Học viện Aerial Knights, trong sân bay.
Tiếng động cơ chạy ầm ầm phá tan bầu không khí tĩnh lặng của buổi bình minh, mười chiếc máy bay hai cánh đón ánh nắng ban mai lúc mặt trời mọc, lần lượt lao ra khỏi nhà chứa máy bay. Đôi cánh thon dài được mạ một đường viền vàng nhỏ vụn đang chiếu rọi dưới ánh sáng nhu hòa xán lạn.
- Ngươi định đưa học viên dự bị đến đó luôn à?
Roland đang đứng cạnh cổng lên số hiệu Seagull, hỏi Tilly
Tilly gật đầu,
- Nếu suôn sẻ, ta sẽ có thể hoàn thành phần cuối cùng của sách hướng dẫn bay trong một tháng, nhưng ta cũng không muốn để học viên lãng phí một tháng đó. Lý thuyết thì ở bất cứ đâu cũng có thể dạy được, nói không chừng ra tiền tiến còn có cơ hội bay thử -- Dù gì thì so với trận địa của Đệ Nhất Quân, sân bay cũng xem là một hậu phương lớn rồi.
Nói như vậy cũng không sai... Xem ra nàng vẫn chưa quên thân phận viện trưởng của mình, Roland mới an tâm một chút,
- Cho học viên thêm cơ hội bắt đầu nhiều chút, đừng có chiếm máy bay cả ngày không chịu xuống, dạy mọi người mới là mục đích quan trọng nhất.
Thực ra hắn muốn nói là, đừng lên trước.
Cơ hội trả thù vẫn còn nhiều, không cần vội.
- Ồ?
Tilly liếc hắn một cái,
- Được thôi, chỉ cần ngươi giao cái máy chuyên dụng mà ngươi đã đồng ý cho ta, ta hứa sẽ không cùng học viên giành Fire of Heaven nữa.
Roland không nói nên lời.
Nhìn thấy bộ dạng đuối lý không nói nên lời của hắn, Tilly cười khẽ, nàng vén mái tóc lòa xòa trên trán ra sau tai,
- Yên tâm đi, ta biết ngươi đang nghĩ gì. Nếu đã ước hẹn rồi, một tháng sau ta sẽ dẫn theo một đội Aerial Knights có thể thực chiến, còn ngươi sẽ chế tạo một cỗ máy chuyên dụng -- cho đến lúc đó, ta hứa sẽ không cứng đối cứng với kẻ thù, ngươi thấy sao?
Tốt nhất là sau này cũng không nên cứng đối cứng -- mặc dù Roland nghĩ như vậy, nhưng hắn cũng hiểu rõ, chiến tranh không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, quân đội có thể chiến thắng nghịch cảnh mới đủ tư cách chiến thắng, vì vậy cuối cùng hắn cũng gật đầu,
- Chú ý an toàn.
- Tất nhiên, ta vẫn đang chờ đến ngày ngươi mang Ashes trở về đây, anh trai.
Tilly nhoẻn miệng cười nói.
Có một khoảnh khắc như vậy, nụ cười của nàng hòa vào ánh bình minh xa xăm, chiếu sâu trong tâm trí Roland.
- Bệ hạ, đã đến giờ cất cánh,
Thân vệ nhắc nhở.
- Vậy ta đi đây.
Tilly xoay người leo lên chiếc thang treo, chui vào cửa khoang.
- Ừa…
Roland đi một bước quay đầu lại ba lần, bước ra khỏi đường băng, tuy rằng tối hôm qua đã làm bữa tiệc chia tay, nhưng hắn vẫn là có chút không nỡ. Xuyên qua ô cửa sổ ở mạn tàu, hắn cũng nhìn thấy rất nhiều phù thủy đang vẫy tay chào tạm biệt hắn ở phía trước cửa sổ.
Wendy, Andrea, Sylvie, Echo, Foliage... Cũng giống như chuyến viễn chinh Taquila lần trước, họ sẽ tiến đến một chiến trường mới, nhưng lần này tình thế mà họ phải đối mặt sẽ khó khăn hơn, thời gian cũng dài đằng đẵng.
- Mọi người sẽ trở về an toàn,
Nightingale nói khẽ,
- Ta linh cảm là như vậy.
Roland gật đầu không tiếp lời.
- Đường băng đã thông thoáng, sẵn sàng cất cánh bất cứ lúc nào!
- Cờ chỉ thị, tất cả chuyển thành màu xanh lá cây!
- Xuất phát!
Theo cái phất tay của hướng dẫn viên phục vụ dưới đất, Lightning là người đầu tiên bay lên không trung, tiếp theo là Macy người đã biến thành Khủng Thú -- Trong trường hợp không có dẫn đường, và lần đầu tiên tiến đến một nơi xa lạ, hai người sẽ chịu trách nhiệm định hướng và định vị cho cả đội bay.
Roland cũng để ý thấy, Thunder đang ngậm tẩu thuốc, vẫy tay chào tạm biệt con gái trong đám đông đang tiễn đưa những người hành quân, trên mặt trần đầy vẻ tự hào.
Theo sau đó là Seagull.
So với những chiếc máy bay hai cánh ồn ào, dáng vẻ của nó cực kỳ nhẹ nhàng linh động.
Những lời chia tay phát ra từ đám đông cũng lên đến đỉnh điểm.
Cho dù là Liên minh Phù thủy, hay là Maleficent, trái tim của hầu hết mọi người đều gắn liền với chiếc máy bay này.
Dưới luồng gió thổi của ma lực, Seagull chỉ trượt được một đoạn ngắn liền ngẩng cao đầu tách khỏi đường băng, vững vàng bay lên không trung.
Cuối cùng là các kỵ sĩ bầu trời Aerial Knights.
Hiện nay mười chiếc máy bay hai cánh là toàn bộ lực lượng không quân ở Thành Neverwinter, và có sáu chiếc trong số đó vẫn là “máy bay huấn luyện” chưa có hệ thống vũ khí, nhưng Roland hiểu rõ, một lô khung máy bay mới trong công xưởng đang được khua chiêng gõ trống lắp ráp hoàn thiện, chỉ cần có thêm thời gian, những con chim nhân tạo được sản xuất hàng loạt này chắc chắn sẽ giáng một đòn nặng nề vào ma quỷ, vì Đệ Nhất Quân khởi động một màn chắn phòng không an toàn.
Một chiếc lại một chiếc Fire of Heaven xẹt qua đường băng, ngẩng cao đầu ở cuối bức tường, xếp thành một cánh quân biến mất vào đường chân trời.
Để giúp các kỵ sĩ bầu trời nhanh chóng tham chiến, Roland đã ra lệnh cho đội xây dựng sửa chữa lại con đường, mở các bãi cất cánh và hạ cánh ở thành phố Xích Thủy, thành Evernight, cũng như Shining City và trấn Thorn ở nước láng giềng. Chúng sẽ đóng vai trò như một bàn đạp kết nối phía Bắc và phía Nam, cung cấp nhiên liệu bổ sung và nơi hạ cánh cho các máy bay trung chuyển -- đối với máy móc hai cánh có tải trọng rỗng không tới một tấng, chỉ cần có một khu đất trống bằng phẳng, là đủ để đáp ứng nhu cầu cất cánh và hạ cánh rồi.
Sau khi phi công đủ thuần thục, chiếc máy bay khởi hành từ Neverwinter vào sáng sớm, có thể vượt qua hai quốc gia Greycastle và Dawn trước khi mặt trời lặn, đến tận lãnh thổ Wolfheart, ở thời đại này tuyệt đối có thể gọi là thần tốc. Đây cũng là lý do tại sao Roland quan tâm rất nhiều đến Không quân -- một khi quy mô được hình thành, hiệu quả chi viện và tấn công của con người sẽ được nâng cao đến mức trước nay chưa từng có.
Tất nhiên, là chuyến bay đường dài đầu tiên trong lịch sử, Tilly đã dự trữ đủ số lượng còn lại. Theo kế hoạch của nàng, cả chi quân đội sẽ nghỉ lại ở thành Evernight, sáng hôm sau sẽ bay đến núi Cage, như vậy dù có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì vẫn có thể hoàn thành toàn bộ hành trình vào ban ngày.
Rất lâu sau khi phi hành đoàn chi viện tiền tuyến biến mất, mọi người vẫn như cũ nhìn về phía bầu trời phương bắc, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng rời đi.
Roland cũng vậy.
Hắn kỳ vọng lực lượng này sẽ có thể mở ra một cục diện mới cho Đội Nhất quân.
...
Thực sự... bay lên rồi!
Manfred trợn mắt há hốc mồm nhìn những quái vật khổng lồ đó từng con từng con biến mất trong tầng mây, trong lòng cực kỳ kích động.
- Này, còn đứng sững sờ ở đó làm gì vậy hả? Sắp đến lượt chúng ta lên tàu rồi,
Có ai đó hét lên từ phía sau.
- Ta, ta qua liền đây.
Hắn gắng sức lắc lắc đầu, để lấy lại tinh thần sau cú sốc vừa rồi, xoay người chạy nhanh về phía quân đội. Ngay cả lúc này, tiếng vọng trong đầu hắn vẫn là tiếng gầm gừ của con chim sắt khi nó lao qua trước mặt hắn.
Mặc dù trong tháng này, Manfred đã cảm nhận hết những điều không tưởng tượng nổi của Neverwinter City, nhưng lần đầu tiên tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Fire of Heaven bay lên bầu trời, vẫn khiến cảm xúc của hắn tăng vọt đến cực điểm.
Chỉ là lần này, ngoài sự chấn động đơn thuần ra, còn có một số cảm xúc khác xen vào.
Chẳng hạn như vui sướng.
Gần như ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn đã yêu thích công việc này rồi.
Đúng như lời nhân viên sắp xếp Matt nói, Manfred đã thành công vượt qua cuộc kiểm tra vấn tâm do chủ trì Bộ phận Nhân sự của phòng hành chính tổ chức, nhận được chứng minh thư cư dân Neverwinter và một ngôi nhà của riêng mình. Có thể nói, hắn không gặp bất kỳ trở ngại nào trong giai đoạn đầu hòa nhập, trong một khoảng thời gian ngắn đã có nơi sống yên ổn. Tiếp theo đây, dù là công việc tìm kiếm tài liệu cho phòng hành chính, hay trở thành một cảnh sát duy trì công lý như Snowron, đều là một lựa chọn rất có triển vọng.
Nhưng sau khi do dự hết lần này đến lần khác, hắn vẫn nộp hồ sơ xin vào Học viện Aerial Knights.
Cho dù Manfred đã được thông báo rằng, các kỵ sĩ bầu trời đạt tiêu chuẩn sẽ trở thành một phần của quân đội, không chỉ phải chịu sự thẩm tra chặt chẽ hơn, còn có khả năng hy sinh trong chiến tranh, hắn vẫn không thay đổi quyết định.
Hiện tại, hắn rất vui mừng vì đã chọn một lựa chọn đúng đắn nhất.
Nguyện thành tâm cống hiến hết sức lực cho vị chủ nhân tài đức sáng suốt, đối đầu chống lại kẻ tàn nhẫn hung ác, chiến đấu để bảo vệ kẻ yếu -- chắc chắn không có gì vinh dự hơn là trở thành kỵ sĩ bầu trời.
Hắn không thể chờ đợi được mà mong chờ ngày đó đến.
...
Ngoài Feryna, Joe và Manfred, còn có vô số người đã dấn thân vào cuộc hành trình lên phía Bắc này.
Họ đến từ các vương quốc khác nhau, các vùng lãnh thổ khác nhau, nhưng giờ đây họ đều ôm ấp cùng một mục tiêu tiến về phía trước.
So với trận chiến Thần Ý lần thứ nhất và thứ hai, thế giới loài người chưa bao giờ gắn kết chặt chẽ đến như vậy.
Số phận của họ đều được liên kết với nhau bằng trận chiến Thần Ý.
Mà bọn họ, cũng đang vì vận mệnh của nhân loại mà chiến đấu.