Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 128

Chương 128
Chương 128

"Sau đó, nàng nhặt trường kiếm của thẩm phán quân lên, đâm chết Varya, lại đem một tên thẩm phán quân khác chém thành hai khúc. Nhưng tiếng còi đã kinh động toàn tu viện, không ít người mang theo ngọn đèn hướng bên này chạy đến, nàng cởi y phục của Varya ra mặc vào, sau đó nhặt vũ khí của tên còn lại, đơn thân độc mã hướng đám thủ vệ lao tới."

"Ở trong phòng máu chảy đầy đất , ta ngẩn người một hồi rồi mới phục hồi tinh thần lại. Những người chết kia có một người là quản lý cửa ra vào tu viện, trong quần áo ta tìm thấy chìa khóa, đồng thời cũng lột ra đá thần phạt, thời điểm đó còn không biết nó có tác dụng gì, chỉ thấy hình dạng long lanh trong suốt của nó thì nghĩ là có thể bán được chút tiền. Người trông coi tu viện và thẩm phán quân đều bị nàng thu hút, ta hầu như không bị ngăn cản đi đến một cái cửa nhỏ bên ngoài, sau khi thử vài lần liền mở ra được trốn khỏi tu viện."

"Về sau, tảng đá đó chỉ bán được một viên, còn lại đều bị người ta cướp đi, ta dựa vào mười mấy đồng ngân lang, một đường lang thang đến quận Seawind mới dừng lại, đó cũng là nơi ta thức tỉnh năng lực hai năm sau." Wendy nói đên đây dừng lại, "Đây là tất cả chuyện xưa của ta."

Nightingale nắm tay đối phương, trầm mặc một lúc lâu rồi nói:" Cô gái ban lễ giáo đó thì sao?"

"Có lẽ chết rồi, có lẽ đã bỏ chạy. Ta về sau nghe ngóng qua, giáo hộ tuyên bố bên ngoài là tu viện bị hỏa hoạn, sau đó đóng cửa nó. Không ai biết rõ, cũng không ai quan tâm đám nữ trong đó đi nơi nào. Các nàng đều là người bị vứt bỏ."

Nightingale thở thật dài, đem Wendy ôm vào trong ngực, "Hiện tại ngươi có chúng ta. Ngủ đi, Wendy."

Qua hồi lâu nàng mới nhẹ nhàng đáp lại," Ừm.."

Ngày hôm sau, Roland ngáp một hơi dài, tiến vào phòng làm việc,liền trông thấy Nightingale vẻ mặt nghiêm túc ngồi ổ cạnh bàn chờ hắn.

"A, xảy ra chuyện gì?"

"Ngươi có nghe nói qua Siêu phàm giả không?" Nàng trầm giọng hỏi.

Thấy vương tử lắc đầu, Nightingale kể lại câu chuyện hôm qua Wendy nói một lần nữa, "Nếu không phải thức tỉnh, ta rất khó tưởng tượng được một cô gái vị thành niên có thể đơn giản chém giết thẩm phán quân trang bị đầy đủ."

"Không bị đá thần phạt ước thúc..." Roland nghe xong suy tư một lát, nhớ tới năng lực phù thủy mà mình phân chia, " Chẳng lẽ nàng là loại phù thủy tự thân cường hóa?"

"Hả.... Là cái gì?

Roland rút ra một tờ giấy trong hộc tủ đưa cho nàng, "Ta căn cứ theo phương thức sử dụng ma lực của các ngươi phân loại cơ bản ra."dsxs

Phù thủy tự thân cường hóa thì không thời khắc nào không tiêu hao ma lực cải tạo thân thể, loại biến hóa này không bị ảnh hưởng bởi đá thật phạt. Tuy rằng mọi phù thủy đều được ma lực cải thiện thể chất, nhưng loại tự thân cường hóa này siêu việt hơn nhiều. Nếu ta không nhầm thì Scroll trong mắt giáo hội cũng gọi là Siêu phàm giả.

"Scroll?" Nightingale giật mình, "Nhưng mà nàng...."

"Nhưng mà nàng cũng không am hiểu chiến đấu đúng không." Roland cười nói,"Cái phân loại này cũng không lấy mạnh yếu làm tiêu chuẩn, cũng không nhất thiết hoàn toàn chính xác, chỉ là ý nghĩ của cá nhân ta thôi. Một vị phù thủy tự thân cường hóa quả thật có thể gây rất nhiều phiền toái cho giáo hội. Không bị đá thần phạt ức chế, nàng có thể chặn giết tiểu đội thẩm phán quân, hoặc là đơn độc một mình giết sạch giáo đường ở thành trấn nhỏ. Bất quá sức mạnh của một người chung quy là có hạn, hơn nữa loại hình cường hóa phù thủy này xuất hiện rất ít so với các loại khác, bằng không thì đã ngược lại phù thủy sẽ đuổi giết giáo hội."

Hắn nói thật nhẹ nhàng, nhưng khi nghĩ đến hai viên thuốc đỏ đen, nội tâm liền dự cảm có chút bất an.

Siêu phàm giả dù ít thì một trăm năm cũng nên có ít nhất mười cái. Trong đó chỉ cần có hai đến ba tự thân cường hóa loại chiến đấu là có thể quấy giáo hội long trời lở đất rồi. Ví như hàng năm Tà Nguyệt, giáo hội đem toàn bộ tinh lực tập trung ở phòng tuyến Hermes, trắng trợn tiêu diệt căn cứ giáo hội ở các thành thị khác, làm vậy vài năm thôi là tín đồ giáo hội có thể sẽ giảm trên diện rộng.

Nhưng ngoại trừ vị siêu phàm giả mà Wendy trùng hợp gặp này ra, Roland chưa từng nghe qua có sự kiện phù thủy phản công giáo hội nào, hơn nữa tu viện mà Wendy từng ở cũng bị một trận hỏa hoạn che dấu, cô gái ban lễ giáo cũng không ai biết được tung tích.

Giáo hội tuyệt đối không ngồi yên chờ chết, hắn nghĩ, có lẽ bọn hắn có thủ đoạn đối kháng Siêu phàm giả, mà hai viên thuốc này chính là một trong số đó.

Bất kể thế nào, trước tiên kiểm nghiệm hiệu quả của nó đã.

Nghi xong, Roland gọi thân vệ ngoài cửa vào, kêu hắn đi nhà giam bắt ra một tên phạm nhân, cùng với gọi Carter tới.

Sân khảo thí được đặt bên ngoài tường thành. Để đề phòng trường hợp xấu nhất, Roland điều động bốn tổ đệ nhất quân đoàn đến, vây quanh sân khảo thí thành vòng tròn, mang theo thương đề phòng.

Trên tường thành trừ hắn cùng Nightingale, còn có Anna cùng Nanawa. Chỉ cần không phải đá thần phạt, ngọn lửa xanh của Anna đủ bảo vệ mình an toàn. Nanawa cũng có thể mau chóng chữa trị.

"Không có vấn đề chứ?" Roland cúi xuống, nói về phía Carter Lannister đang hoạt động gân cốt,"Không được khinh địch."

"Điện hạ yên tâm, " Carter đội mũ giáp lên, " thủ tịch kỵ sĩ không phải hư danh. Hơn nữa đối phương sử dụng kiếm gỗ, không có khả năng làm ta bị thương.

Đối tượng khảo thí là một tên cướp của giết người tử tù, Roland cũng không có cho hắn lập công chuộc tội mà miễn tử cho, hắn chỉ nói, nếu ngươi vì khảo thí mà hiến thân, người nhà ngươi sẽ nhận được năm đồng kim long tiền thù lao. Đối phương do dự một lúc liền đồng ý điều kiện này.

Carter còn hy vọng đối phương mặc giáp và cầm kiếm thật đánh với hắn một trận, Roland không chút do dự cự tuyệt, nếu để tử tù dùng vũ khí sắc bén, độ nguy hiểm đã tăng lên vài lần, lỡ như Carter bị chặt đầu xuống thì Nanawa cũng không cách nào cứu sống được, Về phần không mặc áo giáp, là để thử đặc tính chịu đồn của viên thuốc màu đen này.

Phạm nhân sau khi ăn xong hai viên thuốc, trên mặt rất nhanh phát sinh biến hóa, trên trán và tay nổi gân xanh dài và hẹp, làn da đỏ thẫm, hô hấp dồn dập. Hắn nắm chặt kiếm gỗ, hướng kỵ sĩ đang chờ đợi vọt tới, tốc độ có thể so với con sói, dưới chân bùn đất hiện ra từng dấu chân to như cái hố nhỏ.

Carter nhìn cũng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn không có hoang mang bước sang bên cạnh một bước, rút kiếm ra chém ngang. Một chiêu này ép đối phương đổi hướng, bằng không sẽ bị kiếm chém vào bên sườn.

Đối thủ bất quả chỉ là một tên tội phạm giết người, ngoại trừ một thân hung ác ra thì không có trải qua huấn luyện đánh nhau gì. Hắn quả nhiên né không kịp, bên cạnh ngực bị chém một mảnh thật sâu, máu chảy xuống liên tục. Vết thương thế này đã đủ ảnh hưởng đến hoạt động của nửa người trên, nhưng hắn lại chẳng để ý, xoay người hướng về phía kỵ sĩ đánh tới. Carter lại dùng chiêu cũ, lần này bất quá có chút biến hóa, ngay khi hai người lướt sát qua nhau, phạm nhân dùng kiếm gỗ chém về phía kỵ sĩ, loại tư thế phát lực này theo lý thuyết không đủ uy hiếp, nhưng trong nhát mắt kiếm gỗ quét qua, kỵ sĩ như thấy một đường ảo ảnh, hắn vô thức giương kiếm lên đỡ, sức mạnh va chạm khiến hắn phải lùi về sau hai bước. Kiếm gỗ cũng bị chia làm hai đoạn.

"Có vẻ mạnh mẽ đấy." Carter, "Cho hắn thanh kiếm khác, tiếp tục."

Phạm nhân không có tiếp nhận thanh kiếm binh lính quăng tới mà đột nhiên xoay người, hướng về phía rừng rậm Dodge mà chạy, trong chớp mắt, tốc độ hắn nhanh đến mức người thường khó đạt được, như một con ngựa Mustang chạy như bay, hai tay hắn để ngang trước người, trực tiếp đâm vào trên người một vị binh sĩ đang tính bắn súng. Sau một tiếng kêu thảm thiết, binh sĩ bi văng lên không trung, lúc này những binh sĩ khác cũng đã bóp cò, sau lưng phạm nhân trúng vài vết đạn bắn, nhưng tốc độ không giảm, rất nhanh thoát khỏi vòng vây, chỉ vài hơi thở đã chạy xa hơn mười mét.

"Đừng để hắn chạy," Carter hô lớn, "Đem ngựa ta tới đây!"

Không đợi kỵ sĩ leo lên ngựa, phạm nhân bỗng nhiên chấn động, vẻ mặt khó tin nhìn xuống bụng mình, một lỗ bự bị đâm xuyên từ đằng sau ra trước lòi cả ruột ra bên ngoài, hắn té xuống đất, quay đầu nhìn lại thì thấy một cô gái mặc đồ màu trắng, chẳng biết từ khi nào đã ở ngay sau lưng hắn, trong tay cầm một cây dao găm lấp lánh ánh kim.

Bình Luận (0)
Comment