Khi Fish Ball leo lên được trên đỉnh núi gập ghềnh, tầm nhìn trước mắt trở nên rộng mở trong sáng.
Hoa dại màu da cam nở đầy đất đã tạo thành đối lập rõ ràng với đường núi nhỏ trụi lủi trước đó. Lúc gió thu thổi qua, biển hoa sẽ dập dờn từng làn sóng, cảnh đẹp do tự nhiên tạo nên này luôn có thể khiến cho người đã trải qua một hành trình dài mỏi mệt vì nó mà phấn khởi tinh thần.
Mà trấn nhỏ chìm trong biển hoa khó phân rõ này chính là mục đích của chuyến đi này – thị trần Frost.
Đây đã là lần thứ sáu hắn xuyên qua khe núi.
Cho dù Fish Ball đảm nhiệm chức vụ tiểu đội trưởng đội súng máy, nhưng hắn cũng là một chiến sĩ của Đệ Nhất Quân, sau khi mệnh lệnh tăng tốc sơ tán được truyền đạt xuống, có rất nhiều binh lính giống như hắn đều vùi đầu vào trong cứu viện khẩn cấp.
Từ khi sơ tán cho đến nay, con đường này của hắn còn chưa hề bị ma quỷ tập kích, có lẽ bởi vì cách Red Mist quá xa, hoặc ma quỷ vốn chướng mắt với một ít dân chạy nạn như thế. Nhưng cho dù như thế nào, mỗi một người mang thêm được về Neverwinter thì Neverwinter có thể nhiều thêm một phần lực lượng.
Mà hắn đã lục tục mang về gần ngàn người rồi.
Dựa theo lệ thường, đội ngũ này sẽ đóng quân ở bên ngoài trấn, sau đó phái người đi liên hệ với những dân chạy nạn lưu lại ở đây, lại dẫn từng nhóm bọn họ rút lui đi. Từ lần đầu tiên tiến tới, Đệ Nhất Quân đã báo cho cư dân rồi, đường sá tiền tuyến nguy hiểm, tốt nhất đừng tự tiện đi về phía Nam. Chỉ cần ở lại trong trấn chờ thêm vài ngày, quân đội Greyfort sẽ hộ tống bọn họ rời đi.
Đương nhiên, không phải mỗi một người đều sẽ tin tưởng lời nói này, trên thực tế Fish Ball đã rất nhiều lần gặp phải kẻ chạy nạn chật vật không chịu nổi ở dọc đường, hoặc hết sạch đồ ăn, hoặc bị dã thú đuổi theo đến bước đường cùng. Nhưng mà đây đã là kết cục tương đối may mắn rồi, có mấy người càng không hay ho đã lặng yên không một tiếng động chết đi trong khe núi.
Chính một lần này, Fish Ball chú ý đến một chỗ khác lạ.
Từ lưng chừng dốc nhìn xuống, thị trấn Frost trước đây luôn thưa thớt bóng người nhưng hiện giờ lại đột nhiên nhiều thêm rất nhiều.
- Đây là do thành phố lớn hỏng mất sao?
Hanson đội trinh sát đồng đội của hắn huýt sáo:
- Trong mười ngày ngắn ngủi mà có nhiều dân chạy nạn như vậy, tiếp theo chúng ta có thể bận rộn rồi đấy.
Fish Bone cũng tương đối phấn chấn, trước đó bôn ba một hai tháng cũng mới gần ngàn người, nhưng một chuyến này thôi chắc đã đủ để san bằng, thậm chí còn vượt qua cả thành quả lúc trước.
Cho dù hắn không rõ vì sao những dân chạy nạn này không lựa chọn đường chính dễ đi khác mà lại tụ tập đến trấn nhỏ dưới đáy thung lũng này, nhưng chỉ cần đến đây, Đệ Nhất Quân vẫn có nghĩa vụ dẫn bọn họ đến nơi an toàn.
Nghĩ đến đây, bước chân của mọi người không khỏi tăng nhanh lên rất nhiều.
Xuống dốc còn thoải mái hơn lên dốc nhiều, hơn nửa canh giờ sau, tiểu đội đã đến địa điểm hạ trại ở thị trấn Frost. Dân chạy nạn trong trấn cũng chú ý đến bọn họ đến đây. Rất nhiều người trào ra đầu đường, nhanh chóng tụ tập thành dòng người, chạy về phía bọn họ.
- Những người này… không khỏi cũng quá vội vàng đi.
Có người trêu ghẹo nói.
- Không phải đã nói kêu bọn họ ở lại trong trấn chờ là được rồi sao?
- Có phải đã ăn sạch lương thực rồi, hy vọng có thể đến chỗ chúng ta đòi đồ ăn không?
Câu nói này nhận được tán thành của phần lớn mọi người.
- Nếu thật sự có một thành thị nào đó gần đây đã xảy ra tai họa nặng nề, không mang đủ đồ ăn cũng bình thường thôi.
Fish Ball nhanh chóng đưa ra quyết định:
- Nhưng như vậy cũng bất lợi cho chúng ta kiểm kê số lượng người và duy trì trật tự, vẫn phải cản bọn họ lại. Mười người đến ngăn cản với ta, những người khác phụ trách đề phòng.
Hắn biết rõ sự đáng sợ của đám đông không khống chế được, nếu không ngăn cản những dân chạy nạn này, thỉnh cầu biến thành tranh mua, những người này sẽ chẳng khác gì cường đạo thổ phỉ cả.
Rất nhiều khi, hai loại người này vốn chỉ cách một ranh giới mỏng manh.
- Vâng!
Bọn lính nhanh chóng phân tán ra, nắm súng ống sau lưng trong tay.
Theo khoảng cách hai bên không ngừng rút ngắn lại, bóng dáng của dân chạy nạn cũng càng ngày càng rõ ràng.
Fish Ball giơ loa phóng thanh lên, điều chỉnh tới âm lượng lớn nhất kêu:
- Đây là tiểu đội cứu viện của Đệ Nhất Quân Greyfort, xin mọi người đừng hoảng loạn, lập tức dừng bước lại, ở lại tại chỗ nghe chỉ thị tiếp theo. Chúng ta có đầy đủ đồ ăn và thuốc men, nhưng mà cấp phát cần sự phối hợp của các vị! Lặp lại một lần nữa, dừng bước lại, bằng không chúng ta sẽ dùng biện pháp cưỡng chế!
Đám người thoáng xuất hiện chần chừ, nhưng lại nhanh chóng chạy đến, giống như ở sau lưng có thứ gì đó thúc đẩy vậy.
Fish Ball nhíu mày, kêu đồng đội giơ súng lên trời, chuẩn bị nổ súng cảnh cáo.
Vào thời khắc này, Hanson phát ra một tiếng hô nhẹ.
- Hả?
- Sao thế?
Fish Ball hỏi.
- Tiểu đội trưởng, trang phục của bọn họ hình như hơi kỳ quái…
Hanson vừa dùng kính viễn vọng quan sát vừa nói:
- Ngươi có từng thấy kẻ chạy nạn nào mang theo một mảnh vải ở bên người không?
- Mảnh vải?
Fish Ball lập tức không hiểu ra làm sao cả, hắn cướp lấy kính viễn vọng nhìn về phía đám người – giờ phút này khoảng cách giữa hai bên chừng ba trăm mét, kính viễn vọng đã có thể đại khái nhìn thấy rõ cách ăn mặc của đối phương và đồ bọn họ mang theo. Nhìn theo cách ăn mặc, đây đúng là một đám người chạy trốn nghèo túng không chịu nổi, nhưng chính như theo lời lính trinh sát, phần lớn trên người bọn họ đều mang theo một mảnh vải hoặc dài hoặc ngắn, có vác sau lưng, có đeo bên hông, nhìn như thế nào đều cảm thấy kỳ quái.
Dân chạy nạn thường sẽ mang theo tất cả tài sản có thể mang đi khi chạy trốn, đây là thói thường của con người. Bình thường Đệ Nhất Quân đều sẽ yêu cầu bọn họ vứt bỏ bọc hành lý, quần áo nhẹ nhàng lên đường, nhưng trên nguyên tắc sẽ không can thiệp vào những thứ đồ không mang đến phiền toái và bất tiện cho quá trình di chuyển, ví dụ như kim long. Hai tháng nay, Fish Ball đã gặp được không ít “Gia tài” ly kỳ cổ quái, nhưng mảnh vải thì vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Nhưng mà càng nhìn kỹ thì hắn càng cảm thấy không thích hợp.
Đám dân chạy nạn này nhìn như ăn mặc rách rưới, nhưng dưới chân đều có đi giày. Thêm với chỗ quần áo rách rưới này không hề cũ kỹ, mà giống như mới bị xé rách trong thời gian gần đây vậy.
Khoảng cách giữa hai bên đã gần đến trong phạm vi hai trăm mét.
“Đùng –”
Đồng đội nổ súng cảnh cáo.
Đám đông lập tức tản ra, một màn khiến máu của Fish Ball đọng lại xuất hiện – đại khái vì tiếng súng nổ làm kinh động, có vài người đứng đầu hàng hốt hoảng vén mảnh vải ra, mà dưới mảnh vải rõ ràng là súng trường được chế tạo cho Đệ Nhất Quân sử dụng!
Một hành động kia giống như đã khơi lên sóng gợn trong đám người, những người khác ào ào làm theo, những mảnh vải dài ngắn không giống nhau này thế mà lại đều dùng để che giấu vũ khí, từ kiếm đến trường kích được bao bọc trong đó, có thể nói cần gì có đó.
Hắn đột nhiên ý thức được, đây là một cạm bẫy!
- Lui về nơi đóng quân!
Fish Ball hô lớn về phía đồng đội:
- Chạy mau!
Lời còn chưa dứt, bên kia đã truyền đến một loạt tiếng súng nổ dày đặc!
Fish Ball thậm chí còn nghe được tiếng một viên đạn xẹt qua bên tai, mặt cỏ xung quanh thường bắn lên một ít bùn đất, chín người khác cũng phản ứng kịp, ào ào quay đầu khom lưng chạy về phía nơi đóng quân –
Tiểu đội đã từng hạ trại ở đằng kia mấy lần, tuy rằng không có lô cốt chiến hào, nhưng doanh trại bộ đội bằng cát đá giản dị vẫn còn tồn tại. Nó vốn được xây dựng lên vì để chống lại ma quỷ có khả năng xuất hiện, nhưng bây giờ đã thành nơi ẩn nấp duy nhất trên sườn núi trống trải.
Chờ Fish Ball vừa đi vừa chạy tiến vào trong doanh trại bộ đội, trong sân đã không có một đồng đội nào đang đứng, so với tiếng súng đang vang lên không ngừng ở phía đối diện, đánh trả trong nơi đóng quân có vẻ vô cùng rải rác – so với chín người bên này, đội ngũ hơn bốn mươi người bên kia hiển nhiên càng là mục tiêu bắt mắt hơn, vừa nghĩ tới bọn họ rất có thể bị bắn toàn bộ dưới tình huống không hề đề phòng gì, trái tim của Fish Ball đã nhảy lên tận cổ họng.
Hắn túm lấy Hanson:
- Mau, đi xem tình hình mọi người!
Chờ đối phương hạ thấp thân mình chạy đi rồi, hắn cầm súng lên, nhắm ngay vào đám “Dân chạy nạn” đang từ bốn phương tám hướng vây quanh lại.
Không… bọn họ không phải là dân chạy nạn chân chính, mà rất có thể là quý tộc sẵn sàng góp sức cho ma quỷ!
Cũng chỉ có ma quỷ, mới có thể có được nhiều vũ khí của Đệ Nhất Quân như thế!
Đáng chết, Fish Ball oán hận nghĩ, hắn tuyệt đối không dự đoán được đồng loại lại lợi dụng dân chạy nạn để tạo ra cạm bẫy như này – chẳng lẽ bọn họ không hề rõ ràng chút nào sao, bản thân rốt cuộc đang làm đồng lõa cho ai sao?
- Tiểu đội trưởng.
Hanson quay lại nhanh hơn dự đoán của hắn, cả đi cả về chỉ trong thời gian vài giây:
- Tất cả mọi người đều ổn, chỉ có một người bị thương nhẹ, đã băng bó kỹ, cơ bản không ảnh hưởng đến chiến đấu.
Fish Ball không khỏi sửng sốt:
- Chỉ có một người bị thương?
Mới vừa rồi súng bắn rõ ràng kịch liệt như vậy.
- Vâng.
Hanson cũng giống như nhẹ nhàng thở ra:
- Dường như vận may đang đứng về phía chúng ta. Hiện giờ mọi người đã chia ra canh giữ vị trí của mình rồi, chúng ta chắc chắn thủ vững đến một khắc cuối cùng!