vậy một khắc lúc nó bùng nổ không hề thua kém gì một lần nữa nhận lấy vết thương trí mạng.
Bởi vậy chủ nhân trước coi nàng như một công cụ hưởng lạc, không ngừng lợi dụng “Viên thuốc” để đạt được khoái cảm lớn hơn nữa. Không chỉ như thế, hắn còn chia sẻ nàng với các quý tộc khác, thông qua giao dịch này để kết giao tình với bọn họ. Thylane biết Momo từ khi đó, cùng với vài phù thủy bị Hội Răng Máu bán đứng.
Giờ nàng mới hiểu được, hóa ra cái gọi là “Chỗ an thân” chẳng qua là một âm mưu do Hội Răng Máu và quý tộc liên thủ hư cấu ra thôi, ngồi chờ phù thủy tìm đến cửa rõ ràng còn thoải mái hơn việc đi lùng bắt các nàng khắp nơi. Mà sau này, Thylane hoảng sợ phát hiện, theo sự xâm nhập của Giáo hội, các phù thủy quen thuộc trên “Bữa tiệc riêng tư” đã bắt đầu ít dần đi, dần dần chỉ còn lại hai người là nàng và Momo.
Mãi cho đến một lần đó một vị quý tộc lỡ miệng, nàng mới biết được những người này hoặc coi phù thủy là công lao để nộp lên trên hoặc coi thành phiền toái lặng yên không một tiếng động giải quyết hết, về phần phương pháp giải quyết là gì, mới chỉ nghe nói đến thôi đã khiến cho nàng không rét mà run rồi.
Thylane quyết định thừa dịp hỗn loạn do Giáo hội mang đến cho Hermes, đã mang theo Momo trốn khỏi nhà tù này.
Mà biện pháp đó là “Viên thuốc ma thuật” quá liều.