Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1318

Chương 1318
Chương 1318

Nightmare không hề né tránh ánh mắt của hắn.

Hai người đối diện hồi lâu, Roland mới trả lời:

- Ta đương nhiên có thể thắng trận chiến tranh này – nếu như lại có thêm một trăm năm, cho dù các ngươi vẫn tránh ở vực Đá Đen cũng sẽ bị nhân loại tiêu diệt. Nhưng ta không chờ được thời gian dài như vậy, cảnh cáo của Thần sử cho thấy nguy cơ đã lửa xém lông mày rồi, ta phải mau chóng đến khu vực không đáy mới được, nhưng cần sự trợ giúp của ngươi.

- Cái… gì?

- Trợ giúp ta tăng tốc đánh bại ma quỷ -- hoặc là nói đại quân tuyến Tây của các ngươi.

Roland vắt chéo chân:

- Ví dụ như phương pháp gia công đá thần phạt, năng lực của Vương và chúa tể, nhược điểm của nhện quỷ vân vân, đây chính là nguyên nhân vì sao ta chủ động tìm ngươi. Chỉ cần là chuyện ngươi có thể nghĩ đến –

Rầm! Valkries đánh một chưởng lên trên bàn, cà phê đều bắn từ trong chén ra một ít.

- Đừng quá cuồng vọng, giống đực!

Nàng đè giọng xuống nói:

- Ngươi có thể giết ta, nhưng đừng chờ mong ta sẽ quỳ xuống đất cầu xin ngươi tha thứ, về phần để cho ta phản bội tộc đàn càng là chuyện mơ tưởng! Trợ giúp ngươi đánh bại quân đội tuyến Tây? Ngươi đừng nằm mơ!

- Làm càn!

- Không được vô lễ với bệ hạ!

Các phù thủy gần như đồng thời quát lên, hai bên nhất thời giương cung bạt kiếm, không khí như đã hạ đến điểm đóng băng.

- Người bàn bên kia lại đang giở trò quỷ gì vậy?

Bên cạnh truyền đến tiếng xì xào bàn tán của những người khác.

- Tình nhân cãi nhau?

- Ờm… số lượng rõ ràng không đúng đi.

- Nhưng mà cũng phải nói, mấy cô nương bên cạnh hắn thật xinh đẹp nha!

- Người bán đảo kia lại càng không tệ có được không hả, đáng giận, tên này rốt cuộc có lai lịch gì thế?

- Ta thật hâm mộ mà…

Roland âm thầm trợn trừng mắt trong lòng, sát khí của hai bên rõ ràng đều sắp tràn ra rồi, nào có bóng dáng phong hoa tuyết nguyệt nào chứ?

- Được rồi, đều kiềm chế đi.

Hắn giả bộ như không hề để ý khoát tay, kêu đám người Phyllis thu tay trước, sau đó lại dựa vào băng ghế nhìn ác mộng:

- Ngươi không biết rằng từ chối chấp nhận hiện thực mới là biểu hiện của phản bội tộc đàn sao?

- Hiện thực?

- Không sai!

Giọng Roland đột nhiên trầm xuống:

- Nếu như cảnh cáo của Thần sử không phải là lời nói vô căn cứ, như vậy đặt ở trước mặt tất cả nền văn minh chỉ có hai con đường thôi, một là tiến hành trận chiến Thần Ý đến cùng, hai là thông qua cõi tâm trí triệt để kết thúc chiến tranh luân hồi không ngừng này! Mà sự lựa chọn của ngươi sẽ tạo thành kết quả gì, chẳng lẽ trong lòng không hề có chút tính toán gì sao!

Không cho đối phương có cơ hội phản bác, hắn đã lên cao giọng một chút:

- Ở trong thế giới trong mơ lâu như vậy rồi, chắc ngươi cũng nên rõ ràng ta có thể nâng cao thực lực tổng thể của nhân loại đến mức độ nào rồi đi, nếu như không có mảnh nhỏ truyền thừa mới, chỉ bằng thực lực của các ngươi bây giờ vốn không cách nào chống lại được! Nếu như đánh tiếp mười năm, tộc đàn của các ngươi sẽ phải hy sinh bao nhiêu người, trả giá lớn bao nhiêu? Hay đây là kết quả mà ngươi muốn nhìn thấy vậy?

- Đó chính là chúng nó quang vinh chết ở trên chiến trường –

- Không, là chết trong lời nói dối không có chút ý nghĩa nào cả!

Roland sửa lại:

- Thêm với bởi vì sự tồn tại của mảnh nhỏ truyền thừa, trận chiến tranh vĩnh viễn không có ngày hòa giải. Thù hận và ngờ vực khiến cho ngọn lửa chiến tranh kéo dài đến vực Đá Đen, mãi cho đến khi tộc đàn của ngươi không còn tồn tại nữa! Người duy nhất có thể ngăn cản nó phát sinh chỉ có một mình ta, một khi ta mất, sự hủy diệt của ma quỷ chỉ là chuyện sớm hay muộn. So với tổn thất một nhánh quân tiên phong, cách làm nào có lợi cho tộc đàn chẳng phải vừa nhìn đã hiểu ngay sao?

“…” Sắc mặt Valkries xanh mét, không nói một lời.

- Trên thực tế thời gian của chúng ta rất có thể đã không còn thừa lại bao nhiêu, nếu lỡ mất thời cơ để dừng hẳn chiến tranh, như vậy con đường này sẽ không còn cửa ra nào khác nữa.

Hắn đặt một chân xuống, hơi nghiêng nửa thân trên tới trước:

- Hiện giờ ngươi còn kiên trì ý kiến của mình sao?

Trầm mặc một lúc, sau đó ác mộng mới lạnh giọng nói:

- Giống đực, ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi? Dựa theo cách nói của Thần sử, sau khi ngươi trở thành Thần minh rồi, ai có thể cam đoan rằng ngươi sẽ thả cho tộc của ta một con đường sống chứ? Dựa vào mấy lời chót lưỡi đầu môi của ngươi sao?

- Ngươi không có lựa chọn nào càng tốt hơn, một bên là khả năng kéo dài, một bên là nhất định diệt vong, không hơn.

Roland nói chuyện chậm dần:

- Mục đích của chiến tranh đã thay đổi, chuyện không có khả năng trong quá khứ không có nghĩa rằng hiện thời không làm được, chỉ cần đổi một góc độ để suy xét, hai tộc đều có thể sống sót.

Valkries khép chặt đôi môi, vẫn luôn không mở miệng.

Roland cũng không tiếp tục chờ đợi nữa:

- Ta biết đây là lựa chọn khó khăn, cho nên không chờ mong ngươi lập tức đưa ra câu trả lời thuyết phục, ngươi trở về trước đi.

Nó không dám tin ngẩng đầu lên:

-… Chỉ như vậy?

- Bằng không thì sao? Trói ngươi lại tra tấn đủ kiểu hay là trực tiếp giết chết ngươi? Ta nói rồi… Ít nhất hiện tại, ngươi tự do.

Roland lấy điện thoại cầm tay ra:

- Đúng rồi, đọc số điện thoại của ngươi cho ta đi. Như vậy ta sẽ báo cho ngươi biết trước chiến sự ở phương Bắc, đây có lẽ sẽ có lợi cho việc ngươi đưa ra quyết định – đừng quên, tương lai của ma quỷ đang nằm trong tay ngươi đó.

Cho dù không tình nguyện lắm, nhưng Valkries vẫn đọc số ra.

Ngay khi nó đứng dậy chuẩn bị rời đi, Roland lại gọi nó lại.

- Ta còn muốn hỏi ngươi một vấn đề – ngươi cảm thấy “Thiên Hình” Cistalis của một ngàn năm trước đã làm sai rồi sao?

Thân hình Valkries hơi dừng lại, nhưng không hề quay đầu lại rời khỏi nhà hàng.

- Bệ hạ, người thật sự định để cho một chúa tể ma quỷ tự do hành động trong mộng sao?

Phyllis lo lắng nói.

- Không phải như thế.

Roland lắc đầu:

- Các ngươi còn chưa phát hiện ra sao? Nàng đã không còn là chúa tể ma quỷ trước kia nữa rồi.

Ma quỷ mất đi ma thạch, nhưng không lập tức mất mạng, thậm chí còn có một thân phận tương xứng, như vậy có thể nói rõ một điểm rằng –

- Hiện giờ nàng đã hòa hợp thành một khối với thế giới trong mơ rồi.

Roland tin tưởng vững chắc không thể nghi ngờ đối với thắng lợi của nhân loại, nhưng giành được thắng lợi trong một trăm năm và giành được thắng lợi trong mười năm đều không hề giống nhau, hắn cần đánh đau ma quỷ trong thời gian ngắn nhất, khiến cho chúng nó triệt để mất đi ý chí phản kháng, từ đó dọn ra một con đường đi đến khu vực không đáy. Ác mộng chẳng qua chỉ là một quân bài trong đó mà thôi, cho dù nàng lựa chọn như thế nào, đều không thể thay đổi được một sách lược này.

Nhưng mà giống như vậy, vào thời khắc mấu chốt, không có ai sẽ ghét bỏ quân bài trong tay mình nhiều, nếu như có thể tranh thủ được phản bội của một tên chúa tể ma quỷ trước kia, như vậy không hề nghi ngờ gì áp lực của Đệ Nhất Quân sẽ giảm bớt không ít.

Dù sao trước mắt thời gian là thứ hắn thiếu nhất.

- Người thắng là ------ tuyển thủ Phỉ Ngữ Hàn!

“Bốp bốp --!”

Toàn trường bộc phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Nàng vẫy vẫy tay về phía mấy vạn người xem, sau đó đi xuống võ đài trong đèn flash liên tục không dứt, tiến vào phòng nghỉ ngơi của tuyển thủ. Đây là một “Trận đấu” đã sớm định ra kết quả, cho dù đối thủ không dựa theo phân phó của Guard cố tình nhường cho, nàng vẫn đánh ngã đối thủ trong vòng một phút ngay sau khi mở màn.

Trước kia lên đài như vậy đều sẽ không khiến cho nàng cảm thấy vui sướng gì, nhưng một lần này lại khác. Bởi vì nàng nhìn thấy Valkries rời đi hồi lâu lại quay trở lại trong sân.

Mà mấy tiếng trước, đối phương gần như rời khỏi đại hội võ thuật trong cùng một thời gian với Roland.

Thay xong quần áo, Phỉ Ngữ Hàn đi lên xe buýt của hiệp hội, lẳng lặng chờ Valkries đến.

Trong lòng có chờ mong luôn luôn không bình ổn được, trước kia nàng chưa từng trải nghiệm cảm giác như thế.

Khi đối phương xuất hiện trong tầm nhìn, nàng thậm chí nghe được tiếng thình thịch ở ngực.

Giống như Phỉ Ngữ Hàn đã dự tính, Valkries ngồi xuống ở chỗ bên cạnh nàng.

- Ta thắng trận đấu ngày hôm nay.

- A… chúc mừng ngươi.

Valkries hơi không yên lòng nói, đây được gọi là vẻ mặt hiếm thấy đối với nàng.

- Cám ơn. Đáng tiếc ngươi không báo danh dự thi, bằng không ta có thể được thưởng thức thực lực của võ đạo gia ưu tú của bán đảo Kagard.

- Sẽ có cơ hội.

Nàng trả lời.

- Đương nhiên, sẽ có cơ hội.

Phỉ Ngữ Hàn mỉm cười.

Cho dù không cần đoán ý tứ qua lời nói sắc mặt thì vẫn có thể nhìn ra sự miễn cưỡng của Valkries. Nhưng mà đã biết được đối phương đến từ thế giới bên kia, hơn nữa còn dưới tình huống thế giới kia hơi xa xưa, nàng hoàn toàn có thể chọn dùng một vài thủ đoạn càng trực tiếp hơn để thu hoạch tin tức.

Chờ nhân viên quay về viện điều dưỡng đã lên xe đông đủ, xe buýt bắt đầu khởi động.

Khi xe chạy ra ngoại thành, Phỉ Ngữ Hàn lặng lẽ chìa ngón tay ra, đưa cho đối phương một túi xách – chiếc túi này là lễ vật xuất viện mà nàng mua cho Valkries, trước đó nàng đã lật xem chiếc túi này vô số lần, rõ hình dạng của nó như lòng bàn tay.

Giữa đường lớn trong thành và con đường đang xây có một khu vực còn chưa xong, nhưng không ảnh hưởng gì đến đi lại, nhiều nhất chỉ có chút xóc nảy và bụi bặm mà thôi. Ngay khi lốp xe nảy lên khi qua mặt đường gồ ghề, một đường sức mạnh tự nhiên ngưng tụ đã hiện ra nơi đầu ngón tay nàng, sau đó nhẹ nhàng vạch xuống.

Giống như kia chỉ là một lần tụt xuống tự nhiên mà thôi.

Một món đồ trang trí không hề bắt mắt trên túi rơi vào trong tay nàng.

Mà che giấu trong đó là một máy ghi âm mini.

“Pin trâu, nhỏ gọn tinh tế, loại bỏ tạp âm, trung thực chất lượng” – đây là lời quảng cáo mà chủ quán đã nói khi nàng mua máy ghi âm trên mạng, tiếp theo là lúc nghiệm chứng chất lượng của nó rồi.

Bình Luận (0)
Comment