- Thưa Công tước, phía trước chính là thị trấn Frost.
Một kỵ sĩ báo lại.
Mavian Parker giơ kính viễn vọng lên, quan sát chiều hướng trong trấn – nơi đây là biên giới phía Tây Nam của Everwinter với Wolfheart, bốn phía đều là sườn núi, đứng trên bất cứ điểm cao nào đều có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống trong trấn. Bởi vì địa thế dễ công khó thủ, bởi vậy trăm năm qua trong thị trấn Frost không hề xây dựng làm thành bảo.
Đường biên giới ở giữa hai vương quốc nhỏ như vậy đều có không ít, không hề có chỗ đặc biệt gì, nếu như bình thường Mavian vốn sẽ không thèm liếc nhìn đến nó, nhưng hiện giờ nó lại có ý nghĩa độc đáo.
- Người tiến lên thăm dò tin tức có thông tin gì không?
- Đã hỏi xong, chỉ tốn mấy ngân lang thôi là dân trong trấn này đã nói ra hết.
Kỵ sĩ đắc ý nói:
- Nơi này quả thật có một tiểu đội người Greyfort đang hoạt động, số lượng không nhiều lắm, chỉ chừng bốn năm mươi người, cứ cách một khoảng thời gian sẽ xuất hiện một lần.
- Vì sao bọn họ không đóng quân ở đây vậy?
- Sau khi xuyên qua biên giới đều là đường núi, thêm với nghe nói thường có sói hoang lui tới, nếu như không có người bảo vệ, chỉ sợ dân chạy nạn không qua được dù chỉ một người.
Trong lòng Mavian nhất thời có phương án.
Sự khuếch tán của Red Mist không phải lấy biên giới làm cột mốc mà giống như một nửa vòng tròn không ngừng mở rộng ra, điều này khiến cho nơi xa nhất của Red Mist đã lướt qua vùng vương thành Wolfheart rồi nhưng chõ gần nhất vẫn còn đang nằm trong lãnh thổ của Everwinter. So với việc đi tới nước láng giềng xa xôi, hiển nhiên chiến đấu bên trong vương quốc càng khiến cho hắn yên tâm hơn.
Mà thị trấn Frost không chỉ thỏa mãn yêu cầu này, cũng bởi vì vị trí hẻo lánh, khiến cho rất ít người của nơi này bị người Greyfort dụ dỗ tiến vào Wolfheart từ đây. So với mấy tòa thành lớn giao thông nhanh chóng và tiện lợi, thị trấn Frost gần như giống chân muỗi không khiến người ta chú ý đến.
Mavian muốn chính là ít người.
Ít người có ý nghĩa rằng Greyfort không thể quá mức chú ý đến nơi này, mà tin tình báo do thám tử thăm dò được không hề nghi ngờ đã xác minh một điểm này.
Giống như lời lão học giả nói, chỗ cục xương khó gặm đều có ma quỷ đi đối phó, hắn phải làm chính là hung hăng cắn một miếng vào chỗ yếu ớt nhất của đối phương. Chỉ cần truyền chuyện này đi, cho dù thành quả trận chiến thu được cực nhỏ nhưng đều có thể khiến cho đối phương ném chuột sợ vỡ đồ.
Đương nhiên, mưu kế của lão học giả không chỉ có như thế, phía sau còn có chiêu thức càng tàn nhẫn hơn chờ người Greyfort, nếu như có thể thành công một hai lần như vậy, hắn tin tưởng hành động cướp đoạt của đối phương chắc chắn sẽ bị suy sụp, có lẽ chúa tể bầu trời sẽ nể trọng hắn hơn.
- Trở về đi, nên thảo luận cẩn thận với mọi người rồi.
…
Tiêu tốn chặng đường nửa ngày về đến thành trấn gần nhất, Mavian hăng hái đi vào trong phủ đệ của lãnh chúa trước. Nơi này vốn thuộc về một Nam tước vô danh, nhưng trước đó không lâu đã bị tin đồn Red Mist và ma quỷ tới gần dọa sợ tới mức chạy trối chết, nhưng chính vì vậy đã tiết kiệm cho hắn không ít công sức đi thương lượng.
Trước mắt mảnh đất này quả thật còn chưa thuộc về hắn, dù sao thực quyền của hắn tạm thời chỉ giới hạn trong bốn thành Bắc cảnh, nhưng mà Mavian tin tưởng, gia tộc Parker mở rộng ra tuyệt đối sẽ không chỉ giới hạn như vậy.
Rất nhanh, hắn đã triệu tập được một đám quý tộc tập trung về, cùng đợi hắn mở miệng.
Công tước nhìn quanh một vòng, yên lặng ghi nhớ gương mặt và vẻ mặt của mỗi người. Trong phòng có tổng cộng bốn mươi lăm người đáp lời, phần lớn trong bọn họ đều là kỵ sĩ, cũng có vài Nam tước, mà thân phận cao nhất lại là lãnh chúa của cảng cực Bắc khi trước, Tử tước Nanos. Những người này hoặc bị cướp mất lãnh địa của mình hoặc bị người Greyfort cướp đi hết tất cả con dân, sau khi treo phần thưởng thái ấp, bọn họ đã không chút do dự tiến vào dưới trướng của hắn, nếu lại tính thêm cả thị vệ, thân tín và tùy tùng nữa, người có thể dùng để chiến đấu trong đội ngũ này đã nhiều đến trên ba trăm người.
Dù vô ý hay cố ý, số lượng người chiếm ưu thế, đây hiển nhiên là một cơ hội vô cùng tốt. Càng mấu chốt hơn ở chỗ đây là lần đầu tiên bọn họ không có chênh lệch về vũ khí với đối thủ. Trước kia quý tộc Everwinter bị đánh đến không hề có lực chống đỡ lại chính bởi vì vũ khí của người Greyfort thật sự hung hãn, không phải vũ khí bột tuyết mà bọn họ bắt chước ra có thể so sánh bằng tốc độ bắn nhanh chóng và khoảng cách xa của những vũ khí này. Nếu như không có sự trợ giúp của vũ khí do chúa tể bầu trời đã đoạt được, đừng nói ba trăm người, cho dù gấp trên hai lần đều sẽ không có quý tộc nào đồng ý hỗ trợ hắn đi liều mạng với người Greyfort.
- Không biết các vị chuẩn bị như thế nào?
Mavian hắng giọng:
- Ta nghĩ người của các ngươi chắc đã quen với chỗ vũ khí này rồi chứ?
- Không phải nhét viên đạn vào lỗ nòng, sau đó nhắm ngay mục tiêu bóp cò súng sao.
Tử tước Nanos tỏ vẻ khó chịu nói:
- Thứ đồ mà nông phu rừng núi còn chơi được, không có đạo lý chúng ta không biết sử dụng. Những tên bị bắt đó cứ phải bị tra tấn mới chịu nói ra, còn nói ấp a ấp úng, không tình nguyện, ta thấy chúng có gì đặc biệt hơn người chứ!
- Không sai, phải nói nó được chế tạo tinh xảo, chúng ta khó có thể với tới làm giả được, nhưng sử dụng thì còn dễ dàng hơn đao kiếm.
Một kỵ sĩ phụ họa nói:
- Ta cũng đã từng thẩm vấn người Greyfort, cho đến nay bọn họ mới gia nhập quân đội chưa đến hai năm, chỉ trong một tháng đã có thể học xong bắn súng, mà ta chỉ riêng luyện kiếm thôi đã tiêu tốn thời gian năm năm.
- Một tháng là vì lũ dân đen đó ngu ngốc, nếu đổi lại là ta, ba ngày là đủ rồi.
Lời nói của tên còn lại dẫn tới một trận cười vang.
- Ta muốn để cho bọn chúng biết, không có súng ống bọn chúng không là gì cả!
- Súng ống còn không phải do phù thủy ban tặng cho sao? Ta thấy vua Greyfort chẳng qua chỉ nhân cơ hội Giáo hội càn quét Everwinter và Wolfheart mà thôi.
Có thể lợi dụng lòng người! Mavian ý thức được những quý tộc này đã nhịn cơn tức trong lòng, đã sớm xoa tay chờ ngày trả thù đám người Greyfort kia. Tuy rằng một tuần trước mới gom được đội hình hỗn hợp này, một số người trong đó thậm chí còn không biết tên nhau, nhưng ít nhất mọi người đều mang một mục tiêu giống nhau, ai nấy tràn đầy tinh thần.
- Nhưng mà số lượng nỏ tiễn có tên là viên đạn này có hạn, phân lên trên đầu mỗi người lại càng ít.
Kỵ sĩ đi theo hắn lúc trước dang tay nói:
- Nếu như có thể, ta hy vọng mọi người có thể dùng tiết kiệm, chờ khoảng cách gần rồi hẵng bắn.
Mavian tán dương nhìn đối phương nhiều thêm vài lần, người này tên là Fueler, người địa phương Tây cảnh, trước đây mang theo hắn là vì nhìn trúng sự nhạy bén của hắn. Từ trong lời nói này của hắn đã biết được Fueler đã nắm được điểm mấu chốt của thắng bại, nếu như có thể tìm một cơ hội thu hắn thành người của mình thì tốt rồi.
- Yên tâm.
Công tước có lòng tin nói:
- Viên đạn của người Greyfort cũng không có nhiều lắm. Phía Tây Bắc của Wolfheart nhiều núi, đây là một gánh nặng hạn chế bọn họ. Mặt khác… bọn họ sẽ để chúng ta tới gần, hộ tống kẻ chạy nạn rời khỏi nơi nguy hiểm chẳng phải là khẩu hiệu mà bọn họ tuyên truyền sao?
Mọi người đều cười lạnh theo.
Không sai, chỉ cần đối phương vì cướp đoạt dân cư mà đến thì nhất định sẽ không bỏ qua cho đàn “Sơn dương” dễ như trở bàn tay này. Nhưng lại không biết rằng có khi bầy sói cũng xen lẫn vào trong đó. Trên thế giới này, từ thợ săn biến thành con mồi thường chỉ là chuyện trong giây lát thôi, đợi đến khi bọn họ phát hiện ra có giả dối, chỉ sợ bản thân đã sớm rơi sâu vào trong lồng giam rồi
Sau đó chỉ cần ngụy trang thành dáng vẻ của đối phương, quay người cướp sạch thành trấn ven đường, tuyên truyền của người Greyfort tự nhiên sẽ sụp đổ. Lặp lại vài lần, bọn họ đừng mong kéo đi được một ai từ bên này.
- Ta đã thả tin tức ra, tin tưởng bên chỗ Greyfort sẽ nhanh chóng có động tác, đến lúc đó các vị thỏa sức phát huy, tất cả những gì đoạt được đều thuộc về quyền sở hữu của các vị!
Mavian đứng dậy tổng kết:
- Đây chính là cơ hội báo thù của các ngươi, cũng là cơ hội nắm chặt trong tay lãnh địa và tài sản! Chỉ cần đạt được mục đích, ta nhất định sẽ không nuốt lời! Các vị, thời khắc khiến người Greyfort nợ máu phải trả bằng máu đã đến!