Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1277

Chương 1277
Chương 1277

- A, đừng lo lắng, đây không phải là máu của ta đâu.

Dưới sự trợ giúp của Ring, Nanawa cởi áo khoác ra:

- Chỉ vì người bị thương mới vừa rồi bị máy cán thép cán gãy cánh tay, hiện trường khó tránh khỏi hơi hỗn loạn.

- Vâng, là như vậy…

- Không sai. Nào để ta kiểm tra vết thương cho ngươi.

Khí tức thật mạnh, đối phương thật sự cùng lứa tuổi với mình sao…

Momo nuốt nước miếng, cẩn thận tháo che mắt xuống, chậm rãi đi tới gần Nanawa.

- Ừm, ngược lại không khác những gì chị Wendy nói lắm, ma lực còn lại chắc đủ dùng.

Sau khi cô gái kiểm tra xong thuận tay đưa cho nàng một chén nước thuốc, sau đó vỗ vỗ giường bệnh ở bên cạnh:

- Uống xong nằm lên đây đi, đại khái mười phút là được.

Momo nghe theo, sau đó lại trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy đối phương móc ra một thanh dao nhỏ.

- Bệ, bệ hạ, Wendy…

Nàng dùng ánh măt xin giúp đỡ nhìn hai người ở bên cạnh, trong giọng nói đã mang theo nức nở.

- Được rồi, Nanawa.

Wendy bất đắc dĩ nói:

- Ngươi không thể chậm rãi một chút sao, để cho người chị em mới gia nhập một chút thời gian để thích ứng chứ?

- Haizzz, đây là quy trình bình thường mà.

Nanawa kinh ngạc nói:

- Nếu như không mở miệng vết thương cũ ra, để chỗ bị tổn hại lành miệng lại, điều trị sẽ không có tác dụng gì cả.

- Nói thì nói như thế không sai, nhưng mà ngươi có thể nói chuyện phiếm với nàng trước được không vậy…

- Vậy… nói về mấy ca bệnh trước đó nhé? Ta cảm thấy khi cắt đứt tứ chi, dùng cưa có thể còn dễ hơn dùng búa.

- Không, không phải ta đang nói đến chuyện này…

- Quả thật là thế.

Bệ hạ Roland cũng nói xen vào:

- Cái cưa có thể bảo đảm mặt cắt cơ bản chỉnh tề, nhưng mà nếu như là xương lớn như xương đùi, nếu phải cưa vẫn hơi cố sức đấy?

- Xương hộp sọ cũng không khá hơn chút nào, khí lực của nữ hộ sĩ không hề khá hơn ta bao nhiêu, nếu quả thật có chị Anna hỗ trợ thì thoải mái hơn.

- Là ta sơ sót. Nhưng mà việc này không khó giải quyết, quay đầu lại ta thiết kế cho ngươi một cái cưa chạy bằng điện được không? Cam đoan tất cả đều gãy.

- Bệ hạ! Xin đừng nói đến chuyện này!

- Khụ khụ, xin lỗi, khi nói đến vấn đề kỹ thuật thì ta lại không nhịn được…

Giọng nói chuyện bắt đầu mơ hồ.

Momo quay đầu sang, trong hoảng hốt nhìn thấy hình như Nanawa đang nói chuyện gì đó với bệ hạ, Wendy, còn thường dùng dao nhỏ trong tay quơ quơ, giống như đang định thí nghiệm trên người nàng vậy.

Chặt đứt? Cái cưa? Búa?

Xin lỗi… Nàng chậm rãi nhắm mắt càng ngày càng nặng vào… Thylane, sau lần điều trị này, ta có thể sẽ không gặp lại ngươi được rồi.

..

- A, nàng ngủ thiếp đi rồi.

Roland đột nhiên chú ý đến Momo đang nằm trên giường bệnh đã nhắm hai mắt lại, tiến vào trạng thái ngủ say bình yên.

Nanawa giơ dao phẫu thuật lên, gật đầu với hai người:

- Như vậy ta bắt đầu.

Chỉ thấy nàng thành thạo cắt dọc theo hốc mắt, chính xác cắt bỏ miệng vết thương cũ xấu xí cũng dọn dẹp làn da rách nát, máu tươi nhanh chóng chảy ra, cũng nhiễm đỏ băng gạc đặt trước đó. Toàn bộ quá trình hai cánh tay của nàng gần như đồng thời giữ yên, chỉ có đầu ngón tay với cổ tay điều chỉnh chuẩn xác. Khác với điều trị, một bước này không cách nào sử dụng ma lực để thực hiện được, hoàn toàn là thành quả huấn luyện cho đến nay của Nanawa.

- Thật lợi hại…

Wendy hạ giọng nói.

- Đều bị ép ra thôi.

Nanawa bĩu môi:

- Lúc đó khi cấp cứu ở quân doanh, ta chỉ có thể lưu lại trên mỗi người trong chừng nửa phút thôi, nếu không thể hoàn thành xử lý khẩn cấp trong thời gian ngắn nhất, người bị thương phía sau rất có thể sẽ không cứu được.

Cho nên nàng mới dưỡng thành tác phong không dong dài dây dưa sao… Roland không khỏi cảm khái:

- Trước kia hễ nhìn thấy máu là ngươi sẽ choáng váng, còn có gà này –

- Bệ hạ!

Nanawa liếc xéo:

- Đừng nhắc lại chuyện khi đó nữa! Thêm với đầu sỏ gây ra rõ ràng là người mới đúng.

- Được rồi.

Roland khoát tay tỏ vẻ đầu hàng.

- Huống chi…

Cô gái dừng lại một chút:

- Ta cảm thấy như vậy không tồi. Ít nhất ta đã kiên cường hơn trước rất nhiều… Đúng không?

Chỉ trong nháy mắt, nàng giống như lại có dáng vẻ trùng khớp với dáng vẻ ở trong trí nhớ.

Roland không nhịn được đưa tay sờ đầu nàng:

- Đương nhiên.

Mấy phút đồng hồ sau, ánh mắt của Momo đã khôi phục như lúc ban đầu.

- Hiệu quả của một chén An Miên Quyết đại khái có thể duy trì trong chừng hai giờ, một chút độc tính đó cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá nhiều cho phù thủy, cho nên chờ nàng tự tỉnh lại là được.

Nanawa nhìn Wendy nói.

- Vất vả cho ngươi rồi.

Wendy cười gật đầu.

- Đúng rồi, ma lực của ngươi còn bao nhiêu vậy?

Roland cố ý giả bộ lơ đãng hỏi:

- Có thể nhân tiện kiểm tra giúp ta được không?

Sắc mặt của Wendy không khỏi thay đổi, mà Nanawa lại túm luôn lấy cánh tay của hắn.

- Ngươi bị thương?

- Không… ta chỉ cảm thấy gần đây luôn dễ bị nghẹt mũi.

- Vậy ngươi nên tới tìm Lily mới đúng chứ.

Nanawa tức giận rút tay về nói:

- Đã kiểm tra, năng lực không có phản ứng.

- Ta cũng nghĩ thế

Roland khẽ quay đầu đi, tránh được ánh mắt nghi hoặc của Wendy.

Xem ra năng lực của Nanawa không phải là toàn năng… Hắn nghĩ thầm, cũng không biết là do nàng không cách nào điều trị được “Bệnh không tiện nói ra” không nhìn thấy này, hay là trạng thái không khỏe mạnh màu đỏ không thuộc về bị thương.

Tóm lại chỉ có thể chờ về sau chậm rãi tìm hiểu.

Khi Momo dần dần mở mắt ra, phản chiếu vào trong mắt chính là một rặng mây đỏ. Tầng mây đan xen nhau đang từ màu vàng chuyển sang màu tím, bay ra xa ánh chiều tà. Bên tai là tiếng sàn sạt của gió thu thổi qua mặt cỏ, mềm nhẹ lại liên miên, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một hai ây cỏ bay lên không trung, xoay lên lướt qua gò má.

Tất cả đều có vẻ an lành mà yên tĩnh.

Hóa ra mình vẫn còn sống à…

Nàng nghĩ thầm.

Nhưng Momo nhanh chóng phát hiện ra chỗ khác thường, tầm nhìn trong mắt dường như đã lớn hơn rất nhiều, cảnh nơi xa xôi bình thường mơ hồ trở nên rõ ràng không phân ra. Nàng khẽ ngước đầu lên, phát hiện Thylane đang mỉm cười với nàng:

- Ngươi đã tỉnh rồi?

Lúc này Momo mới chú ý tới trước đó bản thân vẫn luôn luôn gối lên trên đùi đồng bọn, mà vị trí của hai người hiện giờ chính là mặt cỏ ở trước tòa nhà phù thủy.

- Ta… đã ngủ bao lâu rồi? Wendy đâu?

- Nàng giao ngươi cho ta xong rồi đi.

Thylane nhún nhún vai:

- Ngươi ngủ ước chừng hơn nửa buổi chiều rồi, tuy rằng Wendy nói ngươi có thể tỉnh lại trong vòng một canh giờ, nhưng cho dù hơn cũng không cần lo lắng, đây là tình huống thông thường sau khi ma lực khôi phục, tự nhiên tỉnh lại thì tính thích ứng của thân thể sẽ tốt hơn. Như thế nào, ánh mắt mới… có thể nhìn thấy các thứ không?

Momo ngồi dậy, nhiều lần quan sát thế giới xung quanh, từ sau khi bị khoét mất tròng mắt, vốn tưởng rằng bản thân vĩnh viễn có một nửa sẽ bị rơi vào trong bóng tối, không nghĩ tới lại có một ngày thu được ánh sáng.

- Làm sao bây giờ, Thylane…

Nàng thấp giọng nỉ non.

- Cái gì làm sao bây giờ?

- Nói như vậy, chúng ta phải làm như thế nào mới có thể báo đáp lại được các nàng đây…

Thylane ngẩn người, sau đó cũng khẽ bật cười, nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời:

- Ta cũng không biết. Nhưng mà dựa theo cách nói của chị Wendy, chỉ cần chúng ta làm việc tốt thì đã là một kiểu báo đáp đi. Đúng lúc, khi ngươi còn ngủ say, Wendy đã bố trí xong công việc cho ta rồi. Hình như làm cùng với Nanawa Pine đã điều trị cho ngươi đó, để chữa bệnh với bảo đảm cứu chữa cho Greyfort.

Nói đến đây, nàng gãi gãi mũi, giống như hơi ngượng ngùng:

- Tuy rằng đến bây giờ ta còn không biết rõ bản thân rốt cuộc có thể tạo ra được tác dụng cứu chữa cái gì…

- Nhưng mà năng lực của ta…

Momo siết chặt nắm tay.

- Chị Wendy cũng có nói nha.

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên:

- Thật sao?

- Ừm!

Thylane gật đầu:

- Thêm với còn do chính bệ hạ nói ra nữa, người hy vọng ngươi có thể gia nhập phòng hành chính, cùng với Scroll, là ra sức điều hành vương quốc.

- Hả!?

Momo không dám tin vào tai mình:

- Ta có thể sao?

- Vấn đề này ngươi phải hỏi chính ngươi chứ.

Thylane vừa bực mình vừa buồn cười đẩy nàng một cái:

- Ta còn chưa rõ ràng chuyện của chính ta đâu. Nhưng mà… chỉ cần chậm rãi học tập, chắc sẽ có lúc rõ ràng đi.

- Ta lại không tin tưởng giống như ngươi đâu…

Momo nói thầm tựa vào sau lưng nàng:

- Ngươi nói, chúng ta có thể luôn luôn ở lại đây không? Giống như nhà vậy…

- Trên thực tế, ta cũng đã hỏi Wendy vấn đề giống như vậy.

- Hả?

Lần này sau lưng trầm mặc một lúc rồi mới truyền đến câu trả lời của đồng bọn.

- Nàng nói, đương nhiên có thể, bởi vì đã là vậy rồi.

Bình Luận (0)
Comment