Đợi cho Roland thiếp đi, Nightingale mới từ trong sương mù hiện ra, giúp hắn sửa sang chăn mền, đắp lên cánh tay lộ ra ngoài, còn đứng bên cạnh giường yên lặng nhìn chăm chú một lúc mới không một tiếng động rời đi, trở lại phòng mình.
"Ngươi còn chua ngủ?" Thấy Wendy đang ngồi ở đầu giường đọc sách, nàng có chút ngoài ý muốn.
"Sợ ngươi làm gì đó sai!" Wendy trừng mắt liếc nàng, "Điện hạ không phải trẻ nhỏ, có cần ngươi trông nom đến khi ngủ mới ngừng không?"
"Điện hạ cũng đã phái người đi nơi khác phát tán tin ở đây có tổ chức phù thủy, lỡ như có phù thủy cố ý đến hãm hại điện hạ thì sao, ta cũng phải phòng ngừa." Nightingale cầm chiếc khăn lông ướt, lau lau mặt, sau đó theo thứ tự, cởi bỏ đai lưng màu đỏ, giáp da ở cổ tay, dây đeo giáp trụ, cuối cùng là bộ trang phục màu trắng mà điện hạ thiết kế cho, với bộ trang phục toàn màu trắng, sẽ ít thu hút sự chú ý, Roland cho rằng cái này cực kì phù hợp với sát thủ.
Nightingale tỉ mỉ treo quần áo lên, vuốt thẳng mỗi nếp gấp. Dáng người lồi lõm của nàng được bao phủ dưới một lớp lụa mỏng, chiếc eo căng đầy nhìn không thấy một tí mỡ thừa nào.
"Còn có thể có gì ngoài ý muốn, " Wendy để quyển sách xuống, "Trong thành chủ có bọn chị em, bên ngoài có thị vệ canh gác, ngươi thậm chí còn bỏ một viên đá thần phạt vào dưới gối hắn nữa, không thể tin được là ngươi lại có ngày cầm thứ đó."
"Được rồi, ta là cam đoan sự an toàn của hắn nha," nàng ngồi xuống cạnh giường, cởi giày ống ra, khép hai chân thon thả để lên giường, lật người đến bên cạnh Wendy.
"Ngươi rốt cuộc có nhớ lời ta nói lần trước không." Wendy thở dài "Veronica, chúng ta là phù thủy."
"Ta biết điều đó, Wendy." Nightingale gật đầu, chúng ta là phù thủy. Mà vương tử đã chính miệng nói là hắn có thể cưới phù thủy làm vợ... Hơn nữa là hắn không có nói dối.
Đương nhiên tin tình báo này nếu không bất đắc dĩ, Nightingale sẽ không nói ra bên ngoài. Đáy lòng nàng nói với Wendy tiếng xin lỗi, nàng chuyển chủ đề: "Ngươi có ấn tượng gì với giáo hội không ?"
"Vì sao đột nhiên hỏi cái này?" Wendy giật mình.
"Roland điện hạ lúc ở tại cứ điểm, một vị đại tế ti đã đến thăm hắn, tỏ vẻ muốn giúp hắn cướp lấy vương vị."
"Hắn trả lời thế nào?" Thanh âm của nàng khẩn trương lên, "Lúc hắn nói chuyện có kêu ngươi rời khỏi không?"
Nightingale lắc đầu, ôn nhu nói: "Hắn chỉ dặn ta né khỏi phạm vi của đá thần phạt. Hơn nữa điện hạ cũng không có đeo vật kia. Wendy, điện hạ không đáp ứng lời mời của giáp hội, hắn cự tuyệt đối phương."
Wendy nghe xong nhẹ nhõm thở ra một hơi, sau đó lại có chút phiền muộn, "Đáng tiếc sự giúp đỡ của chúng ta là có hạn, không giống giáo hội, thế lực bao trùm toàn bộ đại lục. Nếu điện hạ đáp ứng, chỉ sợ rất nhanh có thể leo lên vương vị..."
"Ai biết được, điện hạ nói mồm tên đại tế ti đó nói bậy, căn bản không thể tin được, " Nightingale dừng một chút, " Chỉ là có một sự việc làm ta rất để ý." Nàng kể về viên thuốc màu đỏ đó một lần, "Tại trong sương mù, viên thuốc đó cùng đá thần phạt có cùng màu sắc ánh sáng, thật không thể tin nổi. Bọn chị em mà nuốt đá thần phạt vào thì chẳng khác gì tự sát. Đại tế ti nói đó là thuốc do bộ nghiên cứu của thánh thành làm ra, ngươi ở tu viện có nghe nói qua cái nơi này không?"
Từ lúc hội chị em rời khỏi thành Silver, Hakara từng dẫn theo Nightingale, bắt qua nhiều tên thợ săn phù thủy ác ôn, mà một trong phương pháp trả thù của chúng là bắt phù thủy nuốt đá thần phạt. Nuốt vào xong, họ rất nhanh sẽ chết đi, giống như toàn thân bị mất nước co rút lại, thành một cái thây khô.
"Ta không biết." Wendy nhắm mắt lại, chậm rãi nói, "Sinh hoạt ở tu viện thánh thành. Chỗ đó xung quanh đều là tường cao, ngoại trừ bầu trời thì không thấy gì khác cả. Phạm vi hoạt động cả ngày là trong nội viện, bọn ta được các sơ dạy biết viết, biết đọc, ta còn nhớ rõ tên lão sư của ta, nàng tên Varya. Nàng cho chúng ta đọc một quyển sách, chuyên môn giới thiệu về thánh thành, trong thành có giáo đường, tu viện, tàng thư viện, đường kỷ niệm và tường anh hùng, nhưng ta chưa bao giờ nghe qua bộ nghiên cứu thần kỳ gì đó cả. Ta sống trong đó hơn mười năm, cho đến khi sự kiện đó phát sinh.."
Nightingale đã từng nghe Wendy đề cập tới, tu viện đã bị phù thủy công kích, rất nhiều người đã chết lúc đó. Mà nàng là thừa dịp hỗn loạn mà trốn ra, "Tuy nhiên không biết vị phù thủy nào dũng cảm như thế, dám một mình khiêu chiến giáo hội, nàng ít nhất đã cứu vớt được ngươi."
"Không, Veronica, người phù thủy đó đến từ chính giáo hội." Wendy lắc đầu, "Nàng giống ta, là thành viên của tu viện."
"Ý gì..?"
Nữ hài tử sinh hoạt trong tu viện chia làm ba loại, một loại như ta, từ nhỏ đợi ở chỗ này, không rõ lai lịch chính mình, một loại là cô nhi hoặc trẻ lang thang, bị giáo đình thu nhận rồi đưa đến đây, còn một loại thì bị cha mẹ bán cho giáo hội. Người quản lý theo độ tuổi tách ra, an bài ở ký túc xá khác nhau, nội dung học tập cũng không giống. Thấp tuổi nhất học chữ, đến mười bốn tuổi học thơ ca, trên mười bốn học nghi lễ. Cho nên vị lão sư kêu chúng ta là ban biết chữ, lớn tuổi xưng là ban thơ ca và ban giáo lễ. những cô gái ở ban giáo lễ khi trưởng thành sẽ được đem ra khỏi tu viện."
Những điều này cũng là lần đầu tiên Nightingale nghe được, trước đây Wendy chưa bao giờ kể tỉ mỉ thời gian ở tu viện cho nàng. Mấy năm đầu tiên, ta thường xuyên nghe những cô gái bên ban thơ ca và giáo lẽ kêu gào thảm thiết, ta còn không hiểu chuyện gì xảy ra lắm. Thẳng đến khi vào ban thơ ca mới hiểu, mỗi tối sẽ có giáo hội đại nhân vào ký túc xá, kéo đi vài người, đến ban ngày mới đưa về. Có đôi khi... Cũng không đưa về đủ người."
Nightingale cắn chặt môi, nàng biết rõ ý vị trong lời của Wendy.
"Loại chuyện này một tháng đều diễn ra một hai lần, có nhiều thời điểm, cứ hai ngày có một lần. Về sau ta bị chọn trúng, Varya đem ta ném ra khỏi phòng, tại bên tai ta thấp giọng nói ta ráng nhịn một chút. Ta bị nàng dẫn đến một góc vườn, nơi đó có một căn phòng xây một nửa ở dưới mặt đất, bên trong đèn đuốc sáng trưng, nàng liền biết được cách tra tấn của họ, trong phòng có bốn năm người đàn ông..." Thanh âm của nàng run rẩy, "Khi bọn hắn đang tiến lại chỗ ta, một cô gái bất ngờ thoát khỏi xiềng xích, nắm cổ của một tên gần nàng nhất, vặn cổ hắn như vặn cổ gà."
"Nàng... Thức tỉnh rồi?"
"Ta không rõ ràng lắm," Wendy lắc đầu, "Những tên kia tuy cởi hết quần áo, nhưng vẫn đeo đá thần phạt. Từng người bọn họ bị nàng giết chết, một người trong đó bị nàng đem người sống sờ sờ cắt hết tứ chi, trước khi chết tựa hồ còn nói... Siêu phàm giả. Tiếng kêu thảm thiết của hắn làm kinh đông vệ binh cảnh giới bên ngoài cùng Varya. Bọn họ mở cửa sắt xông vào, bị một màn trước mắt làm cho sợ ngây người, mà cô gái đó đã nhào tới hướng bọn họ."
"Siêu phàm giả... là nói phù thủy sao?" Nightingale hỏi, "Vệ binh cũng không phải đổi thủ của nàng?"
"Chênh lệch quá xa. Ta về sau mới biết được, những vệ binh đó là thẩm phán quân. Một người trong đó thổi còi, tên còn lại cầm kiếm nghênh tiếp nàng, tiếng còi thứ nhất vừa chấm dứt, tên thẩm phán quân đằng trước đã bị nàng dùng tay xuyên thủng lồng ngực. Áo giáp của giáo hội đối với nàng tựa như một trang giấy."