Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1294

Chương 1294
Chương 1294

Mệt đến mức ngủ vùi trên mặt biển khi tỉnh dậy lại tiếp tục đi về phía trước, khát thì ngửa đầu uống mấy giọt nước mưa, đói thì bắt vài con cá mà ăn.

Những ngày tháng thế này không biết Joan đã phải trải qua bao lâu.

Lúc mới đầu nàng còn cố gắng dựa vào sự thay đổi của ngày và đêm để ghi nhớ thời gian nhưng sau khi bỏ lỡ vài lần sự chênh lệch đã từ ngày đến tuần, từ tuần đến tháng...Bây giờ nàng cũng không biết mình đã bơi bao lâu, nhưng mà...ít nhất cũng đã hơn nửa năm rồi chứ nhỉ?

Vừa nghĩ đến đây Joan tủi thân muốn khóc, trên thực tế nàng đã khóc vô số lần rồi nhưng nước mắt rất nhanh hòa vào nước biển hóa thành một phần của đại dương.

Mệt quá.

Thật sự rất mệt.

Lúc ngủ không thể thả trôi trên mặt biển vì sẽ dẫn chim ưng biển hoặc những kẻ săn mồi khác đến, cho dù không ăn được nàng nhưng mổ một cái cũng khiến nàng đau đớn mấy ngày, huống hồ còn có khả năng bị quỷ biển và mấy quái vật thuyền biển phát hiện.

Thực tế trong hơn nửa năm nay Joan đã vô tình gặp phải kẻ địch vài lần.

Lần nào nàng cũng đều cảm thấy bị dọa mất hết cả hồn.

Cũng may nàng luôn có thể dùng tốc độ để thoát khỏi đối phương cho dù có lúc không cẩn thận để lại vài vết thương trên người.

Vảy cá được bệ hạ khen ngợi nay đã hư tổn khá nhiều lớp da lộ ra ngoài giống như đốm trắng kỳ lạ. Do luôn ngâm mình trong nước nên phần miệng vết thương đã có xu hướng bị thối rữa. Càng đáng ghét hơn nữa chính là mấy con ký sinh trùng xem nàng là vật chủ ký sinh mới mang theo lớp vỏ xây nhà trong vết thương của nàng, mỗi lần nhổ xuống đều đau như xát muối vào vết thương.

Cơ thể này vốn dĩ không quá xinh đẹp hiện tại càng xấu xí khó coi.

Nàng vô cùng nhớ mong chiếc giường lớn mềm mại ở thành Everwinter và vòng tay của Wendy.

Nhớ mong cuộc sống tự do tự tại không màng an nguy.

Ngoài ra mặc dù những con cá có thể ăn được ở trong biển rất nhiều nhưng chỉ có thể ăn sống, rõ ràng trước đây làm như vậy cũng chẳng có gì nhưng bây giờ cứ cảm thấy mùi trong miệng không thể nào tản đi được.

Nàng muốn ăn cánh gà do Lightning nướng.

Nghĩ ngợi mãi Joan cũng bật khóc thành tiếng, nhưng mà cho dù nước mắt không ngừng chảy ra nàng cũng không ngừng lắc lư cái đuôi.

Nhưng mà...còn phải bơi bao lâu mới có thể quay lại nơi ban đầu?

Tốc độ của nàng nhanh hơn phần lớn các loài cá.

Ngay cả chiến hạm Snowy Wind của bệ hạ cũng kém xa.

Tính theo thời gian ước chừng, nàng bơi đến lộ trình hiện tại có lẽ đã bằng 5 lần đi và về từ Everwinter đến quần đảo Shadow, nhưng tại sao phía trước vẫn không nhìn thấy điểm cuối chứ?

Cái gì mà thế giới là hình tròn...Bệ hạ...sẽ không lừa nàng chứ?

Nếu như bệ hạ Roland thật sự lừa nàng, sau này nếu có cơ hội gặp lại hắn nàng nhất định...nhất định sẽ dùng vảy rạch mặt của hắn!

Nhưng mà trước tiên cũng phải nhìn thấy mới được...

Joan hít một hơi sâu cổ vũ bản thân tuyệt đối không được bỏ cuộc a! Nàng muốn quay lại bên cạnh mọi người!

Một chuỗi âm thanh “a a a” bay bổng trên mặt biển.

Một lúc sau từ đằng xa truyền đến một âm thanh “a a a” giống như vậy.

Joan hoảng hốt không dám tin nhìn về hướng phát ra âm thanh – thời tiết hôm nay không được tốt lắm, trên mặt biển vẫn luôn bao phủ một tầng sương mỏng tầm nhìn không đến mấy kilomet, giống như quần đảo Shadow lúc có hiện tượng thủy triều xuống. Thấy không phát hiện ra bất cứ vật gì khác nàng lại bơi một mạch về hướng đó mấy chục phút, cuối cùng cũng bắt lấy được một dãy màu đen trong màn sương mù.

Nhìn nó...giống như đá ngầm nổi trên mặt nước vậy.

Joan không khỏi mừng thầm trong lòng.

Nàng biết rõ bởi vì hiệu quả thị giác nên có rất nhiều vật thể trên biển không dễ nhìn thấy nhưng thực tế đều là vật khổng lồ. Có thể nhô lên mặt nước như đá ngầm nhất định không nhỏ đi đâu được, lại thêm có thể bức xạ âm thanh của mình rất có thể nó là một ngọn núi lớn. Mà núi cũng đã xuất hiện rồi, đất liền sẽ còn xa không?

Lẽ nào thứ bản thân nhìn thấy thật sự là dãy núi tuyệt cảnh?

Joan bỗng cảm thấy trong cơ thể dâng lên một nguồn sức mạnh vô tận. Nàng tăng tốc độ đến cực hạn đập ra một chuỗi bọt nước trên biển chạy về phía bóng đen đó.

Khoảng cách dần kéo gần hình dáng màu đen trong lớp sương mù cũng dần hiện ra.

Đó quả thật là một ngọn núi nhưng dưới núi không phải là bến cảng Tây cảnh mà là một hòn đảo bằng phẳng. Phía sau hòn đảo dường như nối liền với đất liền mênh mông, chỉ có điều hai cái này cách nhau quá xa nhìn thấy không chân thực lắm.

Dù thế nào có đất liền còn tốt hơn là không có gì.

Joan vực dậy hai trăm phần trăm tinh thần bơi đến bãi cát gần hòn đảo nhất.

Sau khi lên bờ nàng mới để ý thấy hòn đảo này e rằng còn lớn hơn quần đảo Burning lớn nhất ở Fiordland mấy lần, ngoại trừ ngọn núi cao đỉnh bằng xanh tươi rậm rạp ra thì gần như chẳng có nơi nào nhô lên, bằng phẳng đến mức giống như thảo nguyên vậy.

Mà thực tế nó quả thực là một thảo nguyên.

So với những hòn đảo cằn cỗi trong tưởng tượng của Joan, dường như ở đây chẳng chịu ảnh hưởng của gió biển tanh mặn và điều kiện khí hậu khắc nghiệt, dưới chân đều là đám cỏ xanh vừa mọc đến mắt cá chân, thỉnh thoảng còn có một vài bông hoa nhỏ nở rộ xen lẫn trong đó. Nàng không thể nào tưởng tượng được một trận biển động có thể phá hủy mọi thảm thực vật tại sao có thể xuất hiện cảnh sắc như vậy chứ. Cộng thêm sương mù xung quanh hòn đảo nơi đây mang lại một cảm giác cách biệt với thế gian.

Biến vây đuôi thành đôi chân Joan chậm rãi đi vào trung tâm hòn đảo.

Trên đám cỏ dần dần xuất hiện một vài bia đá, lúc đầu nàng không để ý lắm nhưng một lúc sau thì chợt phát hiện rằng bia đá này tuy kích thước khác nhau nhưng đều xếp rất ngay ngắn.

Hơn nữa càng tiến vào gần trung tâm đảo bia đá càng nhiều hơn, thậm chí đến phía sau còn xếp thành một vòng tròn và cùng hướng vào bên trong giống như vây quanh thứ gì đó mà dựng lên.

Cảnh tượng như thế này dường như nàng đã từng thấy ở đâu đó...

Joan quỳ xuống trước một bia đá tỉ mỉ đánh giá thân bia đá đó – bên trên quả thực có dấu vết từng đục khắc, có điều rốt cuộc là hình vẽ tiện tay vẽ ra hay là văn tự có một ý nghĩa nào đó, Joan cũng không thể nhận ra được. Nhưng mà điều khiến nàng kinh ngạc chính là trên đầu những hòn đá này phảng phất một khí tức cổ xưa, bên trên không có quá nhiều bụi bặm phủ lên giống như có người thường xuyên dọn dẹp vậy.

Lẽ nào...Có người sống trên hòn đảo này sao?

Lại đi chưa xa Joan bỗng nhiên giật nảy mình.

Trước mặt nàng bỗng xuất hiện một cái hố khổng lồ, chu vi rộng khoảng mấy kilomet, không nói đến bên trong động sâu không thấy đáy, đường vòng cung cũng vô cùng bằng phẳng chắc chắn không phải do sụp đổ tự nhiên có thể tạo nên. Mà những bia đá xếp hàng tầng tầng lớp lớp vây xung quanh hố trời tạo thành từng ‘làn sóng’ lan rộng ra.

Nàng mơ hồ nhớ đến cái gì đó, ngẩng đầu nhìn lên trời – trong màn sương mù mông lung, hình dáng Hồng Nguyệt vẫn rõ ràng dễ nhận ra. Rõ ràng một cái trên bầu trời, một cái dưới chân nhưng kích thước của cả hai cực kỳ giống nhau dường như khắc ra từ một khuôn mẫu. Thậm chí nàng còn dấy lên một suy nghĩ kỳ quái, nếu như Hồng Nguyệt rơi xuống có lẽ vừa hay lấp đầy miệng hố này?

- Chào ngươi.

Ngay lúc này một giọng nói dễ nghe bất thình lình từ phía sau nàng truyền đến.

- A -!

Joan nhất thời bị dọa thốt lên một tiếng, xoay người lui vụt về sau hai bước, đụng một cái binh vào bia đá.

Người phía sau dường như cũng bị giật mình, một lúc sau cũng chưa nói được lời nào, qua một lúc lâu mới nặn ra một câu:

- À...ngươi ổn không?

Lúc này Joan mới phát hiện người nói chuyện không phải quái vật gì cả mà là một cô gái trẻ trung xinh đẹp. Nàng mặc một cái quần dài màu trắng, mái tóc đen thẳm buộc thành hai bím thả xuống trước ngực trông nhẹ nhàng thoát tục khiến người khác có thiện cảm từ cái nhìn đầu tiên. Chỉ là vẻ mặt có hơi luống cuống không biết có nên tiến lên an ủi Joan hay là đứng một bên tiếp tục quan sát.

- A a –

Joan vốn muốn hỏi ngươi là ai kết quả phát hiện chỉ phát ra được tiếng kêu. Nửa năm nay chẳng nói chuyện với con người nên năng lực ngôn ngữ của nàng lại bị thụt lùi về trình độ lúc sống một mình.

Nhưng mà đối phương lại hiểu ý của nàng, trong ánh mắt toát ra một vài tia buồn tẻ, nhưng cho dù như vậy nàng vẫn mỉm cười đáp:

- Ta sao?… Chỉ là một người canh giữ bị nhốt ở đây mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment