- Xếp hàng rời thuyền, không được chen lấn xô đẩy!
Một người Greyfort mặc bộ đồ đồng phục màu đen vừa đi xuyên qua đám người vừa kêu to:
- Nhớ kỹ số thẻ của mình, sau khi rời thuyền tìm đúng cửa kiểm tra tương ứng, đừng đi nhầm hướng!
Manfred vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong cơn khiếp sợ thì đã bị dòng người đưa đẩy như vậy, đi lên boong thuyền đã lâu không lên.
Hải cảng phồn vinh hiện ra toàn cảnh ở trước mắt của hắn.
Đây tuyệt đối là hải cảng khổng lồ nhất mà hắn đã từng thấy, bến tàu dài dằng dặc không ngừng kéo dài dọc theo bờ biển, vừa liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối. Khác biệt với hải cảng ngày xưa ẩm ướt, mục nát trong ấn tượng, mặt đất ở đây đều được trải lên một tầng gạch đá trắng tinh, nhìn trông có vẻ chỉnh tề mà sạch sẽ. Con thuyền lớn lớn nhỏ nhỏ đi tới đi lui không thôi, cho dù là hải cảng phồn vinh nhất ở Dawn Kingdom cũng không cách nào so sánh được với nó.
Đây vốn là một cảnh tượng vô cùng đồ sộ, có thể nhìn ra được phần nào từ trong giọng nói kinh thán của người xung quanh, nhưng mà nó chỉ tương đương với thêm một khoản không hề mấu chốt vào trong cái đầu đang kinh ngạc hỗn loạn của hắn mà thôi.
Gần như cứ đi được ba bước thì Manfred lại quay đầu lại nhìn về phương hướng lúc con thuyền đến đây, hy vọng có thể lại một lần nữa nhìn thấy bóng dáng của con chim sắt kia – đây gần như là một phản ứng theo bản năng của thân thể, thật sự giống như đang tìm chứng cứ để chứng thực cùng với an ủi mình rằng đó không phải chỉ là suy nghĩ chủ quan.
Đáng tiếc mãi cho đến khi bước lên cầu tàu, thứ không thể tưởng tượng nổi vẫn không hề xuất hiện thêm một lần nữa.
Trong lòng hắn lại mơ hồ sinh ra cảm giác mất mát.
- Mời lấy số thẻ của các ngươi ra, đối chiếu với ba chữ số đầu tiên, từng người tiến vào trạm kiểm soát!
Trên bến tàu có không ít người cầm một thứ bằng kim loại kỳ quái kêu lớn, thứ kia dường như có năng lực phóng đại âm thanh, cho dù ở trong dòng người ồn ào thì mọi người đều có thể nghe được rõ ràng lời nói này:
- Sau khi nghe theo chỉ thị của người tiếp đón, hoàn thành kiểm tra nhập cảnh. Hoan nghênh các ngươi đến vương đô Greyfort, hoan nghênh các ngươi trở thành một thành viên trong chúng ta!
Manfred dùng sức lắc đầu, cố hết sức vứt bỏ tạp niệm nơi đáy lòng, tập trung lực chú ý đến trước mắt.
Thật đúng là phương thức nghênh đón kỳ quái – hắn không tự chủ được mà nghĩ như vậy, người nơi này đều rõ ràng, bọn họ không phải chủ động chuyển đến Greyfort, mà sau tất cả những việc Greyfort đã làm ở Wolfheart, cũng mang theo ý tứ mang tính cưỡng chế, nhưng bây giờ nghe được đối phương nói như vậy vẫn khiến cho hắn cảm thấy khá yên tâm.
Vách đá vốn cao ngất đột nhiên hạ thấp xuống ở nơi đây, tạo thành một cửa khẩu tự nhiên, dân di cư dày đặc đang xếp thành một hàng dài, xếp thành vài hàn chậm rãi thông qua trạm kiểm soát. Chỉ riêng đám người đang tập trung ở bến tàu thôi đã có số lượng vượt qua một vạn rồi, thêm với người di chuyển hiển niên không chỉ đến từ một nơi là Wolfheart… Có thể điều động được nhiều người như vậy trong một khoảng thời gian ngắn, cũng phóng ý chí của người thống trị đến ba vương quốc còn lại, chỉ sợ đây là hình dung tốt nhất về thực lực của Greyfort.
Đột nhiên, đội ngũ dừng di chuyển tiếp, Manfred nghe được ở sau lưng truyền đến một trận ồn ào.
Không chỉ người từ bên ngoài đến, kể cả mấy người áo đen đang duy trì trật tự này đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Hắn quay đầu lại, phát hiện một con thuyền biển khổng lồ nhưng không có cánh buồm đang chậm rãi di chuyển vào trong cảng – nó có thân hình thon dài, toàn thân giống như được làm từ kim loại, hai bên thân không nhìn thấy mái chèo lộ ra ngoài, mạn khô cao ngất mà bằng phẳng có vẻ vô cùng uy vũ. Cho dù ở nơi đâu, con thuyền như vậy đều nhất định là tiêu điểm khiến muôn người nhìn vào. Nhưng mà rất rõ ràng, điều chân chính khiến người Wolfheart kinh ngạc không phải từ bản thân thuyền lớn mà là trạng thái của nó…
- Bọn người này điên sao, lại lấy sắt ra chế tạo thuyền!
Xung quanh có người thấp giọng nói:
- Chẳng lẽ bọn họ không biết rằng sắt gặp nước sẽ bị rỉ sét sao?
- Có lẽ vua của Greyfort chỉ định khoe của cải của bản thân thôi… Nhưng mà thuyền sắt quả thật rất uy phong, lúc trước khi chưa nhìn thấy thuyền bằng đá, ta còn không biết được rằng thứ nặng như vậy cũng có thể nổi lên trên mặt nước.
- Uy phong mười ngày nửa tháng thì có ích lợi gì chứ? Trước kia ta đã từng di chuyển trên biển rất nhiều, tình huống gì mà chưa từng thấy chứ, năng lực xâm thực của nước muối còn nghiêm trọng hơn ngươi nghĩ nhiều lắm, giống như nước sơn vốn không bảo vệ được bao lâu. Ngươi xem, đây chính là kết cục của xằng bậy.
Đúng vậy, trên thuyền lớn bằng sắt thép tràn đầy vết rỉ sét màu nâu đen đan xen, mặt ngoài vốn nên gọn gàng đã gồ ghề, dấu vết hư hao vô cùng chói mắt, đã tạo thành đối lập vô cùng rõ ràng với bến tàu trắng tinh. Cột buồm ở trên đỉnh thậm chí còn đã bị gãy thành vô số đoạn, vô lực tán loạn trên boong thuyền phía trước. Thêm với động tác vô cùng chậm chạp khi cập bờ của nó thật sự giống như một động vật biển đã bước vào tuổi già.
Nhưng mà mục đích bệ hạ Roland Wimbledon chế tạo ra con thuyền biển này thật sự chỉ để khoe ra thôi sao?
Nhìn đám thị vệ áo đen kia nhanh chóng mở ra một lối đi giữa đám người dùng để thông thẳng đến chỗ thủy thủ trên thuyền, Manfred mơ hồ cảm thấy việc này sẽ không đơn giản như vậy.
Xôn xao nhanh chóng yên tĩnh lại, đội ngũ lại khôi phục di chuyển.
Khi đến lượt hắn, người kiểm tra chỉ thẩm tra danh tính và đánh số thứ tự đơn giản rồi để cho hắn thông qua cửa ra.
Mãi cho đến khi kiểm tra đến gần ba mươi người, một nam tử mới tiến lên:
- Ta là Matt nhân viên của phòng hành chính Neverwinter, tạm thời phụ trách công việc bố trí ổn thỏa cho các ngươi. Ta tin tưởng mọi người nhất định có rất nhiều nghi vấn, không cần phải gấp, trên đường đi đến khu cư trú, ta sẽ nói kỹ càng cho quý vị. Hiện giờ mời uống nước tinh lọc đang được đặt trên bàn bên cạnh, nó có thể tà dịch ở trên người các ngươi – nếu như không có tà dịch thì nó cũng là một ly đồ uống ngọt lành.
- Phải đi cùng ngươi sao?
Có người nghi ngờ nói:
- Bây giờ chúng ta đã xem như là một thành viên của Greyfort rồi thì có thể muốn đi đâu thì đi nơi đó chứ?
- Chỉ sau khi các ngươi lấy được chứng minh thư thì mới xem như là dân chúng chân chính của bệ hạ.
Matt lắc đầu:
- Đối với người bình thường, để lấy được chứng minh thư cần nỗ lực công tác đến hai năm, thêm với trong thời gian này không được vi phạm luật pháp của Greyfort. Nhưng mà các ngươi đều là nhân tài đặc thù tinh thông một nghề, chỉ cần thông qua xét duyệt vấn tâm thì có thể lập tức trở thành cư dân chính thức của thành thị. Nhưng đại nhân phụ trách xét duyệt không phải luôn có thời gian, thêm với người xin rất nhiều, cho nên các ngươi còn phải đợi thêm hai ba ngày nữa.
- Vấn tâm? Không phải thẩm tra thân phận sao?
- Chờ các ngươi tự mình trải nghiệm rồi sẽ biết.
Matt cười cười:
- So với quá khứ của các ngươi, xét duyệt càng coi trọng hiện tại và tương lai của các ngươi hơn. Ta cũng thông qua xét duyệt như vậy mới được làm nhân viên phòng hành chính. Hiện giờ người đã uống xong nước thì mời đi theo ta –
Đây tám chín phần mười chính là “Xét duyệt tuyệt đối không có khả năng nói dối” theo như lời người đánh xe, Manfred thầm nghĩ.
Dọc theo đường đi, Matt quả thật đã trả lời không ít vấn đề mà người di chuyển quan tâm nhất, ví dụ như sau này bọn họ có thể làm công việc gì, có thể nhận được đãi ngộ như thế nào vân vân… Ít nhất theo chính sách công bố của vua Greyfort, dân di cư nhận được thân phận chính thức sẽ có đối xử không khác biệt gì với dân địa phương cả.
Đối phương còn lấy bản thân mình làm ví dụ, sinh động giảng thuật lại lịch trình trong lòng từ hoảng sợ mới ban đầu rồi đến dần dần thích ứng về sau, điều này khiến cảm xúc của mọi người đều ổn định rất nhiều.
Khi đoàn người tiến vào khu cư trú lâm thời, một loạt tiếng cười gian chói tai thu hút sự chú ý của mọi người.
Manfred theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một đám đàn ông ăn mặc như dân chạy nạn đang vây một cô gái vào chính giữa, liên tục ép tới gần nàng. Xung quanh có không ít người đều đang chú ý đến một màn này, nhưng không có một ai tiến lên ngăn cản. Có một số người còn đang không ngừng ồn ào, thậm chí lộ ra vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
Đáng chết, sao đi đến đâu đều có thể gặp phải chuyện như vậy chứ…
Hắn vốn tưởng rằng thành Neverwinter sẽ không như vậy.
Manfred nhíu mày:
- Có ai đi thông báo cho thị vệ áo đen chưa?
Theo giới thiệu lúc trước của Matt đã biết được mấy người áo đen gọi là cảnh sát kia thay thế cho đội tuần tra trước kia, tuy rằng không biết bọn họ có đáng tin hay không, nhưng hiện giờ dường như không có biện pháp nào tốt hơn.
Nhưng mà không có ai động đậy:
- Ta khuyên ngươi vẫn đừng nên xen vào việc của người khác, người trẻ tuổi, trước khi di chuyển vào nội thành, chúng ta còn phải ở lại đây vài ngày đấy.
- Không sai, nếu như bị thứ cặn bã này ghi hận, chịu thiệt cuối cùng vẫn là bản thân.
- Các ngươi –
Hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng nhìn về phía Matt:
- Ta đi kéo dài thời gian, ngươi nhanh chóng gọi người phụ trách trị an đến đây!
Không nghĩ tới Matt lại túm lấy tay hắn, khẽ lắc đầu.
Trong lòng Manfred nhất thời sinh ra thất vọng.
Hắn dùng sức hất tay đối phương ra, gằn từng tiếng nói:
- Ta nghĩ rằng các ngươi có chỗ khác biệt với vương quốc khác – là ta sai rồi.
Sau đó hắn vén tay áo lên, không hề quay đầu lại chạy đến chỗ đám người.