Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1292

Chương 1292
Chương 1292

- Feryna, bữa sáng xong rồi nè.

Joe bưng một đĩa bánh mì và nửa miếng pho mát nhỏ bước đến trước của phòng ngủ, giơ tay lên gõ gõ cửa.

Đã hai tháng qua kể từ khi Hồng Nguyệt hiện thế, cuộc sống của hai người có thể nói là vô cùng đơn giản. Hắn chuẩn bị ba bữa ăn mỗi ngày, sau đó đến phòng hành chính làm việc. Feryna rất ít khi ra ngoài, phần lớn thời gian nàng đều ở trong phòng không nhúc nhích gì, thỉnh thoảng nàng có nhờ hắn hỏi thăm tình hình gần nhất của Hermes, chỉ có những lúc như này hai người mới trò chuyện nhiều hơn vài câu.

Joe không biết Feryna đang nghĩ gì, nhưng được ở bên nàng đã là một may mắn rất lớn rồi, trừ lần đó ra hắn nhất thời cũng không dám đòi hỏi thêm gì quá đáng nữa.

Nhưng hôm nay không lại có động tĩnh gì phía sau cánh cửa cả.

- Feryna, ngươi dậy chưa?

Joe nghi hoặc gõ thêm vài lần nữa.

- Cái kia... đến giờ ăn sáng rồi.

- Feryna?

Vẫn như cũ không có phản hồi, như thể trong căn phòng trống rỗng không một bóng người.

Vẻ mặt Joe đột ngột thay đổi, hắn chợt nghĩ đến khả năng xấu nhất --

Chết tiệt, không phải mọi thứ rõ ràng đang thay đổi theo chiều hướng tốt hơn sao?

Hắn đặt khay thức ăn xuống, đập vai vào cánh cửa!

Cùng với một tiếng ầm, cánh cửa được mở tung ra.

Cảnh tượng đáng sợ nhất vẫn chưa xuất hiện -- không có dây thừng treo trên xà nhà, cũng không có vết máu chảy xuống từ trên giường, điều này khiến Joe thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần người kia còn sống, mọi chuyện sẽ không đến mức không thể cứu vãn.

Nhưng niềm hạnh phúc này chỉ kéo dài đến chưa đầy một hơi thở, tim hắn chợt chìm xuống tận đáy.

Những đồ vật trang trí liếc mắt liền thấy trong phòng ngủ nhỏ, không hề có bóng dáng của Feryna trong đó, giường gỗ, bàn và cửa sổ đều được quét dọn cẩn thận, nhìn qua trông rất ngăn nắp sạch sẽ.

-- Gọn gàng đến nổi giống như khi cả hai dọn đến vào ngày đầu tiên vậy.

Joe chậm rãi bước đến bên cạnh bàn, một ngày trước chiếc bàn này vẫn còn chất đầy những cuốn sách khác nhau về giáo hội và tuần báo của Greycastle, nhưng bây giờ, trên mặt bàn đã trống trơn.

Nàng….đi rồi.

Joe cảm thấy rất đau khổ khi ý nghĩ đó hiện ra trong đầu hắn.

Rõ ràng đây không phải là một quyết định đột ngột mà Feryna làm ra.

Ngay cả bụi bặm ở góc bàn nàng cũng lau sạch sẽ, nhưng lại không để lại một lời nhắn nào.

Là vì để bản thân không gặp rắc rối khi dọn dẹp tàn cuộc sao...

Joe chết lặng ngồi xuống trước bàn.

Người kia sẽ đi về đâu? Hermes? Quê cũ? Hay tự kết thúc sinh mệnh của mình ở nơi rừng rậm không một bóng người?

Tất nhiên hắn có thể đi tìm nàng... Nhưng, thế giới rộng lớn như vậy, được bao nhiêu cơ hội để hắn có thể tìm thấy Feryna? Hơn nữa người kia cũng không để lại thông tin gì, cũng nói rõ là hy vọng biến mất từ đây, cho dù hắn tìm được nàng thì sao?

Vừa nghĩ đến việc sau này sẽ không còn bóng dáng người phụ nữ đó trong cuộc đời mình, Joe cảm thấy như có thêm một lỗ hổng trong trái tim, suy nghĩ của hắn cũng đình trệ theo, như thể bộ não đang chống cự để không nghĩ về nó nữa....

Cuối cùng thì hắn cũng không thay đổi được gì.

- Chào buổi sáng, Joe.

Tại sao không chú ý đến dấu hiệu này sớm hơn, tại sao lại dương dương tự đắc vì một cuộc sống yên bình?

- Joe?

Nói đến cùng, tất cả những điều này chỉ là để đáp ứng nhu cầu của chính mình mà thôi, hắn chưa bao giờ nghĩ đến những thứ đối phương thực sự cần là gì --

- Joe!

Mãi cho đến khi một bàn tay lật mặt Joe lại, hắn mới nhận ra có ai đó đang đứng sau lưng mình lúc nào không hay.

- Ngươi đang nói gì một mình vậy?

Joe chớp chớp mắt.

Là Feryna.

Nàng đang cau mày, vẻ mặt đang tỉ mĩ đánh giá hắn từ trên xuống dưới,

- Đầu ngươi không có chuyện gì chứ?

- Ngươi… không có bỏ đi?

Joe không tin nắm lấy cánh tay nàng

- Hay là nói, ngươi quyết định ở lại đây thêm lần nữa?

- Hả?

Vẻ mặt của Feryna càng kỳ lạ hơn, nhưng cũng không gỡ tay hắn ra.

- Gì mà đi hay không đi, ta chỉ đi đến phòng hành chính mà thôi a.

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ một lúc, Joe mới ngại ngùng nói,

- Vậy thì... ngươi đến phòng hành chính làm gì vậy?

- Đi hỏi về điều kiện để đăng ký,

Giọng điệu của Feryna trở nên nghiêm túc,

- Ta đã thấy thông báo về việc thành Neverwinter tuyển dụng tài xế xe tải trên tuần báo, ta muốn đi thử xem sao.

- Tải… sao cơ?

Joe sửng sốt nói.

- Ta cũng không biết là gì, nhưng theo miêu tả thì chắc nó không khác gì xe ngựa. Cho dù là cưỡi ngựa hay lái xe, ta đều rất giỏi, vì vậy đây có lẽ là một cơ hội.

Cơ hội? Cảm giác như gần như xa lại hiện lên trong lòng Joe, lần đầu tiên hắn không chịu buông tay.

- Tại sao ngươi đột nhiên lại muốn ứng tuyển thành tài xế xe tải vậy?

Feryna im lặng một lúc rồi mới lên tiếng,

- Sau một hồi suy nghĩ, ta đã nghĩ thông suốt rồi. Đầu tiên, mục đích ban đầu của giáo hội quả thực là cứu vớt thế giới khỏi nguy hiểm và tai họa, dẫn dắt nhân loại thoát khỏi bóng tối, đây không chỉ là lời tuyên truyền một mặt của giáo hội, Roland Wimbledon cũng đã thừa nhận đó không phải là một lời nói dối. Chỉ là sự phản bội của thượng tầng mới khiến nó đi vào con đường sai trái.

- Sau đó thì sao…

- Vậy thì vấn đề tiếp theo ở chỗ, liệu vua của Greyfort có thực sự chiến đấu vì lợi ích của nhân loại như hắn đã nói hay không. Ở thành Neverwinter, ta đã nhìn thấy Hồng Nguyệt biểu tượng của Thần Ý, lãnh chúa và người dân giàu có thịnh vượng, cùng với phù thủy không khác gì với những người bình thường, những điều này về cơ bản cũng giống như những lí do thoái thác trong tuyên truyền mà thôi. Điều duy nhất không thể chứng minh, chính là những ma quỷ có ý đồ tiêu diệt con người.

- Nhưng trong di chúc của đại nhân Tucker Thor thực sự đã đề cập đến sự tồn tại của ma quỷ.

Joe lẩm bẩm nói.

- Đúng vậy, chỉ là ta vẫn chưa tận mắt chứng kiến, quân đội của Roland đang chiến đấu với kẻ thù đến từ địa ngục này.

Feryna gật đầu,

- Ta không muốn mắc phải những sai lầm như trước, chỉ những gì ta tận mắt thấy, mới có thể thừa nhận được.

- Lẽ nào ngươi muốn đến Wolfheart?

Joe mở to hai mắt.

- Đúng vậy.

Feryna thản nhiên nói,

- Ta xuất thân từ giáo hội không thể thông qua cuộc xét duyệt của Đệ Nhất Quân, vì vậy chỉ có thể đổi cách khác. Người lái xe tải cần vận chuyển vật tư đến tiền tuyến của chiến trường, mà ở đó, mọi thứ sẽ được chứng thực.

Đó là lý do tại sao nàng ấy đến phòng hành chính để hỏi về các yêu cầu về thân phận của người lái xe...

Joe dè dặt hỏi,

- Sẽ ra sao nếu nó trở thành sự thật, và nếu nó không phải là sự thật thì sao?

- Nếu mọi chuyện là sự thật, ta sẽ dùng phần đời còn lại của mình để đền bù mọi tội nghiệt mà ta đã phạm phải,

Feryna trả lời không chút do dự, rõ ràng là đã suy nghĩ kỹ về điều đó,

- Mặc dù ta chưa từng chính tay bắt được phù thủy, nhưng không có nghĩa là những việc giáo hội từng làm trong quá khứ không liên quan gì đến ta -- với tư cách là một thành viên của quân thẩm phán, ta cũng là tay sai của kẻ phản bội.

Nàng dừng một lát,

- Nếu như tất cả chỉ là trò lừa bịp, vậy thì ta sẽ quay lại Hermes, xem xem liệu ta có thể giúp gì được cho giáo hội mới hay không...

Đây là câu trả lời nàng đã nhận được kể từ khi chìm đắm đến nay.

Joe từ từ nới lỏng tay ra, hắn hoàn toàn không tìm được một chút lý do gì để khuyên can nàng, không trốn tránh lỗi lầm năm xưa, đồng thời cũng không từ bỏ lời giao phó lúc lâm chung của Tucker Thor, xây dựng nên con đường tương lai phải đi trên một nền tảng vững chắc, nàng mạnh mẽ hơn hắn dự đoán. Ngoài sự ủng hộ âm thầm vào lúc này, bất kỳ lời viện cớ và giữ lại nào cũng sẽ hủy hoại nàng ấy.

Nhưng kết cục vẫn như trước không thay đổi.

Một khi trở thành tài xế đi đến Wolfheart, nàng đương nhiên sẽ không tiếp tục sống ở đây nữa, vì vậy mới thu dọn mọi thứ trong phòng.

Feryna... vẫn phải rời khỏi mình.

- Ta...

Joe hít một hơi thật sâu, sợ rằng cơn đau như kim chân trong lòng sẽ đột ngột tràn ra khỏi yết hầu.

- Đúng rồi, ta còn có một yêu cầu quá đáng khác,

Feryna giành nói trước,

- Một chiếc xe tải cần hai tài xế, ta hy vọng ngươi có thể đi cùng ta.

- Hả?

Hắn ngơ ngẩn.

- Thành thật mà nói, ta đã bị tách rời khỏi thế giới bên ngoài quá lâu, thực sự không đủ tự tin để thực hiện mục tiêu này một mình.

Nàng hơi ngượng ngùng mở đầu câu chuyện,

- Nhưng ngươi có thể từ chối ta…Dù sao thì ngươi cũng đã có một công việc ổn định, đãi ngộ cũng tốt. Ta biết ta không nên nhắc đến chuyện này, chỉ là…

- Chỉ là gì?

Joe hỏi theo bản năng.

Feryna dừng lại một lúc rồi nhìn thẳng vào hắn nói,

- Chỉ là ta cần ngươi.

Đây là những lời Joe đã buộc miệng thốt ra trước đây, cũng là lần đầu tiên hắn nghe người kia nói như vậy.

Người bị yêu cầu trở thành người yêu cầu, mà người yêu cầu vẫn như cũ là người bị yêu cầu… sao? Sự mờ mịt và trống rỗng đã biến mất, cảm giác được bổ sung lẫn nhau này ngay lập tức tràn ngập lồng ngực hắn.

- Ăn sáng trước đi, nguội hết cả rồi.

Joe thở ra một hơi dài.

- Này…

Thật ra chuyện này không cần thiết phải hỏi hắn.

Cùng nhau lưu vong Wolfheart đều chịu được, huống chi là việc lái xe cùng tiến về phía trước với đại bộ đội?

- Ăn xong, chúng ta cùng nhau đi đăng ký.

Hắn cười nói.

Bình Luận (0)
Comment