- Ngươi cảm thấy hắn sẽ đáp ứng chứ?
Chờ tiếng bước chân của Thunder đi xa rồi, Roland hỏi Nightingale.
- Ta không biết.
Nightingale chậm rãi trả lời:
- Nhưng câu nói sau cùng của hắn là nghiêm túc.
Roland gật đầu, không nói tiếp nữa. Kêu Thunder lưu lại trừ bỏ nhân tố là Lightning ra, hắn cũng có tư tâm của bản thân nữa, làm nhà thám hiểm danh tiếng lẫy lừng ở Fiordland, cho dù để hấp dẫn người của Fiordland tới đây hay đảm nhiệm nhân vật chính của đoàn tàu chiến, đối phương đều là đối tượng được chọn lý tưởng nhất.
Đặc biệt là việc đảm nhiệm nhân vật chính của đoàn tàu chiến, dựa theo suy đoán của Akesha, hiện giờ Red Mist đã bao trùm hơn phân nửa Everwinter rồi, đợi đến khi Đệ Nhất Quân vào vị trí, chỉ sợ kể cả biên giới của Wolfheart đều không thể may mắn thoát khỏi được. Dưới tình huống như vậy, triển khai cứu viện dọc theo đường ven biển hoặc tấn công từ bên sườn đều là một khâu chắc chắn không thể thiếu được. Theo kinh nghiệm lui lại từ cảng cực Bắc đã có thể nhìn ra được, một hạm đội chi viện có được hỏa lực cường đại mới có thể giảm bớt được áp lực khá lớn cho bộ đội trên mặt đất.
Thuyền buôn đang lui tới hiện giờ nhìn như rõ ràng ngăn nắp, nhưng muốn để cho bọn họ tiến vào khu Red Mist để chiến đấu với ma quỷ cơ bản tuyệt đối không có khả năng, thành Neverwinter gom ra mấy con thuyền lớn ngược lại không khó, nhưng thiếu lại chính là thủy thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh và nhân vật có thể chỉ huy đoàn tàu chiến.
Nếu như Thunder tình nguyện lưu lại, không cần nghi ngờ gì, mấy vấn đề này đều có thể được giải quyết dễ dàng.
Nhưng mà Roland cũng rõ ràng, chuyện này không cưỡng cầu được, chỉ có thể chơ đối phương chậm rãi suy tính.
Hắn cầm bút lên, khi chuẩn bị tiếp tục công việc trước đó thì điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.
Nhìn theo đường dẫn, người gọi đến ở trong nhà phù thủy bên trong khu thành bảo.
- Alo?
- Bệ hạ, ta là Wendy.
Bên kia ống nghe truyền đến giọng nói quen thuộc:
- Trạm kiểm soát ở cảng Shallow báo cáo lại, các nàng phát hiện ra phù thủy.
…
- Xin hỏi… tiên sinh, ngươi định đưa chúng ta đi đâu vậy?
Thylane kéo tay Momo cẩn thận hỏi.
Ngay tại không lâu trước đó, các nàng vẫn giống như những dân di cư khác, theo đội ngũ thật dài di chuyển về phía trạm kiểm soát, nhưng sau khi tiến vào khu đăng ký thân phận, các nàng lại được người áo đen mời riêng ra khỏi đội ngũ, tiến vào một gian phòng nhỏ nhìn như thông thoáng, nhưng lại trông coi nghiêm ngặt.
Điều này khiến cho tâm tình của hai người nhất thời trở nên căng thẳng.
Không phải nàng không nghe nói đến, khi một vài thành thị kiểm tra dân lưu lạc sẽ sàng lọc ra một vài người đến tiến hành “Thẩm vấn” đặc biệt, nếu như không lấy ra được chỗ tốt tương ứng thì sẽ phải ăn đau khổ lớn.
Nhưng đối phương lại không hề làm gì cả, chỉ để các nàng ở lại trong phòng một lúc lâu, sau khi hỏi một vài vấn đề kỳ quái rồi thả các nàng ra, lại do một người áo đen khác dẫn các nàng vào trong thành.
- Đừng khách khí như thế, gọi ta Joseph là được rồi.
Người áo đen hiền hòa nói:
- Các ngươi là phù thủy, đúng không?
Thylane không khỏi cả kinh, các nàng không nghĩ tới đối phương sẽ nói toạc ra thân phận của mình, càng khiến người ta kinh ngạc ở chỗ bọn họ rốt cuộc làm thế nào để giám định ra được bản thân có ma lực hay không? Nàng tự nhận mình đã ngụy trang đủ tốt.
- Vì sao… ngươi lại nói như vậy?
- Ta không biết vì về ma lực cả, là những phù thủy đó đã nói với ta.
Joseph sờ gáy nói:
- Nghe nói các nàng thông qua một tảng đá đặc thù, có thể cảm nhận đến được sự tồn tại của ma lực. Về phần mang các ngươi đi đâu, đương nhiên là chỗ phù thủy ở lại rồi, dọc theo đường đi chắc các ngươi đã mệt chết rồi nhỉ, yên tâm đi, Wendy đại nhân sẽ chăm sóc tốt cho các ngươi.
Thylane và Momo liếc nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt nhau.
Một là thành Neverwinter thế mà lại có thủ đoạn phân biệt được phù thủy, nếu Giáo hội trước kia và những quý tộc của Wolfheart đều có thể làm được một điểm này, chỉ sợ các nàng vốn không thể còn sống được cho đến bây giờ.
Hai là nghe giọng điệu của đối phương, dường như phù thủy đang hợp tác với người bình thường, hơn nữa không hề có ngăn cách?
Không phải hai người chưa từng được nghe chủ nhân nhắc đến tòa thành thị ở cực Tây Greyfort cùng với Roland Wimbledon người thống trị nó. Mà trong lộ trình phiêu bạt trước khi lên thuyền, các nàng đã từng nhiều lần nghe được đủ loại bàn luận và lời đồn đại. Nhưng hai nội dung này có sai khác thật lớn, một bên hình dung vua Greyfort thành một thứ tàn bạo cuồng vọng, cái gọi là mời chào phù thủy chẳng qua chỉ vì để thỏa mãn dụng vọng xấu xa của mình mà thôi; còn nội dung kia thì lại khẳng định thành tựu mới của Greyfort, cho rằng phù thủy đến đó sẽ có cuộc sống không khác gì người bình thường.
Có thể nói chính vì lời đồn thứ hai nên mới khiến các nàng hạ quyết tâm dời về Nam.
Nhưng dù sao hai mảnh đất cách xa nhau đến ngàn dặm, ai cũng không biết được tình huống thật sự như thế nào, bởi vậy hai người vốn định che giấu tung tích ở lại một thời gian, chờ phân rõ tình hình thực tế rồi có bước tính toán tiếp theo, không nghĩ tới mới vừa đến Neverwinter đã bị lộ thân phận rồi.
May mắn chính là người ở đây dường như thật sự không coi phù thủy thành ngoại tộc mà đối đãi.
Khi các nàng đi đến ngoài khu thành bảo, một cô gái tóc đỏ đã mang theo hai cô bé đi tới.
- Chuyện tiếp theo cứ giao cho ta đi.
- Vâng, Wendy đại nhân!
Joseph cúi chào xong rồi vẫy vẫy tay với hai người, nhanh chóng xoay người rời đi.
Thylane cũng lặng lẽ đánh giá cô gái tên là Wendy này.
- Ta tên là Wendy, là người phụ trách Liên minh Phù Thủy ở thành Neverwinter. Hai người này là trợ lý của ta, Ring và Grayrabbit.
Đối phương mỉm cười nói
- Có thể nói cho ta nghe tên của các ngươi không? Tuy rằng trên danh sách viết là Thylane và Momo, nhưng ta càng muốn nghe chính miệng các ngươi nói ra hơn.
Nàng lập tức cảm nhận được một cảm giác giống như tắm gió xuân, đã rất lâu rồi không có ai dùng giọng điệu dịu dàng như thế khi nói chuyện với nàng. Đối phương càng giống quý tộc hơn cái gọi là quý tộc, không chỉ dung mạo thành thục động lòng người, trang phục cử chỉ tự nhiên hào phóng, kể cả khí chất cũng khác, quả thật giống như nhân vật đi ra từ trong tranh vậy.
- Ta tên Thylane.
Nàng thấp giọng nói.
- Momo.
Đồng bọn của nàng cũng nói ra tên của mình.
- Đều là tên không tệ.
Wendy kéo tay hai người nói;
- Hoan nghênh các ngươi đến thành Neverwinter, từ hôm nay trở đi, nơi này chính là ngôi nhà mới của các ngươi. Nào, để ta dẫn các ngươi đi làm quen với nơi sinh hoạt sau này của mình.
Mãi cho đến khi đi qua tường vây và đình viện thì Thylane mới phát hiện ra, hóa ra thành bảo của lãnh chúa không phải là kiến trúc cao nhất của nơi này, sau lưng nó còn có một tòa nhà lầu nhìn như càng khổng lồ hơn. Mà ở giữa hai nơi là một vườn hoa và mặt cỏ rộng mở, nhiều cô gái có dung mạo xuất chúng đang túm tụm một chỗ nói chuyện phiếm, trên mặt tràn đầy vẻ thoải mái tự tại.
Đại khái cuộc sống trong giấc mộng của bản thân cũng như vậy đi.
- Các nàng… đều là phù thủy sao?
Momo không nhịn được hỏi.
- Không sai.
Wendy gật đầu:
- Nếu vào lúc tan tầm, ngươi sẽ thấy càng nhiều người hơn.
- Hả… Tan tầm?
- Chính là chỉ kết thúc công việc đó.
Ring giải thích:
- Ở thành Neverwinter, phù thủy cũng giống như mọi người, đều có công việc mình phải làm nha.
- Vậy các nàng…
Cô bé bĩu môi:
- Luôn có người chịu khó và người lười biếng, điểm ấy cũng giống người bình thường thôi.
- Chẳng lẽ chị gái ngươi không nói cho ngươi biết chuyện lỗ tai của ta thật thính sao?
Một cô gái có lỗ tai nhọn đầu tiên nhìn sang bên này, sau đó nhếch khóe miệng lên cười đi thẳng tới.
- A… Chị Lorgar, ta không nói ngươi.
Ring vội vàng khoát tay nói:
- Ta chỉ chính là --
- A, liên minh lại có thành viên mới gia nhập sao?
Người còn lại nhanh chóng đi đến đây:
- Chào các ngươi, ta tên là Mystery Moon, đội trưởng đoàn trình sát của Neverwinter! Cho dù các ngươi có năng lực gì thì đều có thể trở thành một thành viên của đoàn trinh sát, như thế nào, có hứng thú không?
- Chỉ chính là người này đó.
Ring vô lực lấy tay che mặt.
- Hả? Ngươi cũng vừa lúc giới thiệu đến ta sao?
Hai tay Mystery Moon chống nạnh nói:
- Đoàn trinh sát dựa vào đầu óc chứ không phải năng lực để phá giải vấn đề khó khăn, nếu như có ai khuyên ngươi gia nhập vào đoàn thám hiểm, nhất định không được đáp ứng. Các nàng chỉ chú trọng đến năng lực chứ không để mắt đến phẩm chất cá nhân, ví dụ như quý cô lang nữ đây.
- Đánh ngươi nha.
Lorgar lộ ra răng nanh.
- Ngươi xem, đây chính là chứng minh!
Mystery Moon vội vàng làm ra tư thế đón đỡ.
- Thật mất mặt…
- Cái kia, ta có thể trở về đọc sách không?
Mấy tên phù thủy còn lại ào ào nhỏ giọng nói.
Thylane nhất thời trợn mắt há hốc mồm.
Hả, sao cuộc sống ở nơi đây… không được giống với trong tưởng tượng của nàng vậy?