Sau khi đợi đến đêm khuya, Roland mới chở đám người trở lại trạm sáu dặm-- Cũng chính là quảng trường lúc mà Scroll lần đầu tiến vào thế giới trong mơ.
Nó giống với khu chung cư hình ống, cũng là con phố cổ đã rất lâu đời, nhưng mà so với cái trước, nơi đây càng thiên về tính chất kinh doanh. Hai bên đường phố có không ít cửa hàng bách hóa tiện lợi, tiệm bán cơm, KTV tự phục vụ và quán net, quy mô đều không lớn, chủ lực vào xem căn bản là dân văn phòng và học sinh ở lân cận.
Mặc dù môi trường có vẻ trông hơi dơ dáy bẩn thỉu, nhưng ngược lại thích hợp để Scroll che giấu thân phận.
Xuất nhập khẩu của điểm truy cập thì ở bên cạnh đường phố, từ bên ngoài nhìn không thấy bất cức khác biệt nào với cửa sắt phổ thông, về phần cánh cửa này vốn dĩ chính là ở đây, vẫn là sau khi Scroll tiến vào trong mơ mới xuất hiện, Roland vẫn không thể biết được. Nhưng mà cái vị trí này rõ ràng cực kỳ quan trọng, hắn đã đang suy nghĩ phải chăng thông qua quan hệ của Hiệp Hội và tập đoàn Clover, đều thu mua lại cửa hàng của hai.
Dù sao lĩnh vực ý thức của Scroll chỉ có thể mang theo một phủ thủy thần phạt hành động, nếu như bị nhiều kẻ đọa ma để mắt tới, vẫn sẽ có nguy hiểm nhất định. Là nhân vật mấu chốt tiếp tục truyền thừa tri thức, hiển nhiên một chút rủi ro cũng không thể mạo hiểm, nếu có thể thường trú được mười mấy phù thủy chiến đấu ở xung quanh điểm truy cập, tính an toàn chắc chắn sẽ cao hơn.
Nhân cơ hội đoàn người thưa thớt rất nhiều, Roland đã làm một vòng kiểm tra cuối cùng về sự ảnh hưởng lẫn nhau giữa hai lĩnh vực ý thức.
Khi thế giới trong mơ dừng việc vận hành, cho dù Scroll ở nơi nào, cũng sẽ bị bài trừ khỏi trong mơ, trở lại trong thư viện lưu trữ nho nhỏ.
Đây cũng là điểm khác biệt lớn nhất với phủ thủy thần phạt.
Dù ý thức của cái sau sẽ trở lại trong cơ thể của mình, nhưng vị trí ở bên trong thế giới trong mơ lại dừng lại tại thời khắc rời đi đó. Đây cũng là nguyên nhân mà Roland yêu cầu các nàng đều phải dốc hết sức mình tập trung ra vào trong quán cà phê Rosa multiflora hoặc nhà kho sát vách-- Nếu không khi nhân viên xảy ra sự thay đổi, có khả năng sẽ xuất hiện tình cảnh người nào đó biến mất trong không khí.
Nhưng cái vấn đề này của Scroll rõ ràng càng thêm nghiêm trọng.
Chí ít dưới tình huống khẩn cấp, phủ thủy thần phạt vẫn có thể cùng Roland duy trì cùng vào cùng ra để thực hiện “kết nối liền mạch”, Scroll thì không cách nào làm được điều này. đây cũng mang ý nghĩa, mỗi lần nàng tiến vào trong mơ đều phải bắt đầu từ thư viện dữ liệu, khi ra khỏi giấc mơ cũng kết thúc tại thư viện dữ liệu.
Nhưng mà xem xét đến chỉ cần dạy Scroll sử dụng điện thoại, thì luôn luôn có thể bảo đảm trước lúc tỉnh dậy hai bên ở vào trên vị trí chính xác, cộng thêm phi trùng ma lực của Forte luôn luôn giám thị khu vực này, bởi vậy cũng là chuyện xem như không khó để giải quyết.
Cái quy luật này trái lại cũng thành lập giống vậy.
Khi Scroll chủ động thoát ly lĩnh vực ý thức của mình, phủ thủy thần phạt trong lĩnh vực và Roland đều biết bị cưỡng chế bài trừ, kẻ trước trở lại trong thể xác của hiện thực, thì kẻ sau xuất hiện ở cổng cửa sắt. Cái loại cảm giác này cũng không tốt đẹp gì, nó giống như là đã ngồi một chuyến xe vượt núi vậy.
Mà điều cuối cùng đã có chút không ngờ với Roland.
Sau khi Scroll rời khỏi cõi tâm trí trước tiên, cửa sắt vẫn như cũ ở đó, nhưng đằng sau nó đã không phải là tường cũng không phải là gian phòng màu xám nhỏ hẹp kia, mà là một mảnh hư vô màu đỏ.
Đó chính là biểu tượng ăn mòn.
Dựa theo cách nói của Garcia, ăn mòn kẽ nứt cũng không phải là đồ vật đâu đâu cũng có thể thấy gì hết, nơi nó tồn tại thông thường đều sẽ có chuyên viên Hiệp Hội theo dõi. Nói cách khác, khối ăn mòn này chắc là thứ mà thư viện dữ liệu mang đến mới đúng.
Quả nhiên, giữa lĩnh vực ý thức cũng không phải là quan hệ bao hàm và dung nạp đơn thuần, Roland ý thức được, bọn chúng đều là một phần của cõi tâm trí, thứ chiếm dụng chính là sức mạnh đến từ nguồn gốc ma lực, được cái này mất cái kia chỉ sợ mới là cách giải thích thỏa đáng nhất. Điều này cũng ăn khớp nhau với cách nói của Lam-- Chỉ cần để thế giới trong mơ nuốt chửng hạch tâm càng nhiều, thì hắn có cơ hội xâm nhập vào trong lĩnh vực của Thần Minh.
Một nghi vấn khác cũng theo đó mà xuất hiện.
Nếu để cho lĩnh vực ý thức của ma quỷ cao giai khác tiến vào phạm vi chùm ánh sáng chìa khoá của hắn, thế giới trong mơ đó sẽ xảy ra sự thay đổi như thế nào?
Bọn chúng cũng có thể giống như Scroll, xuất hiện ở trong thành phố này?
......
Ngày kế tiếp, Roland nhận được tin tức mới nhất được gửi đến từ tiền tuyến.
Trong phong thư chia ra làm hai phần giấy viết thư gấp lại, một phần là Wendy viết cho hắn, trong thư trước hết đơn giản kể lại tình hình của các phù thuỷ thấpnửa phần sau thì chủ yếu nhắc đến Nanawa Pine.
Tiểu cô nương này đi theo Liên minh phù thủy cùng nhau đi tới, cuối cùng nghênh đón ngày trưởng thành của nàng.
Đồng thời giống như Lucia và đám người Mystery Moon, khoảnh khắc nàng trưởng thành đó, ma lực cũng đã xảy ra sự ngưng tụ, dựa theo cách phân loại của Hội Liên Hợp, nàng đã được xem là một vị phù thuỷ cao giai danh phù kỳ thực.
Trong thư, nội dung năng lực cụ thể cũng không có bất kỳ miêu tả rõ ràng nào, có lẽ là mọi người bận quá, hoặc là ma lực của Nanawa quý giá đến mức căn bản không cho phép hao phí trong cuộc kiểm tra… Nhưng mà Roland cũng không thèm để ý cái bán hội nhất thời này, đối với hắn mà nói, thứ quan trọng nhất chính là Nanawa bình yên vô sự vượt qua ngưỡng cửa này.
Mà một phần giấy viết thư khác còn dày hơn nhiều.
Trong đó đã có báo cáo của Đệ Nhất Quân, cũng có phương án do bộ Tham mưu nộp-- Cái này cũng là một điều trở ngại lớn của các kênh truyền tải tin tức hiện có, để tiết kiệm tài nguyên chuyên chở, tiền tuyến thường thường sẽ chờ đến khi sự việc cần phải bẩm báo tích lũy đến mức nhất định, mới có thể đưa về thành Neverwinter. Bởi vậy rõ ràng là cùng một phong thư, thì về thời gian của một vài nội dung sẽ chênh lệch hơn mấy ngày hoặc nửa tháng là thế.
Lật xem đến cuối cùng, lông mày của Roland bỗng nhiên nhíu lại.
-Đã xảy ra chuyện gì sao?
Nightingale đứng bên cạnh hỏi.
-Ma quỷ đã mở cuộc tiến công toàn diện với trận địa Đệ Nhất Quân.
Hắn trầm giọng nói,
- Chính là một tuần trước!
...
Wolfheart, lâu đài Gust.
Tiếng cảnh báo thê lương lại một lần vang vọng trong không trung của thành phố.
Điều này đã là lần thứ ba sau khi mặt trời mọc ngày hôm nay rồi.
-Quái vật đáng chết, chẳng lẽ bọn chúng cũng không biết mỏi mệt sao?
Jodel hung hăng nhổ một đống nước bọt xuống đất, từ trong ngực lấy ra một cái túi giấy, đã đổ nửa ngày nhưng không thể đổ ra thứ gì.
-Cho.
Một cánh tay bỗng nhiên duỗi đến từ bên cạnh,
-Thứ ngươi muốn tìm chính là cái này hả?
Jodel quay đầu đi, phát hiện người nói chuyện chính là Farry, mà thứ nàng đưa tới, lại là một viên dược hoàn nhỏ màu trắng.
-Ngươi... Không cần cái này sao?
Hắn chần chờ cầm lấy dược hoàn.
-Ta cũng không yếu ớt như vậy giống như ngươi, chẳng qua là một hai ngày không ngủ được mà thôi,
Farry mặt không thay đổi trả lời,
-Hơn nữa ta chán ghét những thứ này, ai biết nó là thứ làm nên bằng cái gì! Ta khuyên ngươi tốt nhất cũng ăn ít một chút.
-Có lẽ ngươi nói không sai,
Jodel thở dài một hơi, ném thuốc vào trong miệng,
-Nhưng nó chí ít có thể khiến ta tạm thời sống sót.
Khi thuốc tan ra trên đầu lưỡi, một vị đắng chát đến cùng cực rất nhanh lan tỏa khắp khoang miệng, ngay tại lúc đó, cái lạnh thấu xương trong không khí và sự ủ rũ cùng sự mệt mỏi khiến người ta đầu choáng hoa mắt đều phảng phất quét sạch sành sanh, ngay cả ngón tay cùng tứ chi cứng ngắc cũng trở nên linh hoạt. Hắn cảm thấy mình một lần nữa lại biến trở về tên thợ săn nhạy cảm đó, mà không còn là một con mồi với tình trạng kiệt sức và đang chờ bị giết.
Chính là loại cảm giác này --
Jodel bưng súng trường lên, vững vàng gác ở trên vị trí bắn.
Những thuốc này là thuốc mới làm vật tư phối cấp phân phát tới tay mỗi binh lính vào nửa tháng trước, tên gọi chính thức của nó là thuốc trì hoãn, nhưng mọi người càng thích gọi nó là bất đảo hoàn. Chỉ cần uống một viên, thì có thể hoàn toàn che đậy sự đau đớn của cơ thể, cho tới vài giờ sau mới có thể bạo phát ra.
Cho dù ngay từ đầu một vài người Sand có chút kháng cự loại thuốc này, còn liên hệ nó và cuồng hóa hoàn trong truyền thuyết với nhau, nhưng âm thanh như vậy cũng không quá lâu là mai danh ẩn tích. Nguyên nhân ở chỗ Đệ Nhất Quân cũng không cưỡng chế sử dụng thuốc trì hoãn, hơn nữa ở trên túi giấy đóng gói còn ghi chú rõ đặc điểm di chứng phía sau, yêu cầu không được uống liên tục -- Cách làm này và Jodel nghe được những lời đồn kia liên quan tới tam vương nữ kia hoàn toàn tương phản.
Mặt khác ngoại trừ bộ đội người Sand ra, những người Bắc quốc kia cũng nhận được thuốc trì hoãn, ngay cả sĩ quan cũng không ngoại lệ, đây cũng đã xóa bỏ nghi ngờ của đại đa số mọi người. Thậm chí có người gọi, dược vật vốn có thể làm được vừa thơm vừa ngọt, cũng là bởi vì phòng ngừa có người ăn như đồ ăn vặt, mới thêm vào vị đắng chát chát miệng.
Nhưng sau khi đợi được ma quỷ khởi xướng tiến công điên cuồng, viên dược hoàn màu trắng này lập tức giành được sự tin cậy của tất cả binh sĩ-- Đối mặt với kẻ thù tấn công từ sáng đến tối, Jodel không cách nào tưởng tượng nếu như không có thuốc trì hoãn, làm sao mình có thể chống đỡ hàng chục tiếng đồng hồ trong kiểu chiến đấu cường độ cao mà dường như không nghỉ ngơi này.
Là một người thợ săn có kinh nghiệm phong phú, hắn đương nhiên hiểu rõ dựa vào trạng thái hoàn hảo đi vào khoảng cách giữa chém giết và tác chiến liên tục mang theo mỏi mệt lớn đến nhường nào.
Chỉ cần không phải là uống chết tức thì, di chứng nghiêm trọng nữa, hắn cũng có thể tiếp nhận.