Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1291

Chương 1291
Chương 1291

Roland nhìn thấy Wendy và Tilly ở phòng khách.

- Tình hình trước mắt chính là như thế…

Hắn nói sơ lược tin tức ở tiền tuyến một lần:

- E rằng chúng ta không còn cách nào kéo dài được nữa.

- Đệ Nhất Quân cần phù thủy trợ giúp.

Wendy nói bằng giọng cô đọng:

- Ta phải đi báo cáo với mọi người, các nàng đã nghỉ ngơi và phục hồi lâu như thế, hẳn đã chuẩn bị sẵn sàng.

- Cuối cùng đợi đến lúc ngươi lên tiếng rồi.

Tilly bĩu môi:

- Sổ tay phi hành còn chưa viết xong phần chiến đấu thực tế, ta đã muốn ra tiền tuyến nghiệm chứng những ý tưởng được ấp ủ từ lâu. Mặt khác, chiến cơ chuyên dụng đâu rồi? Anh, đừng quên những lời ngươi đã đã hứa với ta.

Roland không pha trò lấy lệ như thường ngày, không phải hắn không muốn mà do tiếng nói dường như bị kẹt trong cổ họng.

- Bệ hạ?

Dường như Wendy đã chú ý đến biểu hiện khác thường của hắn:

- Ngươi ổn chứ?

Roland cố sức khôi phục tâm trạng của mình, hắn từ từ gật đầu:

- Các ngươi cũng biết, Hồng Nguyệt đã hiện thế, đây là cuộc chiến cuối cùng mà nhân loại phải đối mặt… Nhưng không ai biết nó sẽ kéo dài trong bao lâu, có lẽ một năm, có lẽ là mười năm, chuyến này lên đường rất có khả năng tới lúc kết thúc chiến tranh thì chúng ta mới được quay về, nếu như…

Hắn phát hiện hình như mình không thể nói tiếp được.

Không ai có thể dự liệu cuối cùng trận chiến Thần Ý sẽ đi về hướng nào, lần trước Ashes đã ngã xuống tại bình nguyên màu mỡ, lần này thì sao, bao nhiêu người có thể chịu được đến khi chiến tranh kết thúc? Đa số trong Liên minh Phù Thủy chỉ toàn những cô gái mới ngoài hai mươi, vốn nên hưởng thụ cuộc sống đại học không buồn không lo, nhưng bây giờ các nàng chính là một trong những lực lượng không thể thiếu trong cuộc chiến vận mệnh.

Cuộc chiến này liên quan đến tương lai của toàn nhân loại, tất cả mọi người phải dùng toàn sức đối phó, là một phần tử của nhân loại, bản chất của phù thủy và người bình thường không khác gì nhau, Roland hiểu rất rõ đạo lý này, nhưng cuối cùng tình cảm không phải là đạo lý. Từ lúc bắt đầu thành lập liên minh đến giờ, hắn và mọi người đã chung sống nhiều năm như thế, bây giờ nghĩ đến lần chia tay này có thể là lần cuối cùng gặp nhau, nên hắn khó có thể đưa ra mệnh lệnh xuất chinh.

- Nếu để những người khác nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của ngươi, e rằng họ sẽ cười thành tiếng mất.

Tilly nhếch miệng, nói:

- Đã nhiều năm trôi qua như thế, ngươi vẫn chưa thích ứng với vị trí này sao? Tất nhiên… ta cũng không ghét nó.

- Thất lễ rồi, bệ hạ.

Wendy đứng lên nói, không đợi Roland kịp phản ứng, nàng đã chạy ra phía sau rồi cúi xuống ôm hắn.

- Bộ dạng như vậy sẽ khiến nổi lo của ngươi giảm bớt sao?

Nàng dịu dàng nói:

- Mọi người đều nhìn thấy tất cả những gì ngươi làm, cho dù ngươi không nói một câu thì mọi người vẫn sẽ đứng ra, suy cho cùng ngươi đã dạy chúng ta rằng không đứng lên đấu tranh thì sẽ không giành được thứ gì cả, thắng trận chiến Thần Ý không khác mấy so với việc bảo vệ núi Thánh, ta tin những chị em khác cũng cho là vậy.

Sự ấm áp sau lưng làm cho Roland bình tĩnh trở lại, đúng thế… không chỉ mình hắn nghĩ như vậy, ai nấy đều biết sớm muộn ngày ngày cũng tới, nếu muốn trốn thì cơ bản không cần đợi đến bây giờ, nếu nhóm phù thủy đều lựa chọn ở lại thì không cần nói cũng biết suy nghĩ của họ thế nào. Nếu lúc này hắn lại nói “không muốn miễn cưỡng mọi người tham gia chiến đấu”, “nếu muốn được ở lại thì cứ nói ra bất cứ lúc nào” này nọ thì có hơi làm kiêu.

Kế tiếp họ chỉ cần đối phó hết sức mà thôi.

- Cảm ơn.

Wendy mỉm cười, trở lại chỗ ngồi.

- Như vậy…

Hắn hít sâu một cái rồi nhìn hai người:

- Liên minh Phù Thủy và quân đoàn Aerial Knights chuẩn bị xong thì lập tức lên đường hỗ trợ tiền tuyến.

- Như ngươi mong muốn, bệ hạ.

- Cứ để ta lo, anh trai.

Tin tức phù thủy sắp viễn chinh đến Wolfheart nhanh chóng lan truyền khắp cả thành, Lightning chỉ dùng nửa tiếng đã chuẩn bị xong những vật dụng cần thiết cho chuyến đi, một cái ba lô để đạn và ấn phù, một chiếc túi đeo ngang eo để đựng đồ gia vị và muối, cùng với Macy ở trên đỉnh đầu.

Theo quy tắc cũ, hai người cùng một nhóm sẽ lên đường trước tiên, nhận nhiệm vụ điều tra tiền tuyến và hướng dẫn đội ngũ phía sau. Thế nhưng lần này khi Lightning tìm tới Wendy thì bị nàng giữ lại.

- Đừng gấp như vậy.

Wendy duỗi tay ôm lấy Macy:

- Thật ra lúc trước có người nhờ ta, hy vọng có thể gặp mặt ngươi một lần trước khi xuất phát.

- Gặp ta?

Lightning hơi ngẩn ra:

- Ai thế? Dì Margaret sao?

- Cái này…

Wendy che miệng và nói:

- Ngươi gặp rồi sẽ rõ. Đúng rồi, hiện tại người nọ đang chờ ngươi ở trong sân.

- Tin tức nhanh nhạy như thế sao?

Lightning nhún vai:

- Được rồi.

- Cục, cục!

Macy muốn vùng qua đó thì bị Wendy ôm chặt vào trong ngực, nó chỉ có thể trơ mắt nhìn Lightning biến mất ở cửa.

- Xin lỗi, ngươi hãy ở đây với ta một lát.

Wendy mỉm cười sờ đầu chim bồ câu:

- Vào lúc này, ta nghĩ đối phương hy vọng có thể ở riêng với nàng một lát.

Lightning ra khỏi thành, đi dọc theo hành lang nối dài ra sân, nàng vừa liếc mắt thì thấy bóng lưng hơi có vẻ xinh đẹp đang đứng ở đó.

- Gì thế… thì ra là ngài Sander Flyingbird.

Nàng lẩm bẩm:

- Ngươi tìm ta có chuyện gì không?

Nhưng khi đối phương xoay người lại, cô gái bé bỏng bất chợt sững sờ tại chỗ.

Mặc dù hắn vẫn mặc bộ quần áo đó nhưng rõ ràng không phải dáng vẻ lần đầu tiên nàng thấy. Tuy họ đã mấy năm không gặp nhưng dáng vẻ của đối phương lập tức trùng với hình ảnh trong trí nhớ của nàng.

- Ch… cha?

Nàng lên tiếng với vẻ không dám tin.

- Xin lỗi, ta vẫn luôn gạt ngươi.

Thunder cười đau khổ, nói:

- Vốn dĩ ta luôn hy vọng con gái mình sẽ không bước vào con đường của mẹ con bé, vì vậy mới quyết định tạm thời cắt đứt liên lạc với ngươi…

- Ngươi biết ta ở đây từ lúc nào?

Lightning khẽ ngắt lời hắn.

- Khi ngươi vừa đến Biên Thùy Trấn chưa được bao lâu.

- Là do dì Margaret nói ngươi biết sao?

Thunder gật đầu.

- Thế nên các ngươi đều bắt tay vào gạt ta? Cả bệ hạ Roland cũng thế…

- Không thể trách bọn họ, là do ta cố gắng cầu xin bọn họ làm như vậy…

Thunder còn chưa nói xong thì đã thấy con gái bước nhanh về phía hắn và đã giơ nắm đấm lên.

Hắn nhắm mắt lại, yên lặng đợi đòn đánh tức giận của Lightning.

Thế nhưng sự đau đớn như trong dự đoán không hề xuất hiện.

Một lúc lâu sau, Thunder có hơi kinh ngạc và mở mắt ra thì thấy con gái đã biến nắm đấm thành vỗ nhẹ lên trán của hắn, đồng thời khóe miệng nở một nụ cười.

- Nói cách khác, ngươi đã biết toàn bộ cuộc hành trình thám hiểm của ta ở Tây cảnh Greyfort?

- À…

- Phát hiện Thánh thành Taquila, tìm được phù thủy sống bốn trăm năm trước, tiến sâu vào di tích nền văn minh dưới lòng đất, quân tiền trạm đánh lui ma quỷ…

Lightning thu tay lai rồi nói tiếp:

- Sao nào, chắc không hề thua kém những thành tựu của ngươi đúng không?

Thunder run sợ một lúc lâu mới sờ đầu và cười ha hả:

- Không hổ là con gái của ta, thế nhưng gặp lại như vậy thật khiến ta vừa vui vừa tiếc nuối…

- Vui thì ta hiểu, nhưng tiếc nuối là sao?

- Đó là do ngươi trưởng thành quá nhanh.

Giọng điệu của Thunder thoải mái hơn rất nhiều:

- Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ cực kỳ hận ta, hoặc nhào vào ngực ta mà khóc rống một trận, kết quả xem ra ta đã lo lắng quá nhiều…

Nếu như không có trải nghiệm chiến đấu ở Taquila thì e rằng mình thật sự sẽ khóc lớn, Lightning nghĩ thầm, nhưng hiện tại không được, nàng đã trưởng thành. Dựa theo lời dặn dò của Ashes, nàng không thể rơi một giọt nước mắt nào trước khi chiến tranh kết thúc:

- Thế nên ngươi vẫn luôn lo rằng sẽ bị ta ghét nên mới không dám công bố thân phận? Vậy tại sao lúc này ngươi lại bỗng quyết định nói ra như thế?

- Bởi vì ta quyết định sẽ đến phương Bắc với ngươi, tham gia trận chiến Thần Ý.

Thunder nói từng câu từng chữ:

- Dù sao đến lúc đó thân phận của ta sẽ bị phơi bày ra ánh sáng, thế nên không bằng nói ra trước đã.

- Thật sao?

- Ừ, ta hoạt động chủ yếu ở trên biển và cảng, ta đã thảo luận với bệ hạ rồi.

- Thật tốt quá.

Lightning nắm lấy tay Thunder:

- Nhân lúc còn thời gian, ta sẽ giới thiệu ngươi với đồng đội thám hiểm của ta, đến lúc đó nhất định sẽ có cơ hội kề vai chiến đấu!

- Xem ra ngươi đã kết giao được rất nhiều bạn bè…

- Tất nhiên rồi, thế nhưng kỳ lạ chính là các nàng đều liên quan đến động vật, có phải do lúc bé ta không hiểu cách giao tiếp với người bình thường ư?

- Ví dụ như chú chim bồ câu gọi là Macy sao?

- Ừm… không đúng, Macy là phù thủy.

- Khụ khụ, tóm lại theo ta được biết, người được động vật chào đón thì càng dễ gần gũi, ngươi đừng lo lắng vấn đề này quá.

- Ừ, ta yên tâm hơn nhiều.

…Hai cha con đi về phía tòa thành, nhẹ nhàng nói chuyện với nhau như chưa từng có cuộc chia ly.

Bình Luận (0)
Comment