Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1311

Chương 1311
Chương 1311

- Đại nhân…

Lúc Siasis lần nữa nhìn thấy chúa tể bầu trời, cơ hồ không dám tin vào mắt mình.

Cả người nó ướt nhẹp, giống như vừa được vớt từ dưới nước lên, tinh thần lộ rõ vô cùng mệt mỏi, trên người còn mang theo vết thương, nửa bên khôi giáp dính một mảng máu lớn màu xanh lam, quả thật giống như vừa mới trải qua một trận chiến ác liệt.

Mà đội Eye Guard ký sinh đi theo đại quân cũng không rõ tung tích, thân làm người cảnh giới có phản ứng nhanh nhạy nhất, chỉ có ở bên cạnh đại quân nó mới có thể phát huy tất cả tác dụng, nhìn tình hình hiện tại chỉ có thể nói rằng Eye Guard tám chín phần đã gặp phải chuyện bất trắc.

Nếu đối phương là Sky-sea Realm, thì tình cảnh thế này còn có thể hiểu nổi, nhưng rõ ràng đối phương chỉ là mấy con sâu bọ -- nhân loại mà thôi.

Hackzord căn bản không có tâm trạng giải thích với nó, đưa tay túm lấy thuộc hạ, lôi nó vào Cửa Xoắn.

Một khắc sau, bọn họ đã về đến khu phù du.

- Chúa tể bầu trời đại nhân, những chiến sĩ trên đảo --

Siasis nhanh chóng phản ứng lại, sắc mặt không khỏi biến động, tuy nói rằng trong thành thình lình xảy ra vụ nổ khiến cho quân tiên phong tổn thất nặng nề, nhưng tốt xấu gì cũng có một bộ phận may mắn thoát nạn, chuyến đi này chính là đồng nghĩa với việc vứt bỏ toàn bộ bọn chúng ở lại trên đảo Dagong.

Mà sinh mạng phù du quân đội mang theo chỉ có hạn, e là không thể chống chọi được mấy ngày.

- Ta đã không thể mở ra cửa vào mới.

Một câu nói của Hackzord lập tức khiến cho thuật sĩ tâm linh cao giai ngậm miệng lại, dù bất cứ lúc nào, giá trị của thể nguyên sinh đều kém xa giá trị của một vị Đại Quân, so sánh hai mối họa phải chọn lựa thế nào căn bản không cần nghĩ ngợi nhiều.

- Vậy để ta hộ tống ngài trở về thành Sky Dome.

- Thông báo cho Totolock trước, để con người dùng thuyền buồm đón quân tiên phong ở trên đảo về, còn có thể đón được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu vậy. Còn về mấy thể cộng sinh kia, bảo bọn chúng mai phục ở đó là được rồi.

chúa tể bầu trời nghiến răng nói.

- Đợi đến sau khi phù du bao trùm đảo Dagong, đại quân đội sẽ lập tức phát động tiến công đến vùng vịnh Sedimentation, chiến sự sẽ do hai người các ngươi phụ trách!

- Đại nhân… làm như vậy có vội vàng quá không?

Siasis kinh ngạc nói.

Đợi ngài dưỡng thương khỏi hẳn rồi hãy tiến công cũng chưa muộn mà-- -

- Đây là mệnh lệnh của ta, ngươi chớ có nhiều lời.

- Vâng, là ta quá phận rồi.

Nó vội vàng cúi đầu.

- Như ý ngài muốn!

Nhìn theo bóng lưng thuộc hạ rời đi, Hackzord hung hăng nắm lấy canh tay duy nhất còn sót lại.

Nó làm sao không biết làm như thế là có chút vội vàng, có điều còn tốt hơn tiếp tục giằng có với nhân loại-- lần đầu tiên chúa tể bầu trời ý thức được rằng, thời gian sợ rằng cũng không đứng về phía bọn chúng, tốc độ kế thừa và hấp thu của nhân loại còn nhanh hơn tưởng tượng của nó rất nhiều, trong thời gian một năm, đối phương đã có thể dựa vào mấy phù thủy cùng với giống đực vô ma uy hiếp đến một vị đại quân, qua thêm vài năm nữa sẽ ra sao nữa đây?

Tuyệt đối không được để cho nhân loại có bất kỳ cơ hội ngơi nghỉ nào!

Tuyến Tây cần phải trở về quỹ đạo rồi!

Vài ngày sau, Hackzord cuối cùng cũng về đến phần đáy của thung lũng tách giãn lớn. Hiện tại nơi này đã bị lấp đầy bởi phù du đậm đặc, chỉ có ở đây là có thể cảm nhận được tinh thở trở nên khoan khoái, cảm giác đau nhói truyền đến từ bàn tay cũng dễ chịu hơn rất nhiều.

Nó đi thẳng đến hồ phù du nằm dưới cùng tháp Birth.

Nhìn chúa tể ác mộng vẫn yên tĩnh bất động như cũ, chúa tể bầu trời nhất thời giận mà không biết trút đi đâu, nếu không phải do đối phương cứ mãi đắm chìm trong cõi tâm trí, mình sao phải chật vật khổ sở thế này?

Mọi thứ vốn không nên thế này!

Nếu mình chuyên tâm di chuyển quân đội, thì tốc độ tiến quân của tiền tuyến vốn sẽ không chậm trễ như vậy, nếu do đối phương dẫn quân tác chiến, thì những người Greyford tiếp ứng cho kẻ chạy trốn đã không một ai có thể rời khỏi Bắc địa! Sau đó nhân lúc nhân loại hoang mang lo sợ phát động tiến công trực diện, đồng thời nó dẫn quân bao vây từ phía tây đến, đoạt lấy cao nguyên Hermes, đây mới đúng là kế hoạch của chiến lược tuyến Tây!

Tức giận thì tức giận, nhưng nếu thật sự phải kéo Nightmare ra khỏi thể giới ý thức thì Hackzord lại lộ ra thần sắc do dự.

Suy cho cùng đối phương trong quá khứ cũng là nhân vật mà nó chỉ có thể ngưỡng vọng.

Thậm chí… nó từng cho rằng, Nightmare sẽ trở thành Vương của tộc quần.

Không không không… Hackzord lắc lắc đầu, hắn luôn trung thành nhất mực với vua, đây chẳng qua là suy nghĩ vô tri lúc tham gia nghi thức thăng cấp, bàn về cấp bậc, xét từ bản chất thì Nightmare của hiện tại chẳng hề khác biệt gì với nó.

Nhiều nhất… chỉ là hiểu biết về cõi tâm trí của đối phương có phần thâm sâu hơn hắn.

Nó hạ quyết tâm.

Thế này có thể sẽ tổn thương đến ký ức của Nightmare, cũng có thể sẽ khiến nó nổi thịnh nộ, thậm chí là cắt đứt đầu mối trả lời cho câu đố thăng cấp của nhân loại, nhưng những điều đó không quan trọng bằng chiến sự tuyến Tây.

Không lớn bằng việc trong hội nghị tòa Thánh, hắn đã đứng về phía Silent Disaster, thừa nhận việc tăng cấp nói được làm được. Còn về mảnh nhỏ truyền thừa kia đến từ đâu, hoàn toàn có thể chờ sau khi thắng lợi rồi mới đi nghiên cứu. Chỉ cần có thể nuốt mảnh nhỏ truyền thừa của nhân loại, thì tất cả những thứ hiện tại bọn chúng đang nắm giữ, đều sẽ trở thành nấc thang giúp dân tộc tiến lên thêm một bước!

Suy nghĩ đến đây, Hackzord hít sâu một hơi, dứt khoát đẩy mạnh về hướng Nightmare.

Ma lực trong tay sẽ cắt ngang kết nối giữa đối phương và cõi tâm trí, kéo nó ra khỏi nguồn gốc ma lực.

Trên lý luận là như thế.

Nhưng mà Nightmare lại không mở mắt ra, cơ thể của nó đổ sang một bên, tựa hồ trống rỗng mà ngã vào trong hồ phù du.

Trong khoảnh khắc Hackzord cảm thấy cơn hoảng sợ nghẹn đắng trong cổ họng.

Đến cả trong lúc thực hiện nghi thức thăng cấp nó suýt chút nữa bị ma lực mất khống chế phá hỏng ý thức, hay là lúc gặp phải phục kích của Sky-sea Realm cũng chưa từng hoảng sợ như thế!

Nó bước lên một bước, dìu đối phương dậy, thử nắm bắt ý thức của hắn, nhưng chỉ nhận lại được một mảng trống không rỗng tuếch…

Sinh mệnh chưa dứt, lại chìm sâu trong giấc ngủ vĩnh hằng, đây chính là triệu chứng đặc thù của việc bị lạc trong cõi tâm trí… mà một khi chìm sâu vào biển đỏ mênh mông không đầu không cuối, thì không thể quay trở lại được nữa. Cho dù có thể giữ được sự tỉnh táo nhất thời, thì sớm muộn cũng sẽ bị ý thức ồ ạt mà hỗn tạp xâm thực, đến khi biến thành một phần của nó.

Trái tim chúa tể bầu trời nhất thời rơi xuống đáy vực.

Chuyện này có nghĩa là bọn họ đã mất đi chúa tể ác mộng!

Tại sao lại như vậy?

Với năng lực của Nightmare, chỉ cần nó cẩn trọng hành sự, không liều lĩnh phạm sai lầm, dù cho có thế nào đi nữa thì cũng không đến mức bị nhốt vào trong cõi tâm trí mới phải!

Rốt cuộc trong lúc tìm kiếm, đối phương đã gặp phải chuyện gì?

Chúa tể bầu trời không dám nghĩ nhiều, nó đứng dậy đi về hướng đỉnh tháp, đến cả vết thương của bản thân cũng vứt lại sau đầu.

Nó nhất định phải lập tức bẩm báo tin tức này với Vương.

Thế cục của tuyến Tây đã xảy ra biến hóa vô cùng lớn!

*

- Tình hình hồi phục của mọi người thế nào rồi?

Trong sở chỉ huy núi Cage, Iron Axe nhìn về phía Akesha, ân cần hỏi.

- Có Nanawa ở đây, thì xảy ra vấn đề gì được chứ.

Người kế tục thu hồi ấn phù lắng nghe, mỉm cười lắc đầu. Xem ra tâm trạng của nàng cực kỳ tốt.

- Dựa theo cách nói của Wendy, thì ngay ngày hôm đó Macy đã hồi phục đến mức có thể nhảy nhót tung tăng. Lightning thì phải đợi đến hai ngày mới bình phục, hai người đó hiện tại đều đã khôi phục việc tuần tra tiền tuyến rồi. Điều tiếc nuối duy nhất, là ta không được tham gia vào đợt phục kích lần này.

- Chúng ta dù sao cũng là đang mạo hiểm… huống chi vì để trang bị súng kíp cỡ lớn kia, mà đến cả chỗ ngồi trên số hiệu Seagull đều đã bị dỡ bỏ không còn một mống, đừng nói đến chuyện dẫn theo thêm một người.

Iron Axe cười.

- Ta còn cho rằng tiếc nuối của ngươi là không thể nhấc tay tiêu diệt sạch sẽ lũ ma quỷ cấp cao đó chứ.

- Có thể lấy thế trận như vậy chiến thắng một vị đại quân, đã là một thắng lợi giỏi lắm rồi.

Akesha quay đầu nhìn về phía Trân Châu Bắc Địa xoa ngực nói.

- Trước đây là ta đã xem thường các ngươi, thực tế đã chứng minh đó quả thật là một sai lầm-- ngoại trừ Roland bệ hạ ra, trong đám người Vô Ma vẫn còn rất nhiều người kiệt xuất không nên bị khinh thường.

Edith thản nhiên nhận lấy phần lễ bái này, thân là người thiết lập toàn bộ kế hoạch phục kích, nàng lúc này không cần phải tỏ ra khiêm tốn.

- Mặc dù có hơi đáng tiếc vì cuối cùng đã để cho cái tên Hackzord đó chạy thoát, nhưng thu hoạch từ trận chiến này vẫn không nhỏ.

Nàng vỗ vỗ lên xấp văn thư trong tay.

- Chí ít thì hiện tại chúng ta cũng đã không còn mơ hồ không biết chút gì về kẻ địch nữa rồi.

Bình Luận (0)
Comment