- Chính là lúc này, các bạn, đều xuống xe đi! Hành động dựa theo nội dung khi diễn tập, nhanh lên, nhanh lên!
Tiếng la truyền đến từ sau thùng xe khiến Feryna phục hồi tinh thần lại.
- Chúng ta cũng đi hỗ trợ!
Nàng nói với Joe, sau đó đẩy cửa ra nhảy ra khỏi buồng lái.
Trong thời gian vài giây ngắn ngủi, những thành viên đồng hành theo đoàn xe đã vội vàng đi ra, bọn họ vừa cầm quyển sổ viết chữ vẽ tranh, vừa dựng lên vài dụng cụ kỳ quái ở trên mặt đất. Theo đối thoại để phán đoán, những dụng cụ này dường như dùng để định vị mục tiêu cho binh lính.
Đến một bước này rồi, cho dù Feryna lại ngốc nữa cũng biết Đệ Nhất Quân định làm gì.
Bọn họ định từ chỗ này nã pháo về phía kẻ địch đang cách xa vài cây số ngoài kia!
Cho dù nàng đã sớm biết được người Greyfort am hiểu nhất dùng vũ khí tấn công kẻ địch từ khoảng cách xa, nhưng biết là một chuyện, khi đích thân nhìn thấy một màn này, nàng vẫn cảm nhận được một tia rung động từ tận đáy lòng – bất cứ vũ khí gì dùng để ném đi đều sẽ bị ảnh hưởng của gió và sức nặng của chính nó, thêm với khoảng cách càng xa thì ảnh hưởng này sẽ càng lớn hơn, một chút nhiễu loạn rất nhỏ thôi đều sẽ khiến kết quả thay đổi rất nhiều. Bọn họ rốt cuộc làm sao đảm bảo được rằng đầu đạn của vũ khí bắn ra trong khoảng cách xa như vậy nhưng vẫn bay theo bố trí mà bọn họ định ra vậy?
Chẳng lẽ mấy dụng cụ nhìn như đơn sơ kia lại có thể đoán trước tương lai sao?
Nếu quả thật là như vậy, sự thảm bại trong một trận chiến của Giáo hội ở Coldwind Ridge đều không có gì kỳ quái cả.
Nhưng Feryna hoàn toàn giúp không được gì về mặt kỹ thuật này cả, nàng tự động đi về cuối đoàn xe, hy vọng có thể ra một phần lực trong việc dỡ hàng xuống.
Bởi vì xuất phát từ yêu cầu giữ bí mật, trước đó người điều khiển không hề hay biết ai lên xe, cũng không biết đang chuyên chở hàng hóa gì, nhưng đoàn xe nhất định kéo theo không ít thứ, trong tình huống này nhiều thêm một người hỗ trợ ít nhất có thể đẩy nhanh tốc độ hơn một chút – có lẽ nàng không am hiểu cái gì khác, nhưng sức lực không tính là tệ.
Nhưng mà cảnh tượng phía sau lại khiến cho nàng trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy mấy người cường tráng thân hình khôi ngô đang lấy hiệu suất cực cao khuân vác từng thùng gỗ dài mảnh, những đầu kéo nặng trịch này không hề có vẻ cồng kềnh gì khi ở trên tay bọn họ, sau khi tháo bỏ hạn chế của đầu nối, vài người vây quanh một ống dài bằng sắt thép rồi cùng kéo xuống, rồi đặt nó xuống con đường cứng đờ.
Càng khiến Feryna kinh ngạc chính là nàng lại nhận ra được một vài gương mặt dường như đã từng quen biết ở trong đám người.
Chờ chút… đó chẳng phải là quân thần phạt sao?
Mặc dù bọn họ không mặc áo giáp, nhưng từ trên lực lượng, bản lĩnh và dáng người đến xem, rõ ràng là những võ sĩ tương đối kiệt xuất trước kia ở Hermes.
- A, chúng ta lại gặp mặt.
Đột nhiên có người vỗ vỗ bờ vai của nàng.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Feryna quay đầu lại:
- Z… Zoe?
- Không nghĩ tới ngươi còn nhớ rõ tên của ta.
Zoe nhếch miệng cười:
- Ta còn tưởng rằng ngươi vẫn sẽ như trước kia gọi là quân đoàn trưởng đại nhân Aernova chứ.
Nàng hít một hơi thật sâu:
- Những người này đều là…
- Không sai, các nàng đều là phù thủy của Taquila.
Zoe dang tay nói:
- Nhìn xem, ta không lừa ngươi đúng không?
“Người giống như ta ở trong thành Neverwinter còn có vài trăm người đấy, đều dùng thể xác mà các ngươi cống hiến, về sau nếu như gặp người quen, nhớ đừng chuyện bé xé ra to là được.”
Lời nói khi đó của đối phương lại hiện lại bên tai nàng.
Feryna nhất thời không biết nên tiếp lời như thế nào mới được.
Joe lại cúi đầu thật sâu về phía Zoe:
- Tiểu thư Zoe, lần trước không kịp nói lời cám ơn người, ta luôn cảm thấy vô cùng tiếc hận, hiện giờ có thể gặp lại người thật sự tốt quá. Đa tại người đã cứu tiểu thư Feryna.
- Tiểu thư Zoe? Người phàm, ngươi thật hiểu biết nha, ta nhận phần lòng biết ơn này.
Zoe nhún vai nói:
- Để sau này rồi nói tiếp, hiện giờ tập trung đối phó với ma quỷ trước.
- Cái kia…
Nhìn bóng lưng sắp sửa rời đi, Feryna không nhịn được mở miệng nói.
- Hả?
Zoe dừng bước lại.
- Cảm ơn. Còn có… Ta cảm thấy vô cùng có lỗi… với những sai lầm mà Giáo hội đã từng phạm phải…
- Lỗi không phải ở ngươi, ngươi chỉ là người bị che mắt mà thôi.
Nàng khoát tay, không hề quay đầu lại đi về phía trận địa đang lắp dụng cụ.
Feryna mấp máy miệng, cuối cùng lại chỉ biến thành một tiếng than nhẹ.
Nhưng mà nàng lại không nhìn thấy được cánh môi hơi nhếch lên của Zoe khi rời đi.
Kết quả đúng như những gì Iron Axe đã nói, nàng là người điều khiển cuối cùng không giúp đỡ được việc gì, chưa tới một khắc đồng hồ, Đệ Nhất Quân đã chuẩn bị sẵn sàng để bắn rồi.
- Báo cáo, hỏa pháo số một, hai, ba đã nhồi vào xong!
- Nổ súng!
Người chỉ huy quyết đoán hạ lệnh.
Theo một tiếng vang thật lớn, trong phút chốc phía dưới pháo thủ đã bốc lên một màn tuyết sương mỏng như sa mỏng, tiếng gầm rú quẩn quanh trong rừng núi không thôi, giống như tiếng sấm sét đảo qua chân trời.
Vỏ đạn nóng bỏng bị rơi vào trong đống tuyết, phát ra tiếng vang tí tách, còn đạn pháo mới nhanh chóng được nhét vào, cùng đợi đợt phát nổ tiếp theo. Toàn bộ quá trình lưu loát sinh động, sự phối hợp ăn ý giữa các pháo binh giống như một người, từ một chi tiết này thôi đã có thể thấy được bình thường bọn họ huấn luyện đã đạt đến trình độ nào rồi.
Feryna ý thức được, sự chênh lệch giữa Đệ Nhất Quân và quân đội khác tuyệt đối không chỉ ở trên vũ khí.
Hơn mười giây sau, cuối cùng nàng cũng đã nhìn thấy một cột tuyết nổi lên trên đỉnh núi xa xa!
…
- Quân đội mặt đất bắt đầu bắn!
Sylvia ở trên Seagull ngược lại nhìn càng rõ ràng hơn một chút.
Ba phát đạn pháo xẹt ra một đường vòng cung thật dài, sau đó toàn bộ dừng lại ở gần quái thú hình thành lũy, một viên gần nhất cách không đến ba trăm mét. Nổ mạnh bất ngờ xảy ra khiến chỗ ma quỷ đóng quân lập tức trở nên hỗn loạn, mấy con Khủng Thú ngược lại vỗ cánh bay lên bầu trời.
Sau khi thông báo cho người chỉ huy pháo binh ở phía dưới về tin tức điều chỉnh, nàng dồn toàn bộ lực chú ý lên trên hướng đi của kẻ địch.
- Phản ứng của ma quỷ như thế nào?
Tilly hỏi.
- Mục tiêu chủ yếu còn chưa có dấu hiệu di chuyển, trước mắt tạm thời chỉ có một số ít Khủng Thú lên không trung, chắc không bao lâu nữa chúng nó sẽ phát hiện ra đội ngũ xe tải thôi.
- Vận may không tệ.
Andrea huýt sáo.
Đúng vậy, vận may không tệ. Sylvia nhẹ nhàng đến không thể phát hiện ra gật đầu – dựa theo kế hoạch của bộ tham mưu đặt ra, tiểu đội phản kích vốn đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ bị phát hiện ra trước khi đến gần quái thú hình thành lũy, tiếp tục nổ súng về phía mục tiêu bất chấp sự ngăn cản mạnh mẽ của Khủng Thú tuần tra. Mà một căn cứ của phương án ngược lại là kinh nghiệm đã tích lũy được từ sau trận tác chiến với quân tiên phong của ma quỷ ở trên bình nguyên màu mỡ trước kia, nếu như đối thủ là Ursrook, hai mươi đến mười lăm kilomet đã được coi là khu vực nguy hiểm.
Tuy rằng mới vừa trải qua một trận đại chiến, phần lớn binh lực đều được phái đi vịnh Sedimentation, nhưng làm “Tháp bút di động” cực kỳ quan trọng, ở gần thành lũy vẫn có Khủng Thú và không ít quân phòng thủ canh giữ. Nhưng vòng cảnh giới của bọn chúng không làm được đến mức một giọt nước đều không lọt, trong một khoảng thời gian rất dài đều không có Khủng Thú bay qua khu vực này.
Chính bởi vì kẻ địch không sớm phát hiện ra tiểu đội phản kích, Tilly mới khiến cho Sylvia tiếp tục chỉ dẫn xe tải đi tới, mãi cho đến khi cách mục tiêu tám kilomet rồi mới đi vào trận địa bắn pháo.
Như vậy có thể chứng minh rằng, sau khi quân địch công chiếm được bốn thành đã xuất hiện lơi lỏng!
Chỉ khoảng nửa khắc, đợt đạn pháo thứ hai đã gào thét bắn ra.
Sau khi điều chỉnh thì đợt bắn thứ hai rõ ràng đã chính xác rất nhiều, trong đó có hai phát bắn xuyên qua khung xương của quái thú thành lũy cao ngất, một trước một sau dừng ở dưới chân, nổ chết vài con Mad Demons. Phát thứ ba ngược lại trực tiếp xuyên qua phần lưng rộng rãi của quái thú, bắn lên một mảnh tuyết đọng và vụn máu thịt.
Quái thú phát ra tiếng rít chói tai, đồng thời hai bắp chân bước về phía trước.
Càng có nhiều Khủng Thú bay ra từ bốn phương tám hướng, kết thành một đội hình ở trên không trung.
Nhưng mà chờ chúng nó xác nhận được tập kích đến từ phương hướng nào thì đã là năm phút sau – khoảng thời gian này ở trong chiến đấu trước kia tuyệt đối không thể tính là chậm, nhưng đối mặt với pháo đài thần công ngoài tám kilomet, năm phút đồng hồ đã đủ để đội pháo binh bắn ra mười lần pháo, đó còn bao gồm cả thời gian điều chỉnh hướng bắn!
Hành động lần này vẫn chưa hề giống với trong trận chiến Taquila, lấy “Tiến công gãy chân” càng chính xác để kết thúc trận đấu, nhưng kết quả đối với kẻ địch lại thảm thiết hơn nhiều lắm. Thân thể khung xương bị nã pháo vào nhiều lần đã chồng chất vết thương, bên trên trải rộng nhiều hố bom, xuyên qua từng tầng xương gãy còn có thể nhìn thấy gan đang phập phồng bên dưới cùng với máu màu xanh đang chảy ra xung quanh. Cho dù nó đang dốc hết toàn lực định chạy trốn, nhưng mà nỗ lực của nó không hề có hiệu quả gì khi đối mặt với tốc độ bắn của hỏa pháo.
Khi một quả đạn pháo nữa lại chui vào trong cơ thể quái thú, nó phát ra tiếng kêu rên thê lương, thân thể cao lớn kia lóe ra một tia sáng màu xanh lam rồi nổ tung toàn bộ! Nội tạng và máu giống như bọc vải bắn ra, nhiễm lên một tầng màu sắc quỷ dị ở trên sườn núi bị tuyết đọng. Tứ chi trống rỗng giống như đã bị mất đi chống đỡ, vô lực bẻ gẫy, tách ra, sụp đổ, ầm ầm nện lên trên người ma quỷ không kịp tránh đi, đè chúng nó thành một đống vải rách vạn vẹo.
- Để ý, chúng nó đến đây!
Cùng lúc đó, Sylvia cũng phát ra cảnh cáo về phía đoàn xe rằng Khủng Thú đang tới gần.