Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1295

Chương 1295
Chương 1295

Joan lập tức mừng rỡ ra mặt.

Ở đây ngoài Macy ra vẫn còn có người hiểu được tiếng người cá của nàng.

Đương nhiên Macy có thật sự hiểu hay không nàng cũng không chắc chắn lắm, dù sao thì tiếng cúc cu của đối phương rất khó hiểu được, bình thường nàng nhiều lắm cũng chỉ đoán được đôi câu vài lời.

Nhưng mà... cái gì là người canh giữ?

Nàng “a a” tiếp tục hỏi, ngươi đang canh giữ cái hố lớn này sao? Nơi này là đâu?

- Nó không phải là hố lớn gì cả mà là một cây cầu.

Đối phương mỉm cười.

Ta từng nhìn thấy cầu, cây cầu không giống như thế này. Joan cẩn thận từng tí một bước đến bên cạnh hố thò đầu bên mép hố nhìn một cái, bùn đất và dây mây dày đặc bao lấy vách hố không hề nhìn thấy con đường nào có thể đi được.

- Không phải tất cả mọi người đều có thể đi qua cây cầu này, phải đợi người có chìa khóa mới có thể đi lên phía trước.

Cô gái giải thích:

- Ngươi không có chìa khóa cho nên không nhìn thấy sự tồn tại của nó.

Hóa ra là như vậy, Joan bỗng bừng tỉnh, nhưng mà người xây cầu sao lại phải làm chuyện như vậy chứ? Trực tiếp để mọi người qua hố trời không được sao? Hơn nữa cho dù không có chìa khóa mọi người cũng có thể vượt qua từ bên cạnh.

Gương mặt người canh giữ không khỏi lộ ra nụ cười khổ sở:

- Quả thật...như vậy, nhưng mà đây là chuyện ta buộc phải làm – đợi người có chìa khóa đến, sau đó mở cầu ra cho người đó.

Sau khi Joan quay đầu đánh giá nàng một lúc mới mở miệng nói:

Trên người ngươi không có xiềng xích.

- Cái gì?

Nếu đã không có xiềng xích thì tại sao không rời khỏi hòn đảo? Joan chỉ về một phía sương mù khác, trước đây ta thấy bên đó không xa có một mảnh đất liền, bơi qua đó không tốn bao nhiêu thời gian. Nếu đã không bị khóa lại ta có thể dẫn ngươi cùng rời khỏi đây.

Đối phương hơi ngẩn ngơ, sau đó mỉm cười lắc đầu:

- Không nói đến những thứ này nữa. Trên người ngươi có vết thương, bị thứ gì tấn công sao?

Mặc dù Joan có hơi không hiểu tại sao đối phương lại chuyển đề tài nhưng vẫn theo bản năng mà trả lời, bị quái vật biển làm bị thương.

- Nằm bên cạnh ta, chỗ ta có một ít thuốc vừa hay có thể băng bó cho ngươi.

Cô gái vẫy vẫy tay với nàng.

Không biết vì sao, rõ ràng là lần đầu gặp mặt nhưng Joan lại cảm thấy đối phương không phải người xấu.

Sau khi nàng nghe lời đi theo, không biết người canh giữ từ đâu lấy ra một hộp thuốc mỡ, trước tiên bôi lên tay của mình sau đó cẩn thận xoa vết thương của nàng. Một cảm giác mát lạnh lập tức xua tan đi nhưng đau đớn và mệt nhọc trên người giống như một cơn gió mát thổi qua mùa hè nóng bức.

- A....

- Thoải mái không?

Sau khi bôi thuốc xong người canh gác xé một góc vải quần của mình cột vào nơi đã bôi thuốc.

- Phải rồi, tiếp theo ngươi định đi đâu?

Về nhà, Joan nói lẩm bẩm, ta muốn quay về bên cạnh bạn bè.

- Vậy ngươi không thể đi theo hướng bóng đen đó. Mặc dù nơi đó có một mảnh đất liền nhưng không phải là nơi ngươi nên đến.

Lẽ nào ngươi biết thành Everwinter ở đâu sao? Nàng vui mừng hớn hở nói.

- Ừm...Có lẽ đi hướng đối diện với bóng đen, nhưng mà đi đường bộ cũng nguy hiểm vô cùng, tốt nhất ngươi nên đi dọc theo đường bờ biển.

Thật ư?

- Không lừa ngươi. Nhưng mà tốt nhất ngươi nên nghỉ ngơi một lát, ta có thể cảm nhận được cơ thể của ngươi đã sắp chịu không nổi rồi.

Nghe thấy câu này Joan vốn cảm thấy cơ thể vẫn còn ổn bỗng nhiên cảm thấy từng cơn uể oải dấy lên trong lòng dường như những mệt mỏi tích lũy trong nửa năm qua đều bộc phát ra toàn bộ trong lúc này.

Ở bên cạnh đối phương nàng quả thật trải qua được cảm giác thả lỏng mà từ lâu đã không thấy.

Thôi vậy nghỉ ngơi một lúc là được rồi.

Nàng chậm rãi nhắm mắt lại.

Cô gái vừa vuốt ve mái tóc của Joan vừa khẽ nói:

- Ta quả thật không bị xiềng xích nhưng không chỉ có xiềng xích mới có thể nhốt người khác lại. Có khi lời nói còn vững chắc hơn cả xiềng xích.

Ta... không hiểu lắm.

- Không hiểu cũng không sao, bởi vì ngay cả ta cũng không hiểu.

Giọng nói của cô gái giống như truyền đến từ một nơi rất xa dịu dàng và yên tĩnh khiến cho ý thức của Joan dần trở nên mơ hồ.

Có lẽ ta có thể giúp ngươi hỏi một chút...Tuy ta hơi ngốc nhưng có người rất thông mình ví dụ như chị Anna, còn có bệ hạ Roland...

- Vậy sao? Vậy thì phiền ngươi rồi.

Chúng ta vẫn sẽ gặp lại nhau...Đúng không?

- Ừm, nếu như có cơ hội...

Cuối cùng Joan cũng chìm vào giấc ngủ

Khi nàng tỉnh lại mới phát hiện sắc trời đã tối.

Hỏng rồi, ta ngủ bao lâu rồi? Nàng bật ngồi dậy nhưng lại không nhận được câu trả lời của chị canh giữ. Joan hơi hoảng hốt nhìn xung quanh mà bên cạnh đã không một bóng người.

Không chỉ như vậy, ngay cả những tấm bia đá cũng chẳng thấy bóng dáng, trước mắt ngoại trừ cái hố không đáy kia ra thì chỉ còn lại một thảo nguyên trống rỗng và ngọn núi đỉnh bằng, dường như tất cả mọi thứ nhìn thấy trước đây đều là ảo giác.

Lẽ nào đó là giấc mơ?

Không, không đúng, Joan nhanh chóng phát hiện trên người nàng vẫn còn giữ lại miếng vải dùng để băng bó, chỉ có điều cảm giác mát mẻ thấm vào da thịt đã biến mất tăm.

Nàng do dự mở miếng vải ra nhưng không hề tìm thấy dấu vết thuốc mỡ còn sót lại trên phiến vảy nhưng miệng vết thương đã lành lặn như ban đầu.

Ngay lúc cả gương mặt đầy mờ mịt, từ đằng xa bỗng truyền đến một tiếng gầm rú quái dị.

Lúc này nàng mới chú ý đến màn sương mù bao quanh hòn đảo nhỏ không biết đã tan đi từ khi nào, bóng đen đằng xa đã lộ ra hoàn toàn.

Đó quả thật là một ngọn núi cao, cao đến mức thật sự có hơi thái quá, dùng từ đội trời đạp đất cũng không đủ để hình dung được.

Không chỉ như vậy, kích thước của nó cũng khiến người khác kinh ngạc – nhìn từ đằng xa e rằng thân núi còn rộng hơn các hòn đảo từ Nam đến Bắc ở Shadow cộng lại. Trên núi không nhìn thấy cây cối, nơi tầm nhìn có thể nhìn tới chỉ là một mảnh đen kịt giống như dùng mực nước nhuộm nên. Ngoài ra trên núi còn bao phủ một tầng sương đỏ mờ ảo và chốc chốc lại có một chất lỏng màu đỏ tươi phun trào ra!

Tiếp sau đó Joan nhìn thấy tiếng gầm rú đó đến từ nơi nào.

Dưới chân núi có vô số quái vật thuyền biển đổ ào vào đất liền như kiến, xếp chồng chất thành từng tầng thật dày bên bãi biển. Bọn nó liên tiếp phun ra nọc độc khiến mặt đất màu đen sụp đổ từng tầng, những khối đá to sụp đổ lăn xuống biển, cả bờ biển như đang sôi trào! Cho dù những quái vật này giống như một phần nhỏ không đáng kể so với Hắc Sơn nhưng đang nuốt thân núi vào từng chút một!

Nhưng mà bọn chúng chẳng gặp phải bất cứ trở ngại nào.

Ở nơi thuyền biển không thể nào đến được, hàng vạn quỷ biển và loài quái vật khác tề tụ cùng một chỗ, Joan nhận ra một lúc lâu mới phát hiện đó quả thật là ma quỷ mà mọi người thường treo bên miệng!

Bình thường các thủy triều quỷ biển khiến thủy thủ đau đầu không thôi yếu ớt giống như bọt biển đánh vào đá ngầm vậy, bọn chúng bị đánh văng ra tứ tung nhưng vẫn không lây động phòng tuyến của ma quỷ chút nào. Cho dù như vậy người kế thừa cũng liên tục lướt qua quái vật thuyền biển, không cần mạng sống mà xông lên bờ.

Một màn điên cuồng đó khiến Joan bịt chặt miệng lại.

- Mặc dù nơi đó có một mảnh đất liền nhưng không phải là nơi ngươi nên đến.

- Nơi ngươi quay về đối diện với bóng đen.

Trong đầu nàng bỗng vang lên câu nói của cô gái đó.

Joan quay đầu lại, đối diện với núi đá đen dường như chẳng có dấu vết của đất liền chỉ có một vùng biển mênh mông, nhưng nàng chỉ do dự trong chốc lát rồi chạy như bay về hướng đó.

Cảnh tượng hai nguồn sức mạnh đang cắn nuốt lấy nhau khiến nàng cảm giác được một khí tức nguy hiểm tột cùng, trực giác dã tính nói cho nàng biết nên nhanh chóng rời khỏi đây, mà một điểm khác chính là nàng cảm thấy chị gái canh giữ sẽ không lừa nàng.

Theo một tiếng ‘ùm’ Joan nhảy vào trong nước, để lại tiếng gầm rú long trời lở đất ở lại phía sau lưng.

Bình Luận (0)
Comment