Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1317

Chương 1317
Chương 1317

Valkries giống như tìm về được một chút cảm giác ưu việt, không tự chủ được lại bưng cà phê lên:

- Chỉ cần qua mười mấy năm, lịch sử đã có thể bị lời nói dối thay thế được, chuyện như vậy gần như không cách nào tưởng tượng được đối với tộc ta có được tuổi thọ lâu như thế. Dường như các ngươi đã hoàn toàn quên mất, cho dù nói dối khiến người ta vui mừng đến cỡ nào thì đó vẫn là lời nói dối.

- Giống vậy thôi.

Roland đối chọi gay gắt nói:

- Không phải các ngươi cũng cố tình xem nhẹ cảnh cáo của Cistalis sao? Trừ bỏ người có kinh nghiệm bản thân năm đó ra, chỉ sợ ma quỷ mới sinh không có tên nào biết được chuyện này cả đi?

Valkries há miệng thở dốc, lại không thể tiếp lời được, cuối cùng chỉ có thể vùi đầu buồn bực uống cà phê, vậy tương đương với đã chấp nhận.

- Chúng ta không ngại phỏng đoán thử:

Hắn một lần nữa kéo đề tài lên trên Thần sử phản bội:

- Có lẽ bóng dáng nhìn như mơ hồ trong ngàn năm trước của “Thiên Hình” và Lam của thế giới trong mơ là cùng một người. Đáng tiếc khi đó đạo sư của ngươi không cách nào hình thành được lĩnh vực cố định trong cõi tâm trí, cho nên mới không thể nhận được nhắc nhở xác thực.

- Ngươi tin tưởng lời Thần sử nói sao?

- Ta tin tưởng thứ mình đã thấy – kẻ địch tự xưng là tôi tớ của Thần minh đang xâm thực thế giới này, mà trong hiện thực quả thật phát hiện ra di tích của nền văn minh trước kia lưu lại. Ta không biết nền văn minh thắng lợi này đi đâu rồi, nhưng sự thật là, chúng nó chưa hề trở lại, ngươi không thấy chuyện này thật kỳ quái sao?

- Có lẽ có một thế giới tốt đẹp thích hợp để chủng tộc thăng cấp ở lại –

- Ví dụ như nguồn gốc ma lực?

Roland châm chọc nói

- Thăng cấp là một con đường thành Thần, nhưng mà sau khi thành Thần rồi lại không có cách nào tự do qua lại quê hương nữa, đây tính là Thần minh gì chứ? Thêm với ở bên cạnh nguồn gốc ma lực – cũng chính là khi xâm thực nứt ra, thật sự sẽ khiến người ta cảm thấy tốt đẹp và thoải mái sao? Nếu nói như vậy, chắc ngươi đã sớm nhảy vào rồi mới đúng.

Tên này… quả nhiên phái phù thủy theo dõi mình suốt dọc đường. Valkries căm giận nghĩ, nhưng ngoài miệng lại không có cách nào đưa ra phản bác, lúc đó đứng trước kẽ nứt màu đỏ tươi đó, nó chỉ cảm thấy khí tức nguy hiểm mãnh liệt.

- Cho dù là như thế, ngươi có năng lực thay đổi điều gì chứ?

Im lặng hồi lâu, ác mộng mới thấp giọng nói:

- Tất cả đều quá muộn. Nếu ngươi là một thành viên của học phái Cloud, nhắc đến phỏng đoán này lại sớm hơn một ngàn năm, có lẽ còn có cơ hội xoay chuyển thế cục. Nhưng sau khi tộc ta có được truyền thừa của nền văn minh thứ ba thì chiến tranh đã không thể ngăn cản được.

Nền văn minh thứ ba… đoán chừng đang chỉ đến nền văn minh dưới lòng đất rồi. Roland không khỏi nói chậm lại:

- Cái gọi là truyền thừa… rốt cuộc là gì?

Valkries ngẩn người, sau đó bật cười khẽ:

- Cái gì à, hóa ra các ngươi vốn không nhận được mảnh nhỏ truyền thừa nhỉ.

- Trả lời vấn đề của bệ hạ!

Phyllis quát khẽ.

- Chúng ta cũng không cần mảnh nhỏ gì cả, có tri thức của bệ hạ là đủ rồi!

- Chỉ có các ngươi lũ quái vật dã man này mới có thể vì một tảng đá mà khơi mào chiến tranh!

Ngay khi Roland cho rằng đối phương sẽ không trả lời vấn đề này thì ác mộng lại mở miệng:

- Ta sẽ nói cho ngươi – sau đó ngươi sẽ rõ vì sao hiện giờ muốn xoay chuyển thế cục đã là chuyện không có khả năng. Chỉ cần nếm được ngon ngọt của truyền thừa rồi thì nền văn minh sẽ không quên được tư vị của phần ngon ngọt kia, chỉ biết càng khao khát nhiều hơn.

Nó dừng lại một chút, nhìn phù thủy ở bên người Roland:

- Các ngươi hiện giờ chính là những ví dụ rõ nhất – ví dụ như để cho nhân loại buông bỏ tất cả thay đổi mà vị quốc vương Greyfort này mang đến, các ngươi sẽ tình nguyện sao?

- Ý của ngươi là…

- Không sai, mảnh nhỏ truyền thừa chẳng qua chỉ là một kiểu truyền thừa mà thôi.

Lời của đối phương đã xác minh phán đoán cho đến nay của Roland:

- Ngươi truyền thụ những kiến thức mới ở nơi này cho nhân loại, vậy tương đương với nhân loại đã nhận được truyền thừa của thế giới trong mơ. Nhưng mà hiệu quả của mảnh nhỏ lại triệt để hơn, cũng càng toàn diện hơn – nó không nhằm vào cá thể mà nhằm vào toàn bộ nền văn minh.

Sau đó Valkries nói đến “Con đường dung hợp” sau khi trận chiến Thần Ý lần thứ nhất kết thúc hơn một trăm năm, đó là một trận chiến cuối cùng mà Hội Liên Hợp chưa từng biết được.

- Chắc các ngươi cũng biết, dấu chân của nền văn minh thứ ba đã từng trải rộng hơn phân nửa đại lục – nếu như nói tộc của ta chiếm cứ vực Đá Đen, nhân loại chiếm cứ Dawning Realm, nền văn minh thứ hai chiếm cứ Sky-sea Realm, như vậy nền văn minh thứ ba chính là chủ nhân của thế giới dưới lòng đất. Chúng nó giống như con giun vậy, thân thể cực kì yếu ớt, nhưng vận dụng ma lực lại có chỗ độc đáo.

- Đáng tiếc đám người này có vận khí không tốt, đụng phải thứ không nên đụng vào. Khi chúng nó đào xuyên qua núi đã gặp tầng kẽ nứt, trực tiếp từ vực Đá Đe xuyên thẳng đến Sky-sea Realm. Ngươi nghe không hiểu cũng không sao, chỉ cần lý giải là trong lúc vô tình chúng nó đã đánh vỡ vách chắn giữa ổ của mình với Sky-sea Realm. Sky-sea Realm nhân cơ hội xâm nhập vào vực Đá Đen, cũng giết đến những con giun này liên tiếp tháo chạy.

- Nếu chúng ta có thể giơ tay giúp đỡ, có lẽ chúng nó còn có một con đường sống, nhưng mà lúc đó lại là thời cơ tốt nhất để nghiệm chứng tin đồn về di vật đối với tộc đàn. Vì thế Vương khi đó vẫn còn là một tên thăng cấp đã dẫn đội đánh gọng kìm từ sau lưng nền văn minh thứ hai đang trong chạy trốn tán loạn, cũng chặn ở cốc Ghost.

- Nơi đây là khoảng giữa hai ngọn núi, diện tích ước chừng bằng một nửa bình nguyên màu mỡ, hai bên có sông ngầm và tầng địa chất kéo dài ngàn dặm, các nơi ở đáy cốc chênh lệch thật lớn, một khắc trước vẫn là hang động dưới lòng đất, nhưng ngay sau đó đã biến thành đồi núi lộ thiên. Kể cả lũ giun am hiểu đào động cũng khó hoàn toàn che giấu được hành tung.

- Trận chiến tranh này kéo dài gần mười năm, thể nguyên sinh trong tộc của ta táng thân trong trận chiến này còn nhiều hơn cả đã chết trong tay nhân loại trong trận chiến Thần Ý lần thứ nhất. Kết quả cuối cùng đó là Vương và Sky-sea Realm mỗi bên chiếm được một mảnh nhỏ truyền thừa.

Roland không khỏi dừng hô hấp lại, cho dù hắn không muốn lộ ra dáng vẻ rất muốn biết khiến cho đối phương đắc ý, nhưng đoạn tin tức này vẫn khiến cho hắn nhất thời quên mất khống chế vẻ mặt.

- Sau đó thì sao?

- Không còn.

- Hả --?

- Ta nói là cà phê.

Valkries liếm liếm môi:

- Là ngươi nói muốn vừa ăn vừa nói chuyện, không đúng sao?

Roland nhất thời tức cười, rõ ràng đã đến tình trạng này rồi, nó còn có ý đồ tìm quyền chủ động trong lời nói, nên nói lòng hiếu thắng của đối phương quá mạnh mẽ, hay là quá mức kiêu ngạo đây? Nhưng mà oán thầm thì oán thầm, hắn vẫn lập tức gọi phục vụ tới, lại gọi ba chén cà phê bán đảo:

- Ngươi có thể nói tiếp được rồi.

- Dung hợp không phức tạp như thế, Vương cầm mảnh nhỏ đã cướp được đặt cạnh mảnh nhỏ truyền thừa của tộc ta, sau đó hai mảnh hợp lại thành một – trong nháy mắt đó, chúng ta tiếp quản được một phần đối phương đã từng có được: Ngôn ngữ, học thức, kỹ thuật ma lực… Thậm chí là sinh mệnh.

Ác mộng chậm rãi nói:

- “Con giun” còn sống héo rũ chết đi giống như cỏ dại, còn lực lượng của tộc nhân lại có được bay vọt về chất. Ma lực giống như đã mở màn che ra cho chúng ta, đủ loại tri thức hiện lên trong óc, cho dù có tình nguyện tiếp nhận hay không thì đều không thể phủ nhận một điểm này – tộc đàn đã cường đại hơn khi ở trong trận chiến Thần Ý lần thứ nhất rất nhiều.

- Kể từ khoảnh khắc đó, không có ai lại hoài nghi món quà của Thần minh nữa, giống như lời ta nói, chỉ cần thử cảm giác này một lần thôi thì vĩnh viễn không cách nào quên được.

Nó bưng chén cà phê mới lên nói:

- Hiện giờ ngươi đã hiểu được ý của quá trễ rồi chứ? Cho dù các ngươi chiếm được cái gì từ trong thế giới trong mơ, chỉ cần lấy được mảnh nhỏ truyền thừa của nhân loại thì toàn bộ những thứ này đều sẽ thuộc về sở hữu của người thắng. Ngươi định dùng cảnh cáo của Thần sử phản bội để ngăn cản trận chiến tranh này? Vậy chỉ uổng phí công phu mà thôi.

Chuyện mà kể cả đạo sư của Cistalis còn chưa làm được, càng đừng nói đến một giống đực nhân loại.

- Quả thật như thế…

Roland thở dài:

- Nhưng mà ta chưa bao giờ định dùng cảnh cáo để ngăn cản chiến tranh.

-… Ngươi định nói cái gì?

Valkries nhíu mày.

- Thứ có thể ngăn cản chiến tranh chỉ có bản thân chiến tranh mà thôi.

Hắn nhìn chằm chằm vào ác mộng nói.

Bình Luận (0)
Comment