Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1263

Chương 1263
Chương 1263

- Nhường một chút, nhường một chút, cảm phiền nhường một chút!

Manfred chen vào trong đám người, lập tức thu hút sự chú ý của đám dân chạy nạn kia.

- Thằng nhãi này là ai?

Có người vẻ mặt khó chịu đứng trước mặt hắn:

- Cho dù không nhịn nổi thì cũng phải chờ ông đây thoải mái trước đã rồi nói chứ?

Cười gian mới đầu chính là người này, hắn thay đổi suy nghĩ, nhìn xem đối phương có tám chín phần mười là thủ lĩnh của đám người này – muốn mang một người phụ nữ từ trước mặt một đám tên khốn này có khả năng không lớn, bản thân lại không có vũ khí, cơ hội duy nhất e rằng chỉ có đánh ngã tên thủ lĩnh này trước, lại thừa dịp loạn dẫn người đi.

- Ta tới nhắc nhở cho các ngươi một câu, mới vừa rồi bên kia đã có người đi thông báo cho thị vệ áo đen, bây giờ các ngươi còn không chạy, nếu đợi đến khi họ đến sẽ không kịp.

Manfred dang tay ra, giả bộ như thản nhiên đi tới gần đối phương hai bước, đồng thời ngầm liếc mắt ra hiệu với cô gái kia, hy vọng nàng có thể hiểu được mình và lũ khốn này không phải là người một phe. Nhưng mà cô gái kia không chỉ không tỏ vẻ gì, ngược lại còn khẽ quay đầu đi, lộ ra vẻ mặt bối rối.

Gặp quỷ rồi, chẳng lẽ cô ta còn chưa rõ ràng tình cảnh của mình sao?

Vì sao đã đến tình trạng này rồi mà còn có thể… lạnh nhạt như thế?

- Thị vệ áo đen gì chứ, chẳng phải là đội tuần tra sao?

Kẻ cầm đầu cười toe toét tỏ vẻ đáng thương:

- Bọn họ sẽ giúp ai còn chưa biết chừng đâu. Ngươi thằng nhãi này chắc vẫn còn non đi!

- Ha ha ha, nhìn dáng vẻ của hắn, đại khái là con nhà giàu đi ra.

- Kết quả còn không phải nghèo túng đến giống như chúng ta rồi sao?

- Thức thời chút đi nhanh cút đi, thừa dịp lão đại còn chưa tức giận –

Tiếng cười vang lập tức nổi lên bốn phía, cũng vào cùng một khắc này, Manfred ra tay. Đầu vai mạnh mẽ có lực của hắn đánh vào ngực của tên thủ lĩnh đang thả lỏng cảnh giác, sau đó vung nắm tay lên, đánh ngã đối phương xuống đất.

Không thể không nói, đối phó với những tên khốn này còn dễ hơn khi đối phó với hai tên người hầu được huấn luyện nghiêm chỉnh của Mick Kinley. Từ sau khi hắn ra tay đến lúc ngã xuống, tên thủ lĩnh không hừ ra một tiếng.

Đám người lập tức ồ lên.

- Má nó chứ, mày muốn chết hả!

- Mau cứu lão đại!

Manfred lập tức cảm thấy phần lưng và chân đã bị đá trúng, nhưng hiện giờ hắn đã không quan tâm được nhiều như vậy, vừa chống đỡ vừa chìa tay về phía cô gái:

- Mau đi theo ta!

Chuyện bất ngờ đã thình lình xảy ra.

Cô gái quả thật chìa tay tới, nhưng mà không đặt vào trong lòng bàn tay hắn mà nắm chặt lấy cổ tay hắn, sau đó dùng sức kéo lại, kéo hắn vào trong vòng vây.

- Này, ngươi…

Manfred đang định chất vấn đối phương có nhầm không vậy, thì lại thấy được trên người cô gái đang bắn ra tia chớp.

Đợi chút… tia chớp?

Còn chưa phục hồi tinh thần lại, tia chớp thật nhỏ đã biến thành vòng chớp chỉ trong chớp mắt, tia sáng màu lam đột nhiên sáng rực lên, giống như một con rắn dài đánh về phía lũ khốn đang xông lên, giống như que nướng xuyên qua từ người nọ đến người kia thành một chuỗi. Ở trước mặt cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi này, mấy kẻ ác gần như không hề có bất cứ lực chống cự nào, chỉ còn kịp phát ra một tiếng kêu thảm ngắn ngủi rồi cả người đã cứng đờ ngã xuống trên đất.

- Như vậy là được rồi.

Cô gái vỗ vỗ tay, thoải mái nói.

- Hả… chẳng lẽ ngươi là…

Manfred trợn mắt há hốc mồm nói.

- Không sai, ta là phù thủy.

Đối phương vô cùng thản nhiên thừa nhận thân phận của mình.

Nhưng mà… không phải phù thủy đều vô cùng xinh đẹp, dáng người kiêu ngạo, mỗi một hành động việc làm đều tràn đầy sức cuốn hút sao? Hắn cẩn thận quan sát cô gái này một lúc, cảm nhận mà mình nhận được hoàn toàn không hề giống như trong hình dung. Không nói đến dung mạo, thường thường không có gì lạ cũng là một kiểu khen ngợi, thân hình lại hơi gầy, nếu như chỉ nhìn vào bóng lưng thôi thì nàng quả thật không hề khác gì một cô bé cả.

- Thế còn bọn chúng… phải làm như thế nào?

Manfred chỉ vào đám khốn ở trên đất.

- Ta sẽ liên hệ sở cảnh sát đến xử lý những công việc sau đó – yên tâm đi, ta chỉ dùng hết chừng một phần lực lượng thôi, nhiều nhất chỉ khiến cho bọn họ choáng váng tầm hơn nửa giờ mà thôi. Nhưng mà khu mỏ và khu lò nung bên kia chắc sẽ không dễ dàng để cho bọn chúng chạy trốn được đâu, ta nghĩ ít nhất phải ở trong đó mười ngày nửa tháng mới có thể đi ra ngoài được?

Manfred phát hiện mình đã hoàn toàn không theo kịp nội dung trong lời nói của nàng rồi.

Sao nghe từ trong giọng điệu của nàng, trận xung đột này hoàn toàn là chuyện có sẵn trong kế hoạch vậy?

- Đúng rồi, ta tên là Sharon, có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?

Câu hỏi của cô gái kia đã cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn.

- À, Manfred…

- Ngươi là người đầu tiên ta nhìn thấy chủ động đứng ra đấy, vì sao vậy?

- Vì sao cái gì.

Manfred nhẹ nhàng xoa bộ phận bị đá đến:

- Ngăn cản tội ác phát sinh không phải là chuyện đương nhiên sao? Nhưng mà ta không nghĩ tới ngươi vốn không cần đến sự trợ giúp mà thôi.

- Đương nhiên?

Sharon bĩu môi:

- Nếu như mỗi người đều nói như vậy thì hiện giờ lũ quấy rối lúc trước đã không thể đều chạy đến không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.

- Nhưng sẽ luôn có người rõ ràng một điểm này.

Ở trên sử sách, quý tộc chính là người chuyển biến như vậy mà xuất hiện, bọn họ mang đến trật tự cho thế giới hỗn độn, mở ra con đường từ trong bụi gai.

- Nói không sai, luôn sẽ có người biết đúng và sai.

Sharon nở nụ cười:

- Ngươi là dân di cư mới vừa đến Neverwinter hả? Về sau có muốn gia nhập sở cảnh sát không?

- Ngươi đang nói đến… trở thành người áo đen sao?

- Không sai, đánh giữ tội phạm, giữ gìn trật tự, bảo vệ cư dân đó là trách nhiệm chính của cảnh sát, ta cảm thấy hạng mục công việc này có lẽ rất thích hợp với ngươi. Mặt khác, bọn họ cũng không nhất định sẽ luôn luôn mặc áo đen, nói ví dụ như hiện giờ.

- Hử?

Manfred ngẩn người.

- Được rồi, ta phải đi phòng hành chính báo cáo, người tiếp đón còn đang chờ ngươi đó.

Sharon vẫy vẫy tay, xoay người đi vào trong thành.

- Bây giờ thì ngươi đã biết vì sao ta không để cho ngươi đi rồi chứ?

Sau khi trở lại đội ngũ, Matt cười cười với hắn.

- Này… rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Manfred tỏ vẻ không hiểu hỏi.

- Một phương pháp hữu hiệu có thể kinh sợ tội phạm.

Matt vừa đi vừa giải thích:

- Khu ở tạm thời ở ngoại ô vốn không hề hỗn loạn như vậy đâu, ít nhất khi ta đến đây là như thế. Nhưng từ sau khi số lượng dân di cư tăng lên mấy lần thì trình độ trị an đã giảm xuống nghiêm trọng, mà trong tất cả những kẻ phạm tội, nổi trội nhất lại là những kẻ hung ác nhằm vào những cô gái thế yếu – đương nhiên ta không nói lỗi lầm ở chỗ các ngươi, bởi vì ở trong này cũng có rất nhiều dân lưu lạc từ các nơi của Greyfort chuyển đến. Bởi vì số lượng người nhiều lắm, cảnh sát rất khó quan tâm hết được, thêm với một điểm vô cùng quan trọng đó là một khi sự việc xảy ra rồi mới báo án, khi những cảnh sát đuổi tới thì kẻ phạm tội rất có thể đã tạo thành tổn thương không cách nào cứu vãn được rồi.

- Đây chẳng phải là chuyện rõ ràng sao, tụ tập lượng lớn kẻ cặn bã vào một chỗ, cho dù là nơi nào thì đều sẽ trở nên chướng khí mù mịt.

Có người lầm bầm nói;

- Theo ta thấy, vua của Greyfort vốn không nên nhận những kẻ không rõ lai lịch này.

Matt lắc đầu:

- Bệ hạ hy vọng bất cứ kẻ nào đều có thể có ích -- đặc biệt là ở trước mặt trận chiến Thần Ý. Nhưng mà chủ ý này không phải do bệ hạ đề nghị, mà là do các phù thủy chủ động nói ra. Các nàng làm như vậy vừa có thể tiêu hao ma lực, lại giết thời gian, có năng lực duy trì trị an, không thể nghi ngờ là một công đôi việc.

Giết… giết thời gian? Manfred không khỏi giật giật khóe miệng.

- Sự thật cũng chứng minh rằng chiêu này vô cùng có hiệu quả, bất cứ dân chạy nạn nào nhìn như yếu đuối đều có thể tiến hành phản kích trí mạng, đủ để khiến những kẻ nhất thời hứng khởi này đánh mất ý niệm. Thêm với sở cảnh sát tuyệt đối sẽ không tha cho bất cứ một kẻ phạm tội nào, kẻ tái phạm cũng sẽ phải nhiều lần cân nhắc đến cái giá phải trả. Sau khi hai bên triển khai hợp tác sửa trị, trị an ở nơi này đã tốt hơn thời điểm tệ nhất nhiều.

- Thì ra là thế…

Manfred như có đăm chiêu nói. Xem ra người áo đen của thành Neverwinter hoàn toàn không hề giống với đội tuần tra trước kia, ngược lại khá giống với hình tượng kỵ sĩ ở trong cảm nhận của hắn.

Nếu Sharon không lừa gạt mình, có lẽ đây là một phần công việc lý tưởng đấy.

Đến chỗ ở tạm thời rồi, chia phòng xong, Matt vẫy tay từ biệt bọn họ:

- Ngày mai ta còn có thể đến, dẫn mọi người đi lĩnh hội lịch sử cùng với đặc điểm của thành Neverwinter, chuyện này có trợ giúp rất nhiều cho cuộc sống sau này và dung nhập vào địa phương của các ngươi, các ngươi có vấn đề gì cũng có thể trực tiếp nói ra.

Manfred vốn định nghe ngóng trở thành cảnh sát cần điều kiện gì, nhưng lời mới vừa đến bên khóe miệng lại ma xui quỷ khiến đổi thành một câu khác:

- Trên đường tới đây ta đã từng nhìn thấy một con chim sắt vĩ đại, không biết ngươi có –

- A, ta đã thấy rồi, nếu ngươi ở lại Neverwinter này lâu rồi thì sẽ biết đó không phải là chuyện lạ gì.

Không đợi hắn nói xong, Matt đã cười trả lời:

- Lần đầu tiên nhìn thấy quả thật sẽ hơi rung động, nhưng quen là được rồi. Nếu có đủ thiên phú, nói không chừng còn có thể tự mình điều khiển nó bay lên trời xanh đấy.

- Ngươi nói… là thật sao?

Trong lòng Manfred chợt nhảy dựng lên.

- Đương niên, hiện giờ trên quảng trường trung tâm còn dán lệnh chiêu mộ của trưởng công chúa điện hạ đấy – có liên quan đến tuyển chọn một nhóm kỵ sĩ bầu trời mới.

Bình Luận (0)
Comment