- Này, Roland.
- Roland, ngươi ngẩn người gì vậy!
- Chú ơi, nhanh đến cứu người với!
Hai giọng nói xen kẽ vang lên, kéo Roland từ trong thất thần trở về thực tại. Hắn chớp mắt, chùm tia sáng và bông tuyết đều đã biến mất không dấu vết, một cây cầu lộn xộn xuất hiện trở lại.
Angela và Valkries đang dọn dẹp trong đống đổ nát. Đánh giá từ biểu hiện của họ, có vẻ như vụ tai nạn vẫn chưa kết thúc.
Chẳng qua hắn đột nhiên nhớ tới, trước đó gọi điện, khiến hắn ý thức được sự khác thường là Võ Đạo gia thiên tài Phỉ Ngư Hàn của Hiệp Hội, nhưng hiện tại nàng đang ở đâu?
Chẳng lẽ “cứu người” trong miệng Angela là chỉ…
Vẻ mặt Roland chợt sững sờ.
Vào lúc này, suy nghĩ rốt cuộc đã trở lại đúng hướng.
Hắn đem những cảnh tượng nhìn thấy trước đó tạm thời quăng ra sau ót, ba bước làm hai liền chạy tới chỗ hai người bọn họ, sau đó không khỏi hít sâu một hơi!
Chỉ nhìn thấy một người phụ nữ máu thịt be bét nằm dưới hố cạn bị vật nặng đập vỡ. Hầu như tất cả các chi ngoại trừ cánh tay trái của nàng đều bị dập nát, xương gãy và máu đông trộn lẫn với nhau, đã không còn hình dạng. Cơ thể cũng đầy thương tích, quần áo gần như bị máu tươi thấm ướt hết, xương sống bị xoắn thành những nếp gấp đột ngột, thậm chí đam thủng da thịt để lộ ra một nửa.
Ngay cả trên chiến trường, đây cũng xem như là một cảnh tượng làm người ta không đành lòng tận mắt chứng kiến.
Mà nhìn từ khuôn mặt nghiêng bị tàn phá kia, người này đúng là Phỉ Ngữ Hàn.
Nàng vẫn còn dấu vết hơi thở, nhưng chỉ là dấu vết.
- Làm sao có thể…
Roland cúi người xuống, nhất thời không biết phải làm sao. Sơ cứu? Ngay cả khi có băng, cũng không thể đem nội tạng rớt ra quấn trở lại vị trí cũ. Càng không nói đến cầm máu, cả người trên dưới thậm chí còn không có một bộ phận nguyên vẹn, cơ năng trong cơ thể đã tan vỡ, hoàn toàn dựa vào sức mạnh tự nhiên để duy trì tinh thần không đứt đoạn.
Nhưng sức mạnh này giống như ngọn nến cháy đến cuối cùng, cũng không còn dư lại bao nhiêu.
Trên thực tế, có thể duy trì ý thức trong tình huống như vậy đòi hỏi một ý chí rất cao, cho dù là Võ Đạo gia, cũng không có mấy ai có thể làm được điều này.
Sư phụ vì bảo vệ ta mới biến thành như vậy… Angela nức nở.
- Nàng sắp chết rồi.
Valkries cũng nhìn ra điều này,
- Cho dù Quốc vương, bị thương nặng như vậy, đưa vào hồ phù du cũng chỉ có thể trì hoãn một thời gian. Hơn nữa, y thuật của thế giới này còn kém xa so với hồ phù du. Dù cho nàng có đủ ma lực sung túc, cũng không thể nghịch chuyển quá trình này. Là một chiến binh, nàng đã kiên trì đến cùng.
- Cuối cùng thì ngươi cũng… đến rồi.
Dường như nghe được giọng nói của bọn họ, Phỉ Ngữ Hàn nhẹ nhàng mở mắt ra,
- Ta có nên gọi ngươi là… Thần Minh đại nhân không?
Giọng điệu của nàng ấy có chút hóm hỉnh, trông nàng không giống một người đang trong tình trạng tuyệt vọng.
- Nàng…
Roland không khỏi sững sờ.
- Xin lỗi… Ta đã nghe trộm cuộc nói chuyện của các ngươi.
Nàng nháy mắt với Valkries - đây cũng là điều duy nhất nàng có thể làm,
- Nhưng nếu được làm lại lần nữa, ta vẫn sẽ… làm như vậy. Angela… Nàng có sao không?
Chỉ ngắn ngủi vài câu nói, mà giống như tiêu hao hết phần lớn sức lực của nàng, chỉ khi ngừng thể mới có thể nghe thấy những tiếng thì thầm nỉ non của nàng.
- Sư phụ, ta… rất tốt…
Angela thút thít.
Vậy thì thế giới này… hiện tại coi như là hoàn hảo đúng không?
Phỉ Ngữ Hàn khẽ thở dài,
- Như vậy, ta cũng xem như là bảo vệ nó hết trách nhiệm.
- Cho nên rõ ràng ngươi biết rằng thế giới này chẳng qua là một mộng cảnh
Valkries cau mày.
Có lẽ đối với các ngươi, có lẽ có đến ấy cái thế giới, nhưng đối với ta… đó là thế giới duy nhất. Và bảo vệ thế giới này, là nhiệm vụ không thể chối từ của Võ Đạo gia.
Nàng dừng lại một lúc,
- Ta nói… Thần Minh đại nhân, nếu ngươi đã tạo ra nó, ngươi nên tin tưởng mọi người nhiều hơn, phải không?
Tin tưởng… mọi người?
- Ta biết điều này nghe có vẻ… khó tin, nhưng chỉ cần ngươi lấy chứng cứ ra, những người đứng đầu Hiệp Hội… sẽ không ngoan cố như vậy. Việc chúng ta có thể làm không nhiều, nhưng cũng không phải là vô ích… cho dù chúng ta đánh không lại thiên sứ, nhưng ít nhất nó có thể giúp ngươi chia sẻ không ít áp lực. Bằng cách này… cứu lấy thế giới sẽ dễ dàng hơn, phải không?
Thu góp sức lực của mọi người
Đầu óc Roland chợt lóe lên một ánh sáng.
Không sai, hắn là người tạo ra thế giới này.
Nhưng không phải là một vị thần toàn năng.
Có một số điều hắn không thể làm.
Nhưng những người khác có thể.
Bằng cách kết hợp sức mạnh của mọi người, nói không chừng liền có thể thực hiện một số kì tích nhìn như không có khả năng.
- Cuối cùng ta muốn nói… cảm ơn ngươi.
Giọng Phỉ Ngữ Hàn mảnh như sợi tóc,
- Cảm ơn vì đã tạo ra nó, cho dù đó chỉ là một mộng cảnh
- Không, thế giới không phải một mộng cảnh.
Roland ngắt lời nói,
- Nó tồn tại trong thế giới của ý thức, và nó sẽ luôn tồn tại.
-Ta biết… ngươi sẽ nói vậy.
Phỉ Ngữ Hàn nhắm mắt lại và nở một nụ cười mãn nguyện.
- Ngoài ra, ngay cả khi ta lấy ra được bằng chứng, chỉ dựa vào một người tự xưng là thần sáng tạo thế giới gì gì đó đó, cũng có chút không được thuyết phục. Nhưng nếu cộng thêm một thiên tài Võ Đạo gia mà nói, có lẽ hiệu quả sẽ rất khác.
Nàng động đậy khóe miệng,
- Ngươi đang… đang an ủi ta sao?
- Đây không phải là an ủi, mà là sự khẳng định của người sáng tạo.
Roland đứng lên và nói,
- Nghe này, bây giờ không phải là lúc để từ bỏ! Nếu ngươi đã đề cập đến sự tin tưởng, vậy thì hãy tin ta đi, đây chắc chắn không phải là tình huống không thể cứu vãn!
- Bởi vì, ta chính là Thần Minh
Giấc mơ bị gián đoạn, Roland đột nhiên ngồi dậy khỏi ghế nằm.
Trời vẫn còn chiều, ngoài cửa sổ còn có những bông tuyết rơi rải rác, Nightingale đang chắn gác trong phòng làm việc liền chạy tới, lo lắng hỏi:
- Sao lại tỉnh lại nhanh thế? Có phải khó chịu ở đâu không?
Đây là lần đầu tiên hắn bước vào thế giới mộng cảnh sau khi hôn mê hai ngày, theo thói quen bình thường, từ một giờ đến khoảng bốn giờ, nhưng bây giờ rõ ràng chưa đến lúc.
- Đừng lo lắng, ta không sao.
Roland nghiêm nghị nói,
- Nàng đi thông báo cho Scroll và Honey, yêu cầu họ đến lâu đài ngay lập tức. Ta có nhiệm vụ quan trọng cần thu xếp.
Nightingale vẫn cẩn thận kiểm tra nhiệt độ và mạch tượng của hắn. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, nàng gật đầu,
- Ta hiểu rồi.
Chờ đối phương đi vào trong sương mù, Roland quay trở lại bàn làm việc, bày ra giấy bút để lập kế hoạch.
Để cứu lấy mạng sống của Phỉ Ngữ Hàn, bắt buộc hai thế giới phải hợp tác với nhau để thực hiện một cuộc cứu viện.
Một khi rời khỏi mộng cảnh, thời gian ở đó sẽ dừng lại, điều này chắc chắn sẽ tranh thủ được thời gian mấu chốt để giải cứu. Cho dù chỉ còn một hơi thở, nếu hắn không lại tiếp tục tiến vào mộng cảnh, thì hơi thở này sẽ không kết thúc.
Cốt lõi của sự hồi sinh nằm ở khả năng mới của Nanawawa - một vật phẩm ma thuật kèm theo sức mạnh trị thương. Chỉ cần một lần sử dụng một lượng đủ nhiều, sự suy giảm các chức năng của cơ thể có thể được ngăn chặn.
Sau đó, đến lĩnh vực của Scroll - hắn không thể mang đồ vật vào thế giới mộng cảnh, nhưng kho lưu trữ nhỏ đó có thể. Xét rằng khả năng của phù thủy có thể được thế giới mộng cảnh chấp nhận và hiển thị như nó vốn có, thì vật phẩm ma thuật hẳn cũng có thể đến cõi tâm trí một cách thuận lợi.
Tất nhiên, chỉ hai điều này vẫn chưa đủ.
Trước hết, hắn ta cần phải chuyển những phương pháp điều trị cứu sống này từ kho lưu trữ đến cây cầu cao tốc trong thời gian ngắn nhất có thể.
Thứ hai, vết may và băng gạc kèm ma lực chỉ có thể kéo Phỉ Ngữ Hàn trở lại bờ vực của cái chết, để đối phó với các chấn thương như gãy xương, phải sử dụng các dụng cụ, dụng cụ chuyên dụng hơn, chắc chắn cần có sự hỗ trợ của bác sĩ chuyên môn.
Chỉ bằng cách tập hợp sức mạnh của mọi người, mới có thể tạo ra điều kỳ diệu này.