Roland rút ra một tờ giấy nháp từ trên bàn, tính toán sơ qua số tuổi bình quân của người dân ở khu dân cư và khu tạm thời ở lại, kết luận được đưa ra là bình quân tuổi thọ của cư dân thành Neverwinter ở trong khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi, còn ở khu tạm thời ở lại chỉ có chừng ba mươi lăm tuổi. Chỉ từ trên điểm này thôi đã có thể nhìn ra được rất nhiều vấn đề.
Nói như vậy, tăng và giảm tuổi thọ bình quân là một quá trình khá dài, mà mức độ cuộc sống ở Biên Thùy Trấn ban đầu tự nhiên không hề tốt hơn những người dân di cư kia bao nhiêu. Trong thời gian năm năm ngắn ngủi lại khiến cho tuổi thọ của cư dân địa phương tăng lên một cấp bậc, không hề nghi ngờ gì Nanawa và Lily chính là công thần lớn nhất.
- Hai ngày có thể cho ra hơn một ngàn số liệu, khi Momo thi triển năng lực không cần nhìn từng người một sao?
Roland hỏi.
- Vâng, nếu như đầy đủ ma lực thì nàng có thể đồng thời nhìn thấy chữ số của tất cả mọi người ở trong tầm mắt.
Wendy nhẹ giọng trả lời:
- Nhưng mà dường như trước đó nàng chưa từng làm như vậy, cũng không thử xem cực hạn của mình đến đâu. Nàng cảm thấy năng lực của mình là một kiểu nguyền rủa, cho dù biết cũng bất lực.
- Thật sự giống như đang nhìn người bên cạnh dần dần bước đến tử vong vậy.
Nightingale thở dài.
Nguyền rủa? Trừ bỏ mang đến bất hạnh ra thì không hề có tác dụng nào khác? Roland không cho suy nghĩ này là đúng, quả thật hoàn toàn sai! Sau khi quốc gia phát triển đến một trình độ nhất định, bất cứ điều lệnh nhà nước nào đều có thể tạo thành ảnh hưởng cực kỳ sâu xa, quản lý thôn xóm kiểu đếm đầu người tự nhiên không theo kịp tiết tấu tình thế biến hóa, ý nghĩa của công tác thống kê cũng từ đó mà đến.
Sự thay đổi của những số liệu trong công tác thống kê qua tổng kết, quan sát, theo dõi này đều nhằm thẳng vào chi tiết điều chỉnh điều lệnh nhà nước, có thể nói là năng lực không thể thiếu được của bất cứ tổ chức nào muốn bước đến gần ngưỡng cửa hiện đại hơn, mà thay đổi tuổi thọ của con người chính là một khâu cực kỳ quan trọng trong đó.
Nếu như thông qua cách thức theo lệ thường để ghi chép lại, không chỉ cần cơ sở ban ngành và nhân lực đầy đủ hoàn thiện, còn phải tiêu tốn thời gian mấy chục năm kiên trì không ngừng mới có thể thấy được hiệu quả -- dù sao trước khi người ta chưa chết, ai mà biết được kẻ đó còn có thể sống được bao lâu chứ.
Trước mắt trừ thành Neverwinter ra, những thành thị khác của Greyfort cũng mới chỉ có tòa thị chính cấp hai có thể chấp hành điều lệnh nhà nước, nhân viên làm việc một người làm việc của hai người đều là chuyện thường, càng đừng nhắc đến nhân viên làm công việc thống kê dân cư cần đi đến những khu vực nhỏ như tiểu khu, ngã tư đường.
Trên thực tế, thông tin dân cư của Neverwinter có thể hoàn thiện đến trình độ như hiện giờ không thể tách khỏi công lao của Scroll, khi nào nhân thủ của phòng hành chính đông đúc đến có thể đưa cán bộ biết chữ xuống tổ chức cấp cơ sở như tiểu khu, ủy ban khu phố vân vân…, khi đó mới coi như nghiêm túc đạt được yêu cầu chính phủ toàn năng mạnh bước tiến lên.
Mà Momo có thể hỗ trợ Greyfort trực tiếp nhảy qua thời gian giai đoạn tích lũy, dưới tình huống cái gì cũng đều thiếu đã bước đầu dựng lên hệ thống thống kê, cái gọi là không bột không gột nên hồ chẳng qua là như thế -- đây vẫn chỉ dưới tình huống trước mắt chỉ biết được sơ sơ năng lực của nàng.
Đợi đến khi Wendy dần dần tìm ra được hàm nghĩa cụ thể của những màu sắc này đại biểu lên, ví dụ như sự ảnh hưởng và mức độ tạo thành các nhân tố như bệnh tật, đói khát, hoàn cảnh vân vân, có thể thoải mái có được một dữ liệu tổng thể rõ ràng. Càng đừng nhắc đến phần số liệu này còn có chứa hiệu quả dự tính trước. Chỉ cần vận dụng thích đáng, năng lực này gần như có thể mang đến ưu việt cho các phương diện điều hành của vương quốc.
Những quý tộc Wolfheart đó vốn không biết được mình đã bỏ lỡ cái gì đâu.
Ở trong mắt Roland, Momo đã là một thành viên vinh dự của phòng hành chính – thêm với về sau ít nhất cũng là cấp bộ trưởng.
- Đúng rồi, đã sắp xếp được thời gian điều trị của Nanawa chưa?
Roland gập bản báo cáo lại hỏi.
Wendy gật đầu:
- Chính vào hôm nay. Ngươi muốn đi xem cùng không?
Bệnh viện có thể coi là một trong những khu vực bận rộn nhất trong thành thị, đặc biệt là sau khi chiến tranh chấm dứt. Nanawa Pine cũng không hề ngoại lệ, mặc dù nàng không giống như Anna, cần thời gian dài ở lại trong phòng thí nghiệm, nhưng điều trị mỗi ngày đều đã sớm lên lịch trước, hiện giờ nghe nói đã đẩy đến số hơn mấy trăm rồi, vẫn còn đang trong gia tăng không ngừng.
Chuyện này có liên quan đến đặc tính năng lực của nàng, khi tiến hành điều trị gãy chi, trong vòng một khắc đồng hồ là có thể tiêu hao hết sạch toàn bộ ma lực, thế cho nên người bị thương mất đi một bộ phận vượt qua một bàn tay đều tạm thời không chấp nhận xin cho, mà cấp cho một giấy chứng nhận tàn tật để thay thế. Đợi đến khi Nanawa trưởng thành hoặc sau khi năng lực tiến hóa, ma lực có tăng trưởng trên diện rộng, những thương tổn này mới có thể dựa vào giấy chứng nhận để xếp hàng điều trị.
Lại nói, ngày trưởng thành của Nanawa chính vào kỳ trăng máu năm nay. Roland nghĩ. Không biết vì sao, vừa nhắc đến cô bé đã từng cùng lớp với Anna, ấn tượng đầu tiên hiện lên trong đầu chính là dáng vẻ nàng hai tay ôm gà, tức giận lên án mình.
- Cũng được, ta đi cùng với các ngươi đi.
…
Momo không hề nghĩ tới sau khi mình thể hiện năng lực ra lại không chỉ không bị đuổi đi, còn được Wendy nhiệt tình giữ lại.
Hiện giờ nàng và Thylane đều vào trong nhà phù thủy, trở thành một trong những thành viên của Liên minh Phù Thủy.
Mỗi lần sau bữa tối luôn có thể gặp được những phù thủy khác đi tới thăm hỏi, trong các nàng có người mang theo một vài đồ ăn ngon không biết tên, nhưng ăn vào trong miệng lại có thể khiến cho người ta không nhịn được mà rơi lệ, cfn có người lại thân thiết hướng dẫn cho các nàng sử dụng thiết bị trong phòng như thế nào, cùng với các hạng mục quan trọng cần chú ý khi sống ở khu thành bảo. Trong thời gian hai ngày ngắn ngủi đã khiến cái nhìn của nàng đối với thế giới này có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Hóa ra còn sống là một chuyện tốt đẹp như vậy.
Mà sau khi biết được tròng mắt đã mất đi của mình có cơ hội hồi phục lại, Momo cuối cùng không nhịn được nhào vào trong lòng Wendy, lớn tiếng khóc một trận.
Cũng chỉ có nơi này mới có thể khoan dung cho nước mắt tùy tiện chảy xuôi của nàng.
- Yên tâm đi.
Lúc đó Wendy nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng an ủi:
- Tuy rằng Nanawa rất ít khi ở trong nhà phù thủy, nhưng cũng là một thành viên của Liên minh Phù Thủy, thêm với tuổi tác không chênh lệch với ngươi bao nhiêu, nàng nhất định sẽ rất vui lòng chữa khỏi cho ngươi.
Đợi đến ngày hẹn trước, Momo đã sớm được Ring đưa đến bệnh viện. Khi ở trên đường nàng đã biết được tình huống căn bản trong việc điều trị phù thủy từ trong miệng đối phương. Hoàn toàn khác với thân thế của nàng, tiểu thư Pine không chỉ xuất thân từ trong gia đình quý tộc, thêm với năng lực có tác dụng thật lớn, được người tôn xưng là tiểu thiên sứ của thành Neverwinter, có thể nói ngay từ đầu đã là người ở trong đám mây.
Nàng gần như có thể tưởng tượng ra được hình tượng của đối phương – nhất định là một cô nương đáng yêu trên mặt luôn mang theo nụ cười, mặc quần áo xinh xắn đẹp đẽ, lời nói hành động tự nhiên nhẹ nhàng, cho dù là ai nhìn thấy đều sẽ sinh ấn tượng tốt.
Bởi vậy khi Ring gọi nàng tiến vào phòng điều trị, nàng hơi khẩn trương, thậm chí còn tự dưng sinh ra một luồng tự ti phức tạp từ trong đáy lòng, thế cho nên hơi cúi đầu.
- Vị này chính là người cần điều trị tiếp theo sao?
Bên tai truyền đến một giọng nói thanh thúy.
- Không sai, nàng tên là Momo, giống như ngươi, cũng là một phù thủy.
Giọng điệu của người trả lời khiến cho nàng cảm thấy quen thuộc khó hiểu, Momo không khỏi kinh ngạc nhìn lại… Đối phương lại là quốc vương bệ hạ!
Cũng chính một cái liếc mắt này để cho nàng nhìn thấy được tiểu thư thiên sứ trong truyền thuyết.
Ngay sau đó Momo phải dùng hết khí lực toàn thân mới khiến cho mình không kêu sợ hãi thành tiếng.
Chỉ thấy Nanawa Pine mặc một cái áo khoác màu trắng bọc kín toàn thân, chỉ lộ một đôi mắt ra ngoài, đừng nói xinh đẹp hoa lệ, kể cả quần áo của người bình thường đều sẽ không mộc mạc đến mức độ này.
Nếu chỉ như vậy thì thôi, chân chính để cho nàng hoảng sợ chính là một mảnh đỏ tươi ở trước ngực đối phương, rõ ràng là vết máu còn chưa khô!