- Vết thương của ngươi khôi phục thế nào rồi?
Phỉ Ngữ Hàn đang cầm một chồng sách lớn đi vào phòng bệnh số 402, đặt sách vở chất đống ở tủ đầu giường.
- Cảm ơn.
Valkries gật đầu nói cảm ơn nói:
- Đã có thể xuống giường đi lại. Bác sĩ nói, cỡ một tuần nữa có thể khôi phục như lúc ban đầu.
- Vậy là tốt rồi. Cho dù ở trong võ đạo gia, năng lực lành lại của bản thân ngươi coi như là đứng đầu.
Phỉ Ngữ Hàn cười.
- Là... . Như vậy sao?
- Sức mạnh tự nhiên đối với cường hóa thân thể thay đổi tùy người, không phải mỗi Người thức tỉnh đều có thể giống như ngươi vậy, xương hai chân sau khi bị đập vụn vẫn có thể lành lại hoàn hảo trong một tháng. Chẳng qua trước kia ngươi có thể chưa thấy qua vết thương mà võ đạo gia bị nặng như vậy, không biết tiềm lực mà bản thân có.
Nàng dừng một chút:
- Ngươi ở chỗ các ngươi, thực lực hẳn là cũng có thể xếp hạng đầu nhỉ?
- Vì sao cho rằng như vậy?
- Thầy của ta thường nói, cường giả thường thường ở phương diện nào cũng mạnh -- lành nhanh đại biểu tố chất xương cốt của ngươi cực tốt, sức đề kháng của cơ thể mạnh mẽ, mà loại người này thiên phú luyện võ bình thường cũng ngàn dặm mới tìm được một, giống như ta.
Phỉ Ngữ Hàn thản nhiên nói:
- Chờ sau khi toàn bộ vết thương của ngươi khỏi rồi, có lẽ chúng ta có thể so tài thêm mấy trận nhỉ.
- Đây chính là nguyên nhân ngươi kéo ta vào tiểu đội?
Valkries bất đắc dĩ nói:
- Ngươi chính là siêu cấp thiên tài của hiệp hội, ta không biết bản thân có thể giúp ngươi cái gì trên võ học.
- Có liên quan gì, lại nói ngươi nằm trên giường bệnh lâu như vậy, đối luyện với người lợi hại mới có thể rất nhanh tìm về thực lực, dù sao Kẻ đọa ma sẽ không băn khoăn đến ngươi từng có vết thương trong người.
-...
Sau khi Valkries im lặng một lát thì gật đầu:
- Vậy đến lúc đó xin giúp đỡ nhiều hơn.
- Không thành vấn đề.
Phỉ Ngữ Hàn nhếch miệng:
- Đúng rồi, ngày hôm qua ta đặc biệt đi một chuyến đến khu trung tâm thành phố, mua chút điểm tâm đặc sắc của bán đảo Kagard, để trong cái túi trên đỉnh sách, hẳn là ngươi sẽ có hứng thú -- nói đến cùng, ba bữa cơm mà trong bệnh viện cung cấp cũng quá đơn điệu.
Nói tới đây, nàng bắt được cổ họng đối phương đã xảy ra chút dâng trào nho nhỏ -- đó là một động tác nuốt không thu hút sự chú ý của người khác.
Bộ tộc Kagard tuy rằng cũng có thể ăn thức ăn bình thường, nhưng người ta đồn rằng rất khó nhận ra hương vị ngon dở, chỉ có nguyên liệu thực phẩm đặc trưng mà nơi khởi nguyên của bọn họ sản xuất, mới có thể thỏa mãn khẩu vị này. Phỉ Ngữ Hàn cũng đã nếm thử quá loại mỹ thực “Phong vị độc đáo” này, kết quả phát hiện hoàn toàn không thể tiếp nhận.
Đương nhiên cũng có một bộ phận nhỏ người đòi quyền lợi chỉ cần tinh tế thưởng thức, có thể cảm nhận được vị ngon hiếm có trên thế giới này, chỉ là quan điểm cũng không được sự tán thành của đại chúng. Bởi vậy thức ăn đến từ Kagard chỉ ở một vài cửa hàng bày bán -- so với phần lớn cư dân thành phố, người của bán đảo luôn là số rất ít.
- Làm phiền ngươi lo lắng...
Valkries che dấu rất tốt phản ứng bản năng của bản thân, lại cảm ơn nói.
- Không tính là gì, tốt xấu gì ta là đội trưởng, quan tâm tới đội viên chẳng qua là chuyện bổn phận.
Phỉ Ngữ Hàn khoát tay:
- Nhưng mà nói lại, ngươi đúng là thích đọc sách nha.
- Ừm, buồn chán thì muốn tìm chút sách gì đó để lật, đều hình thành thói quen rồi.
- Là thói quen tốt. Giải trí khác trong viện điều dưỡng không có, trái lại sách thì khá nhiều, nếu ngươi còn muốn xem cái gì, trực tiếp nói cho ta biết là được.
- Cám ơn ngươi.
Nói tới đây, hai người đều không nói gì tiếp, trong phòng nhất thời chỉ còn lại tiếng lật sách xoạt xoạt.
Phỉ Ngữ Hàn đứng bên cửa sổ phòng bệnh, nhìn ra cảnh sắc xa ngoài cửa sổ -- thời tiết hôm nay vô cùng không tệ, được cho là cuối thu trời mát, cành liễu hơi ngã vàng bên cạnh hồ nhân tạo rũ xuống trong nước, theo làn gió nhẹ chầm chậm cắt ra từng gợn sóng; xa hơn chỗ một hàng thiên nga đang không nhanh không chậm bơi qua mặt hồ, trong bóng ngược xanh thẳm để lại một chuỗi hình sóng trắng tinh.
Nơi này quả thật là nơi tốt để tu dưỡng thân tâm.
Nhưng mà dư quang của nàng vẫn không rời khỏi Valkries, xuyên qua phản quang trên cửa sổ thủy tinh, Phỉ Ngữ Hàn luôn đánh giá nhất cử nhất động của đối phương.
Nàng đã không phải là một người nhiệt tình, cũng không có hứng thú bắt buộc người khác so tài với bản thân.
Sở dĩ giả vờ làm dáng vẻ này, bởi vì chuyến thăm một tháng trước nàng bất ngờ nhận ra, có lẽ người này quen biết Roland.
Không đúng, cách nói chuẩn xác hẳn là, nàng quen biết Roland, mà Roland lại xem nàng trở thành một người khác -- những cách bắt chuyện này nhìn như khiêu khích trên thực tế là hắn đang xác nhận phán đoán của bản thân, đối với điểm này, Phỉ Ngữ Hàn tự nhận sẽ không nhìn lầm.
Nhưng khiến nàng khó hiểu chính là, lúc Roland đang hỏi thăm cũng không có lộ ra bất kì địch ý gì, giọng điệu dùng từ có chút thoải mái, nói cách khác, mặc kệ Valkries có phải người hắn quen thuộc hay không, cũng không cấu thành uy hiếp. Nhưng nàng lại biểu hiện ra địch ý và khẩn trương mãnh liệt -- cho dù chỉ phát sinh trong nháy mắt lúc mọi người vào cửa, nhưng mà vẫn bị Phỉ Ngữ Hàn đi trước nhất bắt được.
Quan hệ như thế nào mới có thể sinh ra phản ứng khác biệt như vậy?
Nếu cẩu huyết một chút, không khó tưởng tượng ra tiết mục một người yêu vì yêu phản bội, mười năm sửa sắc đẹp báo thù, người đàn ông hối hận không kịp, không cách nào trèo lên cao, nhưng từ lúc bắt đầu Phỉ Ngữ Hàn sẽ không nghĩ nhiều theo phương diện đó. Nguyên nhân nằm ở, sau đó Valkries đối với khống chế biểu cảm thật sự là quá mức kinh người, nếu không có một màn ban đầu kia, ngay cả nàng cũng rất khó phát hiện manh mối trong đó. Nếu chỉ là vấn đề tình cảm, thật sự rất khó tin có ai có thể làm được tới mức này.
Từ nhỏ Phỉ Ngữ Hàn đã rất giỏi về quan sát, sau khi sức mạnh tự nhiên thức tỉnh lại tăng lên tới một cấp bậc mới, cũng bởi vì như thế, người thật sự hiểu rõ nàng từng người đều cách xa với nàng, thậm chí sợ hãi ở chung với nàng. Trong một khoảng thời gian dài, nàng đã quen loại cảm giác cách xa này, dần dần kéo dài khoảng cách với mọi người -- dù sao chỉ cần xa xa nhìn vài lần, nàng có thể đoán ra cách nghĩ trong đáy lòng đối phương tám chín phần mười.
Nhưng mà Roland thì khác, kẻ săn mồi mới tiến vào hiệp hội này là người hiếm có mà mấy năm gần đây, nàng nhìn hai ba lần cũng không thể nhìn thấu, Valkries và Roland tồn tại quan hệ nào đó cũng tương tự như thế. Bọn họ rõ ràng đang cất giấu cái gì, bí mật sau lưng này làm cho nàng khó có thể không chú ý.
Mà kế tiếp ở chung với Valkries, Phỉ Ngữ Hàn tiến thêm một bước xác nhận trực giác của bản thân.
Vị võ đạo gia đến từ bán đảo Kagard này cố nhiên biểu hiện không giống người thường, nhưng trong cuộc sống vẫn lộ ra rất nhiều chi tiết khác thường -- nếu nàng là đối phương mà trước đó Roland quen biết, cũng sẽ không tâm sinh hoài nghi, mà sau khi nàng thoáng liên tưởng thêm, những khác thường lại có thể liên kết với nhau kinh người.
Ví dụ như trước đó nàng mang cho Valkries một phần ăn vặt quê hương, ngay từ đầu Valkries cũng không biểu hiện ra bất kì ý vui mừng, nhưng mà sau lại phát hiện đối phương ăn nó sạch sẽ. Mà lúc này đây, phản ứng của Valkries đã có chuyển biến rõ ràng. Việc này thoạt nhìn dường như không có gì vấn đề lớn, nhưng suy nghĩ tỉ mỉ sẽ phát hiện, tức là đối phương cũng không phải vì lấp đầy bụng mới ăn, mà là trước đó vốn dĩ không biết hương vị của món ăn vặt quê hương!
Một người đến từ bán đảo Kagard, nhưng chưa nếm qua món ăn đặc sản của Kagard, điều này vốn dĩ nói không thông.
Ngoài ra một tháng này, Phỉ Ngữ Hàn chưa từng thấy Valkries chơi điện thoại -- thứ mà dường như người trẻ tuổi hiện tại một khắc cũng không rời, đối phương lại giống như cách biệt, thật sự có chút kỳ hoặc.
Còn có những sách đó...
Dựa theo sự nhờ vả của Valkries, nàng từ thư viện mượn tới tất cả đều là bộ sách phương diện lịch sử, tuy nói yêu đọc sách là loại thói quen tốt, nhưng ôm một quyển sách lịch sử buồn tẻ lại vô vị đọc cả ngày, phần kiên nhẫn cùng nghị lực ngay cả Phỉ Ngữ Hàn cũng tự nhận không bằng.
Nếu nói chuyển biến thái độ đối với thức ăn là bởi vì vi lúc ban đầu không có khẩu vị, không chơi di động là bởi vì bản tính dịu dàng hòa nhã, chỉ xem lịch sử là bởi vì sở thích đặc thù, dường như cũng có thể giải thích thông. Nhưng tất cả điểm khác thường cùng xuất hiện, không khỏi cũng quá trùng hợp rồi. So với muôn vàn lý do trên, Phỉ Ngữ Hàn luôn luôn loại cảm giác đối phương đang nhanh chóng hiểu rõ thế giới này.
Nếu là đặt ở bình thường, chỉ sợ nàng chỉ biết cười cho qua, nhưng sau khi liên tưởng đến câu “Bệ hạ” kia, đáy lòng nàng bỗng nhiên nảy ra một suy đoán làm cho người ta khó có thể tin.
Nàng vốn không muốn tiếp tục nghĩ, bởi vì nó thật sự quá mức kinh khủng, thậm chí có chút không rét mà run, nhưng suy nghĩ trong đầu một khi nảy ra, cũng không cách nào xem nhẹ nữa.
Có nó, tất cả dị tượng đều có giải thích hợp lý.
Ở trong thành phố này, không biết khi nào xâm nhập một vài người không quá giống nhau.
Bọn họ... Đến từ thế giới khác.