Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1261

Chương 1261
Chương 1261

- Thật sự là một trận quyết đấu phấn khích.

Sylvia không nhịn được cảm thán.

- Đúng vậy.

Tilly nhếch khóe miệng lên, mặt tỏ vẻ chế nhạo liếc nhìn đại quản gia, cho dù Carmela luôn luôn không hề để ý đến, nhưng vào thời điểm về sau đã tập trung tinh thần, ánh mắt vẫn luôn luôn dõi theo hai chiếc máy bay hai cánh đang chiến đấu giằng co kia chưa hề rời mắt.

Khi chiếc máy bay số hai lợi dụng hướng đầu gió để thoát khỏi cắn đuôi, kết quả đã được xác định.

Nhưng mà đến một bước này rồi, thắng bại đã không còn quan trọng nữa.

Nàng đã nhìn thấy thứ mình muốn nhìn thấy rồi.

Ví dụ như dưới tình huống nhiều đấu đơn, bên có số lượng chiếm ưu thế có được lợi thế thật lớn. Bọn họ có thể thoải mái phân phối độ cao và tốc độ, cho đến khi đẩy đối thủ vào bước đường cùng.

Nhưng số lượng này không phải đơn thuần chỉ sức mạnh tổng hợp mà hai bên đổ vào. Suy đoán tiếp đã có thể biết được, thông qua linh hoạt và biến hóa móc nối, cho dù một bên vẫn luôn rơi vào trong hoàn cảnh xấu thì vẫn có thể có cơ hội lấy nhiều đánh ít ở thế cục bộ.

Nếu mục tiêu là Khủng Thú linh hoạt hơn, không thể nghi ngờ rằng phối hợp tác chiến càng thêm quan trọng.

Mặt khác nàng cũng chú ý đến, khi giao chiến, phần thắng của bên ở chỗ cao hơn thường lớn hơn, nếu như có thể kéo địch nhân vào đấu giằng co, lại thành lập đội ngũ tuần tra trên bầu trời tiến hành mai phục, có lẽ sẽ là bắt đầu lý tưởng nhất.

Về phần bao nhiêu người kết thành một đội mới tương đối thích hợp, để chờ gần đến khi giao chiến lại biến hóa đội hình như thế nào để ứng đối, đây chính là nội dung tiếp theo mà nàng cần phải nghiên cứu.

Nhưng mà Tilly cũng rõ ràng, huấn luyện như thế thủy chung là so đấu kinh nghiệm giữa máy bay hai cánh, muốn chân chính xác định phần nội dung tiếp theo của “Hướng dẫn bay”, còn phải đi chiến trường thực tế kiểm nghiệm một phen.

Khiến cho nàng vui mừng chính là tốc độ phát triển của nhóm học viên này còn tốt hơn mong muốn, dựa theo tiến độ này, đợi đến khi con “Fire of Heaven” chính thức sản xuất, kỵ sĩ bầu trời có thể đến Wolfheart và Everwinter thử bản lĩnh một lần.

Đương nhiên, nàng cũng sẽ không thể vắng mặt trong trận chiến báo thù này được.

Con Unicorn tồn tại để làm máy bay huấn luyện, con hoàn toàn mới mà anh trai đã nhận lời chắc đang trong chế tạo rồi đi?

Đợi lát nữa sau khi kết thúc huấn luyện, nhất định phải đi thành bảo một chuyến để nhắc nhở hắn nắm chặt thời gian mới được.

Vào lúc này chiếc máy bay cuối cùng đã vững vàng đáp xuống sân bay.

Cho dù là đội ngũ học viên hay đội hình thực tập đều vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

- Hiện giờ ta đã biết vì sao người lại chia bọn họ thành hai phe cánh rõ ràng như thế rồi.

Sylvia khẽ thở dài một câu.

- Tuy rằng thật sự có quyết định này, nhưng không nghĩ tới hiệu quả lại sẽ tốt như vậy, ta vốn tưởng rằng phải tiêu tốn tầm mười ngày nửa tháng mới có thể nhìn thấy được một màn như vậy đấy.

Tilly cười cười, vẫy tay gọi Eagle Face tới, giao một phần danh sách mới cho đối phương:

- Nếu đều đã về rồi thì kêu học viên tiếp theo chuẩn bị đi.

Lại chờ ta một phen… Nàng nhìn về phía phương Bắc, ta sẽ nhanh chóng có thể khiến ma quỷ nợ máu trả bằng máu.

“U –”

Ngoài cửa sổ mạn thuyền truyền đến tiếng kèn ngân nga, vậy nói rõ trước mặt gặp thuyền khác. Từ sau khi tiến vào phạm vi Greyfort, âm thanh tương tự như vậy đã thường xuyên xuất hiện rất nhiều, gần như mỗi nửa canh giờ thì Manfred đều có thể nghe được một lần. Mà bây giờ khoảng cách thời gian này đã ngắn lại đến chừng nửa khắc đồng hồ, thậm chí còn ngắn hơn.

Trước kia cho đến bây giờ hắn đều chưa từng nghe nói đến Greyfort là một quốc gia có ngành hàng hải phát triển.

Ở trong ấn tượng rộng rãi của quý tộc Wolfheart, tuy rằng đất đai trên vương quốc này lớn, nhưng không thể gọi là dồi dào, đại khái ngang ngửa với Wolfheart. Luận về mức độ dồi dào, vẫn là Dawn khiến người ta ghen tỵ nhất.

Nhưng hiện giờ xem ra dường như không phải như vậy.

Nhưng mà ngẫm lại cũng bình thường thôi, tin tức truyền từ một thôn này đến một thôn khác đã có khác biệt một trời một vực rồi chứ huống chi là vượt qua đến tận hai vương quốc. Dù sao đối phương đã từng đánh bại Giáo hội, chỉ riêng một điểm này thôi đã đủ để chứng minh bản lĩnh của quốc vương này không tầm thường.

Nhưng mà không biết còn bao lâu nữa mới có thể đến được thành Neverwinter trong truyền thuyết.

Manfred nghĩ đến đây, hơi nhàm chán ngáp một cái.

Hành trình trên biển buồn chán còn thoải mái hơn trong tưởng tượng của hắn, sau khi con thuyền đến bến cảng phía Bắc Dawn lại không hề tiếp tục lên đường xuất phát đến hải cảng tiếp theo, mà điều chỉnh lại khoang thuyền đang chật chội không chịu nổi một lần, có vài người có dấu hiệu say tàu nghiêm trọng đổi sang di chuyển bằng đường bộ, những người còn lại cũng được dành cho thời gian nghỉ ngơi nguyên vẹn. Thậm chí người của Dawn còn dựng lên một loạt nơi ở tạm thời ở bến cảng, hoàn toàn có dáng vẻ đã sớm chuẩn bị từ trước, trình độ phối hợp với Greyfort có thể nói hoàn hảo không chê vào đâu được. Nếu không phải nhìn thấy lá cờ đang tung bay trên đầu tường, hắn gần như cho rằng nơi đây thuộc về lãnh thổ của vua Greyfort.

Hiển nhiên vì chuyển bọn họ đi mà giữa hai nước đã đạt được một hiệp nghị nào đó… Cũng không biết bệ hạ Roland Wimbledon đã phải bỏ ra cái giá lớn bao nhiêu.

Nhờ phúc của hành động này, vết thương trên người hắn đã tốt lên cực kỳ nhanh, ước chừng trong thời gian một tuần đã cơ bản khỏi hẳn, hắn cũng không còn dùng viên thuốc thần kỳ do hai nữ tử kia giao cho hắn nữa.

Không biết bây giờ các nàng như thế nào rồi… Manfred sờ lên viên thuốc đã được bọc lại ở trong lòng, trong đầu không tự chủ được hiện lên bóng dáng của hai người. Cho dù lúc đó nhìn các nàng có vẻ tiều tụy, trên người cũng dơ dáy bẩn thỉu, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được một chút màu sắc tươi sáng từ trên mái tóc tàn tạ của đối phương. Nếu như xử lý một chút, chắc không hề tồi tệ đâu.

Hy vọng hai người có thể thuận lợi đến đây, hắn nghĩ thầm, nếu như có thể thoát được thân phận đầy tớ, có lẽ các nàng có thể chặt đứt được quá khứ u ám, nghênh đón một cuộc sống hoàn toàn mới.

Đột nhiên, Manfred nghe được một loạt tiếng vù vù quái dị, giống như có thứ gì đó đang xẹt qua đỉnh đầu.

Sau đó trên khoang thuyền truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.

- Ầm ĩ chết được…

- Những tên kia đang giở trò quỷ gì vậy? Sao không để yên cho người ta ngủ chứ?

Xung quanh lập tức có người ai oán thành tiếng.

Manfred lại hơi giật mình, hắn xoay người bò xuống phản, thò đầu qua cửa sổ mạn thuyền nhìn ra ngoài.

Nếu như hắn không nghe sai, hướng đi của bước chân những người này cơ bản trùng khớp với âm thanh vù vù kia.

Bên ngoài vẫn là bầu trời bao la xanh thẳm và một biển lớn mênh mông bát ngát, không nhìn thấy có bất cứ thay đổi gì cả, trừ bỏ có mấy con chim to đang truy đuổi nô đùa…

Chờ chút, đây là chim gì thế?

Manfred dụi dụi mắt, không dám tin tưởng vào tất cả những gì mình đang nhìn thấy, khi “Chim chóc” vuông góc với mặt biển, cánh và đuôi bằng phẳng của nó có góc có cạnh, nhìn như thế nào đều không giống như sinh vật bình thường!

Đợi đến khi chúng nó lại một lần nữa bay vút lên trên con thuyền thì hắn xác nhận được rằng không phải do mình buồn bực lâu quá mà đã xuất hiện ảo giác, thứ đồ kia không phải là vật còn sống, mà giống như do kim loại tạo nên. Càng không thể tưởng tượng nổi chính là hắn thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy có người ngồi ở trên đó!

Manfred há miệng thở dốc, định la lên, nhưng phát hiện mình không thốt ra được dù chỉ nửa từ. Sao có thể phát sinh chuyện như vậy được chứ? Cho dù đã dần dần tiếp nhận sự tồn tại của Đệ Nhất Quân và thuyền hơi nước rồi, cũng đã có dự tính nhất định đối với sự phồn vinh hưng thịnh của vương đô Greyfort, nhưng một màn này vẫn vượt ra rất xa phạm vi lý giải của hắn.

Đều là vương quốc, nhưng hắn thế mà lại sinh ra cảm giác Greyfort và Wolfheart vốn không ở cùng trên một thế giới… Không, không chỉ có Wolfheart, chỉ sợ nó hoàn toàn khác với Everwinter, Dawn, bằng không lúc trước hắn không thể nào không nghe được một chút tiếng gió.

Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, các vương quốc khác đã bị bỏ lại ở nơi xa xôi như thế?

Trong lúc suy nghĩ của Manfred vô cùng hỗn loạn, con thuyền lại một lần nữa thổi kèn lên, nhưng một lần này âm thanh lâu hơn lần trước nhiều lắm, bình thường dùng để nhắc nhở đám người di chuyển rằng sắp tiến vào cảng.

Thành Neverwinter, đã đến.

Bình Luận (0)
Comment