Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1319

Chương 1319
Chương 1319

Quay về đến phòng trong viện điều dưỡng Greenfield, Phỉ Ngữ Hàn khóa trái cửa phòng lại, lấy ra thiết bị ghi âm khảm bên trong món đồ trang sức.

Nó nhỏ cỡ chừng hạt gạo, nó vốn không có công dụng truyền phát, cần phải cắm vào thiết bị đọc dữ liệu chuyên dụng mới có thể nghe được nội dung được ghi lại trong đó.

Sau khi chuyển dữ liệu vào laptop, nàng tìm tới đoạn âm thanh gần với thời gian khi Valkries rời khỏi võ đường, rồi ấn nút phát.

- Tút… tút…

- Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi, tiểu thư Valkries.

Giọng nói của Roland vang lên.

Đây rồi.

Phỉ Ngữ Hàn nhếch miệng, tự pha cho mình một ly trà nóng.

Nàng quyết định từ từ hưởng thụ thành quả mưu đồ đã lâu lần này của mình.

Trà bốc hơi nóng dần nguội đi, đến tận lúc trở nên nguội lạnh lần nữa, chủ nhân của ly trà cũng chưa từng uống một ngụm nào.

Dù đã dự cảm trước từ sớm, nhưng nàng chợt nhận ra thứ mà mình thám thính được đã vượt xa khỏi trí tưởng tượng của nàng!

Vào lúc nàng ấn dừng lại, Phỉ Ngữ Hàn phát hiện ra đầu ngón tay mình đang khẽ run lên.

Điều này đối với một Võ Đạo gia thành danh đã lâu mà nói, như thế đã có thể xem là mất kiểm soát rồi!

Cuối cùng bây giờ nàng mới hiểu vì sao Roland thân là kẻ săn mồi mà lại bóp nát ly rượu trong tay trên bữa tiệc tối lần nọ. Nếu như dính đến bí mật của Thần minh, nếu không kinh sợ thất sắc mới không bình thường.

Mộng cảnh được sáng tạo nên, nền văn minh đấu tranh để sinh tồn, hai thế giới dính vào nhau và tiếp diễn, người thủ hộ xuyên qua nơi cõi tâm trí, còn có chuyện không thể tưởng tượng nổi hơn so với chuyện này ư?

Vốn dĩ hai người chọn gặp mặt và nói chuyện với nhau ở một quán cà phê đã khiến Phỉ Ngữ Hàn cảm thấy thất vọng, nhưng nghe xong nàng mới ý thức được rằng những lời này nói ra một cách đường hoàng, người khác cũng chỉ sẽ cho rằng bọn họ đang hồ ngôn loạn ngữ.

Mặc dù là thế, Phỉ Ngữ Hàn sẽ không cho rằng hai người đang nói thật. Nếu như bọn họ đã ngụy trang kể từ ngày nàng âm thầm theo dõi Roland, vậy thật sự cũng quá phô trương rồi.

Nếu như thế giới này thật sự được người khác sáng tạo nên, vậy chỉ sợ nàng sẽ là người duy nhất nhìn trộm được sự thật phía sau.

- Ha… - Phỉ Ngữ Hàn cười khẽ.

Cảm giác này đúng thật là… khiến người ta thấy thật quá thỏa mãn!

Còn về việc tên thần sứ kia hỏi “là ảo hay là thực”, nàng cũng chả để bụng tí nào. Không một ai hiểu rõ hơn nàng rằng nàng chính là một người đang sống sờ sờ. Bất kể là giơ tay hay nhấc chân, hay là mỗi một suy nghĩ nảy ra từ trong đầu đều đến từ ý chí của riêng nàng, lần chủ động tìm kiếm bí mật của kẻ ngoại lai này cũng giống thế.

Có lẽ Roland thật sự là một trong những người sáng tạo nên thế giới này, nhưng thế thì sao chứ? Nếu nói tinh cầu được sáng tạo nên từ năng lượng vũ trụ và hạt cơ bản, vậy đổi cái trước thành một người nào khác cũng chẳng có gì khác biệt về mặt bản chất.

Phỉ Ngữ Hàn tựa vào ghế, mặc kệ cơ thể đang hơi run lên, hưởng thụ niềm vui vẻ đã lâu chưa từng có này.

Một lúc lâu sau, tâm trạng phấn khích kia mới dần khôi phục về bình thường.

Theo lý thuyết, tình báo quan trọng liên quan đến mưu tính hủy diệt thế giới của Thần minh và bản chất của kẻ đọa ma nên báo cáo cho Hiệp hội Võ Đạo gia. Nhưng bởi vì những phía có liên quan lại quá lớn mạnh, gần như có thể sửa đổi cả lịch sử, vì thế nàng quyết định đứng bên quan sát.

Dù sao ngoại trừ cuộc trò chuyện giữa hai người họ, trong tay nàng không giữ được bất kỳ chứng cứ thiết thực nào khác. Vả lại hiện giờ vẫn chưa thể loại trừ khả năng hai người đều là kẻ mắc chứng rối loạn phân ly nặng. Từ lớp 8 đã có xác suất xảy ra thần giao cách cảm, có thể cộng hưởng với người giống như mình như trong truyền thuyết đô thị. Có lúc nàng cũng nghe thấy, chỉ là tình huống này có tỷ lệ cực thấp, nhưng cũng không thể không loại trừ được.

May là Valkries đã chính thức về cùng một phe với Roland, cơ hội thám thính được bí mật sẽ càng ngày càng nhiều hơn.

Hiện giờ điều duy nhất khiến Phỉ Ngữ Hàn cảm thấy hứng thú chính là thế giới khác mà hai người họ vốn thuộc về.

Ví dụ như mấy cô gái gọi Roland với danh xưng là bệ hạ.

Nếu như các nàng có thể đi vào thế giới trong mơ, vậy mình cũng có thể ngắm nhìn dáng vẻ của thế giới kia không?

Để xem thử thứ được gọi là… đời thực.

- Ngươi chạy đi đâu thế.

Garcia tỏ vẻ bất mãn trừng mắt với Roland:

- Đã bàn chuyện xem thi đấu với Angela thế nào rồi?

- Xin lỗi… bên phía Hiệp hội có chuyện mới giao, ta cũng chẳng còn cách nào khác.

Roland gãi đầu, chuyện này là do hắn đuối lý trước, vì vậy nhận lỗi vô cùng dứt khoát. Để kéo dài thời gian chờ Valkries quay lại, hắn cố tình dừng lại trong phòng ăn lâu hơn chút, không ngờ lại đụng phải giờ cao điểm tan tầm muộn, kết quả là để hai người đứng chờ ở cửa chính võ quán cả nửa tiếng đồng hồ.

- Nếu không phải ta còn nhiệm vụ tuần tra trên người thì đã bỏ mặc không thèm quan tâm đến ngươi từ lâu rồi.

Garcia tức giận nói:

- Dẫn cô gái nhỏ người ta đi ăn một bữa ngon bù lại đi.

Nàng vỗ vỗ lên đầu Angela, người sau cũng gật đầu lia lịa, chạy bước nhỏ đến bên cạnh Angela, sau đó còn cúi người nói với Garcia:

- Cảm ơn chị!

- Nếu hắn dám bắt nặt ngươi, nhất định phải nói với ta.

- Vâng.

Cô nhóc này vậy mà còn giả vờ biết điều nghe lời trước mặt người ngoài. Roland không nhịn được oán thầm đôi câu, trên mặt thì lại là vẻ thành khẩn vô cùng:

- Yên tâm, ví ở trên người ta. Đúng rồi, có muốn đưa cho ngươi một phần không?

- Không cần.

Garcia hào phóng đáp lại:

- Các ngươi đi đi, ta về võ quán trước đây.

- Hôm nay làm phiền ngươi rồi.

Roland tạm biệt đối phương, sau đó nhún nhún vai với Angela:

- Đi thôi, đằng trước có một trung tâm thương mại, tối nay muốn ăn gì tùy ngươi chọn.

- Ừm.

Angela khẽ đáp.

Kỳ lạ, lúc này không phải nàng nên thừa cơ hội giở công phu sư tử ngoạm ra à. Roland hơi kinh ngạc, sao tự dưng trở nên an tĩnh thế?

- Sao vậy, buổi thi đấu hôm nay không đặc sắc sao?

- Không, xem hay hơn trên tivi nhiều…

- Vậy là tốt rồi. Chờ ngươi nghỉ phép xong quay về, ta sẽ dẫn ngươi đi xem vài lần nữa. Dù sao ta cũng là một thành viên của Hiệp hội, vé vào cửa gì đó cũng không khó lấy lắm.

Trên lối đi bộ băng qua đường cái, hai người đi song song bên cạnh nhau giữa dòng người qua lại, tuyết đọng bị giẫm dưới chân chỉ để lại âm thanh loạt xoạt. Nhưng càng có nhiều bông tuyết bay xuống từ trên bầu trời đêm tối, bị ánh đèn nê-ông làm nhiễm lên một tầng ánh sáng lộng lẫy rực rỡ. Tuyết rơi mãi theo đà này thì đến sáng ngày mai cả thành phố chắc hẳn sẽ trở thành một màu trắng xóa.

Dần dần, Angela bị chậm lại ở phía sau.

Bỗng nhiên Roland cảm giác góc áo của mình bị kéo lại.

Hắn dừng bước, bất ngờ quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy cô gái nhỏ cúi gục đầu, kéo lấy quần áo của hắn, không nói một lời nào.

- Sao vậy…

Roland ngẩn người:

- Ừm, không ở cùng ngươi là ta không đúng, nhưng công việc…

Angela lắc đầu:

- Ta… không muốn trở về.

- Hả?

- Ta không muốn về nhà.

Nàng ngẩng đầu lên, cắn môi, nói:

- Trong hai tháng nghỉ phép này, ta có thể tiếp tục ở lại chỗ của ngươi không? Tiền thuê phòng thì ta sẽ nghĩ cách kiếm, trước đó ta cũng đã góp tiền ăn uống rồi, bây giờ chắc chắn sẽ càng nhanh hơn, cam đoan sẽ không khất. Ta…

Cô gái nhỏ trông có vẻ như đã lấy hết dũng khí để nói, trong chốc lát Roland không biết đáp lại làm sao.

Gia đình Angela không hòa thuận cũng chẳng phải chuyện gì bí mật, bất kể là lời nói, hành động bình thường của nàng hay là chi phí ăn mặc, có vẻ như người nhà của nàng đối đãi với nàng khá hà khắc. Nhưng Roland không có ý định nhúng tay vào, hoặc có thể nói là cố gắng hết sức để duy trì tình trạng hiện giờ.

Bởi vì nàng chính là một người sáng tạo khác của thế giới này.

Nếu để cảnh trong mơ này vận hành như trước giờ vẫn thế, vậy duy trì tình trạng này chính là cách làm ổn thỏa nhất.

Đây cũng chính là nguyên nhân sau khi Angela thức tỉnh, hắn không để đối phương gia nhập Hiệp hội ngay.

Thay đổi tình trạng hiện giờ liệu có thể tăng thêm xác suất thức tỉnh của nàng hay không? Nếu nàng lại một lần nữa biến trở thành người thuần khiết, liệu thế giới này sẽ xảy ra thay đổi ra sao?

Hắn luôn đề phòng chuyện này xảy ra.

Nhưng Roland lại xem nhẹ việc Angela ở bản thể này chỉ là một cô bé mười lăm tuổi.

“Ngươi thật sự cảm thấy, thế giới này là hư cấu sao”

Khi Lam hỏi hắn như thế, hắn đã đưa ra câu trả lời phủ định, nhưng với Angela thì hắn lại không thể làm được.

- Không, không được sao…

Dũng khí khó khăn lắm mới tích góp được lại dần dần tiêu tan, giọng nói của cô gái nhỏ cũng nhỏ dần đi.

- Ngươi biết không, ta cũng đâu phải là người giám hộ hợp pháp của ngươi. Nếu như ngang nhiên giữ lại ngươi trong nhà mình, một hai ngày thì còn được, nhưng thời gian dài tất sẽ khiến người nhà ngươi tìm đến tận cửa. Đến lúc đó dù ngươi có không chịu hay sao cũng không thể tiếp tục ở lại đây được nữa, ta cũng sẽ vướng vào không ít phiền toái.

Ánh mắt Angela trở nên ảm đạm.

- Nhưng có một cách có thể thay đổi sự thật này đấy.

Roland ngồi xổm xuống, phủi bay tuyết đọng trên bờ vai nàng xuống và nói.

- Thật sao?

Nàng chợt ngẩng đầu lên.

- Gia nhập vào Hiệp hội Võ Đạo gia là được. Trong bất cứ trường hợp nào, Hiệp hội đều là đơn vị thu nhận người thức tỉnh hợp pháp, chỉ cần ngươi quyết định ở lại nơi đó, không ai có thể bóp méo mong muốn của ngươi, dù ngươi có là vị thành niên cũng thế.

Roland cười nói:

- Đây chính là đặc quyền của võ đạo gia… Sao hả, ngươi có muốn trở thành một võ đạo gia không?

- Ta…

- Nhưng xem như có gia nhập Hiệp hội đi nữa thì vẫn phải tiếp tục đi học, đừng tưởng là có thể không cần đi học nữa.

Hắn nhíu mày:

- Còn về thi đấu gì đó thì không quan trọng, nếu ngươi không thích đánh nhau thì không tham gia cũng chẳng sao.

Câu nói này dường như đã giúp Angela gạt đi đắn đo cuối cùng, nàng hít vào một hơi thật sâu, gật đầu với hắn:

- Vậy ta sẽ gia nhập.

- Được, về nhà ta sẽ điền đơn xin giúp ngươi, sau này ngươi muốn ở lại chỗ nào cũng được.

- Ở 0825 được không?

Roland dang tay về phía nàng, đáp:

- Tất nhiên.

Quỹ đạo ban đầu đã bị đánh vỡ.

Biến hóa sau này thay đổi thể nào không biết trước được.

Nhưng đó là do ý chí tự do lựa chọn.

Hứng bông tuyết rơi xuống, hai người hòa vào biển người, đi về phía quảng trường rực rỡ ánh sáng giữa trời đêm.

Bình Luận (0)
Comment