Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1264

Chương 1264
Chương 1264

- Bệ hạ, bệ hạ… tiên sinh Sander Flyingbird đã từ biển Swirling trở lại! Hơn nữa… hình như bọn họ gặp phải phiền toái lớn!

Báo cáo bất ngờ của thân vệ khiến Roland thoáng ngừng lại. Sau khi mở xong hội nghị mở rộng quy mô công nghiệp, hắn đã trở lại văn phòng, định tiếp tục hoàn thiện bản vẽ muốn dùng đến, mà một tin tức ngoài ý muốn đã khiến cho suy nghĩ của hắn bị gãy gánh giữa đường.

Cái tên Sander Flyingbird này, chính là biệt hiệu của Thunder.

- Hiện giờ hắn đang ở đâu?

Roland đứng phắt dậy hỏi.

- Ngay ở trong sảnh chính của thành bảo, hắn nói hy vọng có thể lập tức nhìn thấy người.

- Mau dẫn hắn vào đi!

Hắn dặn dò:

- Lại kêu phòng bếp chuẩn bị thêm một phần trà chiều!

- Vâng, ta lập tức đi luôn.

Sean xoay người, nhanh chóng biến mất ở cửa.

Nightingale hơi lo lắng nói;

- Ta nghĩ có cần thông báo cho Lightning không?

Roland lắc đầu:

- Hắn đã có thể trở lại thành bảo, bản thân chắc không gặp phải đáng ngại gì, vẫn hỏi rõ tình huống trước đã rồi tính.

Dựa theo thời gian suy tính, Thunder mới rời bến được hơn nửa năm một chút, tính cả đi vòng vèo thì hành trình đi trên biển chỉ ba tháng, tính đến bọn họ còn ở lại trên quần đảo Shadow trong một thời gian ngắn, thời gian trên đường càng ngắn hơn. Chuyến đi này còn ngắn hơn kế hoạch ban đầu của nhà thám hiểm nhiều lắm – dựa theo suy nghĩ của đối phương, lần này đi xa ít nhất phải tốn thời gian từ một năm đến một năm rưỡi, nếu như có thể, Thunder thậm chí còn muốn nhìn xem nơi tận cùng biển Swirling có cái gì, đại lục đã từng nhìn thấy trong di tích có phải ở ngay chỗ sâu trong biển lớn không.

Hiển nhiên đã xảy ra biến cố gì đó mà sức người không thể chống lại được mới khiến cho cuộc thám hiểm đã chuẩn bị hồi lâu rồi lại nửa đường kết thúc.

Roland không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chẳng lẽ… có liên quan đến Hồng Nguyệt sao?

Thunder với biệt hiệu Sander nhanh chóng đi vào văn phòng dưới sự hướng dẫn của thân vệ, nhìn ra được lần này hắn trở về thật sự rất chật vật, kể cả râu ngụy trang đều không kịp dán thêm, mấy lông chim trang trí khoa trương trên người càng chỉ còn thừa lại không được bao nhiêu, nếu như hiện giờ bị Lightning nhìn thấy, tám chín phần mười sẽ nhận ra được.

Nhưng mà ít ra toàn thân hắn vẫn còn hoàn hảo, chỉ cần một điểm này thôi, Roland đã thấy đủ rồi.

- Bệ hạ, thật cao hứng khi có thể gặp lại người –

Thunder chắp tay lên ngực cúi người chào nói:

- Ta thiếu chút nữa cho rằng mình cuối cùng không về được.

Roland tự tay rót cho hắn một chén Kei Os Drinks lạnh lẽo ngon miệng:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Nếu như đã tập hợp được đầy đủ những người thủy thủ lão luyện kiệt xuất nhất của các đảo ở Fiordland, ta nghĩ gió lốc hoặc sóng thần thông thường không đến mức để cho ngươi nói ra câu này mới đúng.

- Gió lốc và sóng thần đều đã có dự đoán trước rồi, nhưng ngàn vạn con quỷ biển thì không hề.

Nhìn Thunder giờ phút này giống như vẫn còn lòng đầy sợ hãi:

- Huống chi thứ mà chúng ta gặp được lại không chỉ là quỷ biển, còn có quái vật đáng sợ hơn nó nữa…

Nghe xong lời đối phương nói, Roland giống như cảm nhận được tuyệt vọng khi đó của hắn, quỷ biển nhiều không đếm được đang chen chúc đến gần đội tàu, sóng biển cuồn cuộn giống như khiến nước biển vì vậy mà sôi trào. Mà trong quỷ biển còn kèm theo những con thuyền bằng máu thịt khủng bố, dịch axit mà chúng nó phun ra có thể rơi xuống đến vài kilomet, chỉ cần dính lên một chút thôi sẽ da tróc thịt bong, sắt thép và gỗ đều không thể chống đỡ được loại ăn mòn này. Cho dù căng hết buồm tăng tốc, đội thám hiểm cũng không có cách nào kéo dài khoảng cách giữa đôi bên được…

- Sky-sea Realm…

Mặt hắn trầm như nước nói.

- Bệ hạ, đây là cái gì?

Thunder hỏi.

- Cách xưng hô của ma quỷ đối với một nền văn minh khác.

Roland chậm rãi nói lại cho đối phương nghe tin tức về ma quỷ đang chiến đấu ở hai trận tuyến. Thuyền có vòm như xương sườn, thân thuyền do máu thịt và gan tạo thành, lại có thể trôi nổi trên mặt nước giống như thuyền biển, còn có năng lực chui vào trong biển rộng, đặc điểm này không hề kém cảnh tượng mà hắn đã nhìn thấy trong di vật Thần Minh bao nhiêu.

- Ý của người là, chúng ta đang xâm nhập vào địa bàn của chúng nó?

- Có lẽ như thế. Đương nhiên cũng không loại trừ Hồng Nguyệt hiện thế khiến cho chúng nó biến thành càng thêm hoạt động mạnh, từ đó dẫn đến khả năng mở rộng phạm vi tuần tra.

Roland thay đổi đề tài:

- Sau đó thì sao? Đội tàu thám hiểm thoát khỏi nguy hiểm như thế nào vậy?

- Trên thực tế, không phải do chúng ta bỏ rơi được truy kích của chúng nó, mà do bản thân chúng nó đã xảy ra nội loạn.

Thunder cười khổ nói.

- Nội… loạn?

- Đúng là như thế, kẻ địch đuổi theo bất kể ngày hay đêm, giống như vĩnh viễn không biết mệt mỏi vậy, đợi đến khi đến gần hải tuyến, chúng ta đã tổn thất hơn một nửa thuyền biển rồi. Phần lớn thủy thủ còn sống cũng đã sắp sụp đổ vì không cách nào nghỉ ngơi trong thời gian dài, chỉ có cô nàng Snowy Wind do người chế tạo vẫn còn thừa lực – dù sao nàng không cần phải điều chỉnh buồm và hướng đi theo yêu cầu.

- Ngay lúc mọi người sắp tuyệt vọng thì một con quái vật biển thân hình khổng lồ hơn đột nhiên lao ra khỏi mặt nước, quấn lấy một con quỷ biển trong đó, cảnh tượng kia giống như hai con quái vật máu thịt đang cắn xé nhau vậy. Cho dù đều là quái vật, nhưng con quái vật biển rõ ràng càng mạnh hơn, chi phụ và xúc tu chìa ra từ trong thân thể nó đã nhanh chóng xé thân thể con quỷ biển tan tác ra. Sau đó cho dù là quỷ biển hay quái vật biển khác đều dừng đuổi theo, giống như ngây dại vây quanh bên cạnh chúng, lúc này chúng ta mới có thể nhân cơ hội vượt qua hải tuyến, bỏ chạy về quần đảo Fiordland.

Lại còn có chuyện như vậy, Roland thở phào một hơi:

- Vận may vẫn đứng về phía các ngươi, xem ra tên con thuyền này quả nhiên không phí công đặt lên.

- Hả… tên thuyền?

- Không, không có gì.

Hắn khoát tay:

- Tiếp theo các ngươi có dự định gì chưa?

Trên mặt Thunder hiện lên vẻ mệt mỏi mà trước nay chưa từng có:

- Nói thật ra, tổn thất về thuyền biển chỉ là thứ yếu thôi, lần thám hiểm này đã khiến phần người lớn người bị dọa bể mật. Hiện giờ trên Fiordland tràn ngập một bầu không khí kỳ quái, những thủy thủ đã chiến đấu cả một đời ở trên biển, hiện giờ hễ nhìn về phía Đông biển lớn đã xanh cả mặt. Ta đoán chừng trong một khoảng thời gian rất dài sẽ không có ai dám lên thuyền đi đến hải vực Shadow đâu.

Roland im lặng. Chuyện này không hề ngoài ý muốn, giống như theo lời đối phương vậy, gió lốc và sóng thần đều có thể biết trước được, thủy thủ dũng cảm sẽ luôn có thể tìm ra được biện pháp cùng nhảy múa với nó, nhưng việc mới vừa trải qua không hề có sức phản kháng, chỉ có thể liều mạng chạy trốn này đã vốn không thể gọi là mạo hiểm được.

- Đại thương hội càng nhờ ta tiện thể nhắn với người rằng hy vọng có thể dùng giá cao mua một mảnh đất ở Greyfort để làm nơi tị nạn chuẩn bị trước cho bọn họ.

Thunder thở dài:

- Dù sao ai cũng không biết được chúng nó có thể ngóc đầu dậy một lần nữa không – biển lớn vẫn là một nơi nguy hiểm tự nhiên ở trong mắt người Fiordland, nhưng nếu như kẻ địch có thể di chuyển tự nhiên ở trong biển, như vậy toàn bộ đảo Fiordland sẽ tương đương với một thành trống không hề có chút phòng ngự nào.

Thật đúng là kế hoạch không nhanh bằng biến hóa, một hai năm trước hắn còn định coi Fiordland thành một cứ điểm cuối cùng để cho những người sống sót sống nốt cuộc đời còn lại sau khi thất bại trong cuộc chiến, tình huống bây giờ lại ngược lại toàn bộ.

Nếu như đổi lại là lúc hắn mới vừa đến Biên Thùy Trấn, tổng cộng của cải không đến ba trăm kim long thì giao dịch này tuyệt đối là cầu còn không được, nhưng hiện giờ tiền giấy đã bắt đầu lưu thông khắp lãnh thổ rồi, cái gọi là “Giá cao” đã không còn là một điều kiện có lực hấp dẫn nữa.

- Ngươi thấy như thế nào?

- Ta nói nếu định có ý tưởng thành lập quốc gia trong quốc gia thì vẫn nên nhanh chóng bỏ nó đi.

Thunder nhún nhún vai:

- Ngươi tuyệt đối sẽ không cho phép bọn họ thành lập “Quần đảo” mới ở Greyfort.

Roland nở nụ cười, không hổ là nhà thám hiểm xuất sắc nhất của Fiordland:

- Nếu như chỉ vì muốn sống sót chứ không phải vì tích lũy đặc quyền cho nhiều thế hệ, Greyfort sẽ vĩnh viễn hoan nghênh bọn họ.

- Ta sẽ chuyển lại y nguyên cho bọn họ, bệ hạ.

- Hành trình lần này chắc mệt muốn chết rồi, ta đã chuẩn bị trà chiều, ngươi đi ngâm nước nóng trước đi đã rồi lại tâm sự những điều mắt thấy tai nghe trong chuyến đi này với ta. Chữa trị con Snowy Wind này cũng cần thời gian mấy ngày, chờ ngươi khôi phục lại tinh lực rồi quay về Fiordland cũng không muộn.

- Vậy phiền toái người.

Thunder chắp tay lên ngực nói.

Ngay khi hắn chuẩn bị cáo lui, Roland đột nhiên gọi hắn lại:

- Đúng rồi, chuyện về Lightning… ngươi còn định giấu giếm tiếp sao?

- Ta…

Thunder há miệng thở dốc, nhất thời không biết nói gì.

- Ngươi đã nói đợi đến sau khi thám hiểm lần này kết thúc sẽ nhận nàng, tuy rằng việc này không tính là quá thành công, nhưng hiện giờ Sky-sea Realm đã chiếm cứ hơn phân nửa biển rộng rồi, Fiordland lại lòng người bàng hoàng, như vậy trong một khoảng thời gian rất dài ngươi không thể đi thám hiểm được.

Roland chống cằm nói:

- Mà ta cần người đến chiến đấu với ma quỷ, Lightning cũng hy vọng nhìn thấy cha của mình còn sống trên thế gian này – một khi đã như vậy, chờ sau khi làm xong mấy chuyện vụn vặt, lưu lại có được không?

Thunder trầm mặc vài giây sau đó cúi đầu xuống:

- Ta sẽ cân nhắc… bệ hạ.

Bình Luận (0)
Comment