- Vậy thì... Roland tiên sinh, phòng tuyến thứ ba của hiệp hội giao cho ngươi.
- Yên tâm đi, ta nhất định cố gắng hết sức.
Sau khi Roland tạm biệt Rock, đi ra khỏi văn phòng Guard, nhẹ nhàng thở ra.
Sự việc cũng không thuận lợi như hắn nghĩ, thành Prism đối với lần theo dấu vết của Kẻ đọa ma cũng rơi vào đình trệ, hắn không thể có được càng nhiều tình báo liên quan đến tăm tích đối phương.
Trước khi Guard thông báo hắn đến, chủ yếu là để sắp xếp nhiệm vụ phòng bị của đại hội võ đạo.
Trước khi kế hoạch này nhắc tới, sau khi hành động lần theo dấu vết gặp trở ngại, nó trở thành một trong những phương án chủ yếu trong phản kích kẻ địch -- nếu Kẻ đọa ma ẩn nấp sâu như thế, chi bằng ở trên đại hội ôm cây đợi thỏ. Vì phòng ngừa tiêu hao nội bộ, cấp cao hiệp hội dứt khoát định ra một bảng tiến triển trận đấu, yêu cầu các võ đạo gia minh tinh dựa theo nội dung trên bảng chấp hành.
Nói cách khác, đại hội võ đạo lần này hoàn toàn biến thành một cái bẫy rạp bố trí tỉ mỉ.
Mặc dù có nghi ngờ dàn xếp tỉ số, nhưng ở nguy cơ sống còn trước mắt, mỗi người đều rõ ràng bên nặng bên nhẹ. Cộng thêm cấp cao cực kỳ coi trọng điều này, từng người đơn độc kéo vào văn phòng bí mật thảo luận, cũng coi như giữ mặt mũi của mọi người. Lúc Roland đến ở trong đại sảnh gặp được không ít nhân vật minh tinh, cũng không ai hiển lộ ra ý bất mãn.
Dựa theo kế hoạch, toàn bộ vòng phòng vệ chia làm bốn tầng, đội cảnh vệ chính phủ và thành viên hiệp hội giả trang thành khán giả là tầng thứ nhất, nhiệm vụ chủ yếu là phân biệt kẻ địch, cùng với giải quyết những Kẻ đọa ma rơi lại một mình; tầng thứ hai là võ đạo gia minh tinh trên đài và dưới đài; tầng thứ ba là người lão luyện của phái cũ che giấu thân phận, cuối cùng tầng còn lại là bản thân Guard.
Bố trí phức tạp như thế một là vì để trước khi Kẻ đọa ma chưa hiện thân quy mô lớn có thể khiến cho đại hội võ đạo nhìn như tiến hành thuận lợi, hai là cân nhắc đến trong đối thủ có người có thể nháy mắt khống chế võ đạo gia, chỉ phân biệt cửa ra vào khó có thể làm đến không có sai sót.
Mà hắn là người nắm giữ giấy phép săn bắn, đương nhiên được đến trong phòng tuyến thứ ba -- trên thực tế, người hắn phụ trách theo dõi không chỉ có nhân vật khả nghi ở hiện trường cũng bao gồm những võ đạo gia dự thi đó.
Tuy rằng không lấy được manh mối mới chỗ mà Kẻ đọa ma ẩn núp làm cho Roland có chút tiếc nuối, nhưng mà hắn nhất thời cũng không có biện pháp gì tốt hơn. Bố trí xong bẫy rập chờ đối phương lao đầu vào, đã là cách làm có tính khả thi cao nhất trước mắt.
Dù sao hắn biết nhiều hơn hiệp hội một chút.
Kẻ đọa ma cũng không phải đơn thuần bị “Sức mạnh tự nhiên” hấp dẫn.
Thúc giục chúng nó hành động, là ý chí đến từ lĩnh vực Thần Minh. Mục tiêu cuối cùng của bọn chúng là hủy diệt thế giới trong mơ, cũng quy tất cả ma lực về cõi tâm trí.
Bởi vậy có một lần cơ hội thu được nhiều hạch tâm như vậy, hẳn là kẻ địch sẽ không dễ dàng buông tha mới đúng.
Khi đi tới góc hành lang, bóng dáng một người cô gái bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Roland.
Hắn nhất thời cảm thấy da đầu căng chặt, đối phương là ai cũng được, cố tình là người mà trước mắt hắn không muốn gặp nhất.
Thiên tài võ đạo gia của hiệp hội, Phỉ Ngữ Hàn.
- A... Là ngươi.
Nàng dường như cũng chú ý tới Roland, ngẩng đầu nói.
Trong hành lang trống trải chỉ có hai người bọn họ, nếu lúc này lại giả vờ không nhìn thấy không khỏi quá mức cứng ngắc, hắn đành phải thông cổ, nặn ra nụ cười trả lời:
- Khụ khụ, xin chào.
Nhưng mà câu tiếp theo của đối phương khiến cho nụ cười của hắn cứng đờ trên mặt.
- Đúng rồi, chuyện lần trước ta còn chưa có cảm ơn ngươi tử tế.
Nàng chủ động vươn tay ra, dường như không có việc gì nói:
- Cảm ơn ngươi xử lý quái vật quỷ dị đó, giải cứu mọi người từ trong nguy cơ ra.
- À --
Roland nhất thời không biết nên trả lời cái gì mới tốt, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng tiếp lời:
- Không, không cần khách sáo... .
- Đáng tiếc hiệp hội đẩy tất cả công lao lên đầu ta...
Phỉ Ngữ Hàn khẽ thở dài.
- Không không không, như vậy là tốt rồi.
Hắn vội vàng xua tay:
- Thật ra... bởi vì một vài nguyên nhân đặc thù, ta không thể không che giấu thân phận, càng ít người chú ý tới ta ngược lại càng tốt.
- Vậy được thôi.
Đối phương ngoài dự đoán cũng không có tiếp tục truy cứu sâu, mà là sảng khoái đồng ý:
- Ngươi đã nói như vậy, vậy ta xem nó như lễ vật nhận vậy.
Trong lòng Roland lại dâng lên kinh ngạc, vì sao Phỉ Ngữ Hàn có thể bình tĩnh tiếp nhận lí do thoái thác này như thế? Nếu nàng còn nhớ rõ mọi thứ xảy ra trước khi hôn mê, vậy thì nhất định cũng sẽ không quên giọng nói của Ling. Nhưng nhìn thái độ của nàng, rõ ràng là giống như muốn bỏ qua việc này.
Mấy lần tiếp xúc trước và lời bàn tán mà hắn nghe được, đối phương cũng không phải là một người tùy tiện, thậm chí có thể nói hoàn toàn tương phản -- giống với tất cả thiên tài trẻ tuổi, Phỉ Ngữ Hàn cao ngạo vả lại xoi mói, yêu cầu đối với bản thân và đối với người khác đều cực cao, trong đối thoại thường thường tràn ngập hàn ý từ chối người khác ngoài ngàn dặm, cũng không phải một võ đạo gia dễ đối phó.
Nhưng hiện tại, biểu hiện của đối phương lại hoàn toàn tương phản với hình tượng trong đầu hắn.
- Đúng rồi.
Phỉ Ngữ Hàn giống như là đột nhiên nhớ tới cái gì, thuận miệng hỏi:
- Ngươi cảm thấy người yêu thích lịch sử sẽ thích loại sách bách khoa toàn thư kiểu nào?
Roland ngẩn người:
- Ngươi hỏi cái này để làm gì?
- Còn nhớ người sống sót đến từ bán đảo Kagard mà lần trước chúng ta thăm không?
Nàng giải thích nói:
- Tiểu thư Valkries, hiện tại nàng đã là một thành viên trong đội ngũ của ta. Vốn dĩ ta còn lo lắng trong lúc nàng dưỡng thương quá mức nhàm chán, không ngờ hứng thú của nàng lại là đọc sách -- trong thời gian một tháng này, nàng dường như lật một lượt sách lịch sử của thư đồ quán.
Thì ra ngươi còn biết lo lắng cho người khác? Roland âm thầm co rút miệng, lúc đang chuẩn bị mở miệng, bỗng nhiên một luồng điện quang hiện lên trong óc, làm lông tơ sau lưng hắn đều dựng lên! Đợi đã, Valkries mà nàng nói, không phải là ma quỷ giống như đã từng quen biết trong mảnh vỡ kí ức sao?
Trong một tháng này, đối phương đều đang không ngừng đọc sách, hơn nữa tất cả đều là sách lịch sử?
-... Từ đầu tới đuôi?
- Xem như vậy đi, đặc biệt là sử chiến tranh. Sở thích thú vị, không phải sao?
Chẳng lẽ... đây chỉ là là trùng hợp sao? Trong lòng Roland luồng suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, lời đến bên miệng cũng tạm thời sửa lại:
- Quả thật... Ta nghĩ, hẳn là có liên quan đến bách khoa toàn thư của nhân văn và xã hội nhỉ. Thật xin lỗi, ta còn có nhiệm vụ mà Guard giao cho trong người, hiện tại phải đi rồi.
Cho dù trọng tâm câu chuyện này gián đoạn có chút vội vã, nhưng Phỉ Ngữ Hàn cũng không có lộ ra bất kì khó chịu.
- Ta cũng vậy.
Nàng gật đầu:
- Hẹn gặp lại, Roland tiên sinh.
- À... hẹn gặp lại.
Đợi sau khi đối phương xoay người rời đi, Roland mới mặt trầm như nước đi xuống lầu.
...
Nhịp chân trở nên nhanh hơn.
Phỉ Ngữ Hàn dừng bước, lẳng lặng lắng nghe tiếng bước chân dần dần đi xa.
Lần này “Ngẫu nhiên hội ngộ một mình” đều không phải là trùng hợp, mà là kết quả mà nàng cố ý lựa chọn thời cơ.
Nói thật, Roland vẫn là có chút khó xác nhận nhất trong suy đoán của nàng, hắn không giống Valkries, nếu không phải tiếng bệ hạ kia, nàng vốn dĩ tìm không thấy bất kì sơ hở nào của đối phương -- ví dụ như lần trước khi đi thăm, tần suất hắn lấy điện thoại cầm tay ra là một phút đồng hồ ba lần, ánh mắt sẽ dừng lại trên người cô gái xinh đẹp một tới hai giây, khi chọn lựa đồ uống đầu tiên chọn coca... Mọi thứ đều không khác gì người thường của thời đại này.
Điều này cũng khiến cho cách nghĩ “Thế giới kia” xuất hiện một mâu thuẫn không thể giải thích -- nếu Valkries quen biết Roland, ý vị này nguồn gốc của bọn họ ở cùng một thế giới, nhưng vì sao giữa hai người có thể sinh ra khác biệt lớn như thế?
Bởi vậy lần này gặp được đã là trả lại thiện ý cho đối phương, cũng là một lần thử của Phỉ Ngữ Hàn.
Mà kết quả khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
Roland dường như thông qua nhắc nhở của nàng ý thức được chỗ đặc biệt của Valkries, nhưng phản ứng lại một trời một vực với dự đoán của nàng. Là “Đồng bọn” cũng đến từ thế giới khác, nếu muốn để việc này tiếp tục giấu diếm, hắn hẳn là sẽ không có biểu cảm gì thay Valkries mới phải.
Nhưng cảm xúc mà đối phương biểu lộ ra đầu tiên nhất là đề phòng mãnh liệt, trình độ này thậm chí vượt qua chuyện nàng đề cập tới hành động liên hợp tiêu diệt.
Tuy rằng Roland cố gắng che dấu, nhưng mà thịt khóe mắt nhảy lên vẫn bị nàng bắt được rõ ràng.
Trên điểm khống chế biểu cảm này, hắn rõ ràng kém hơn Valkries không ít.
Xem ra lần thử này đủ để gọi là hưởng lợi rất nhiều.
Nếu đã quyết định duy trì phần ăn ý này, tiếp tục quan sát, vậy thì tương tác kế tiếp của hai người không thể nghi ngờ sẽ làm cho nàng thu hoạch càng nhiều manh mối.
Phỉ Ngữ Hàn nhếch miệng, gõ cửa văn phòng Guard.
...
Roland trở lại tiểu khu nhà tập thể, khoảnh khắc đầu tiên tìm đến Phyllis và Dawnen.
- Ta cần các ngươi đi theo dõi một ma quỷ, nó có thể đến từ mảnh vỡ kí ức của hộ gia đình trong tòa nhà này!