Ánh sáng đông đặc lập tức tiếp tục dòng chảy của nó.
Dưới ánh mặt trời mới tràn vào, bàn tay vô hình của Thần sử nắm lấy Angela không còn không thể phá hủy, mà xoắn lại và mềm ra như bọt biển. Một tia sáng xanh chói mắt từ trên trời rơi xuống, thay thế cho ánh sáng bạc yếu ớt mà cô gái nhỏ dùng để chống cự - mất đi sự can thiệp của Thần Minh, cho dù đối phương chỉ là ý thức thể mới thức tỉnh, nó cũng không thể dễ dàng đánh thắng.
Cùng lúc đó, hai bóng người mới lao vào khu vực bị phong tỏa.
Thay vì tìm thấy Epsilon, nó lại nhìn thấy một mục tiêu khác cần tiêu diệt.
Cũng là người sáng tạo chính của thế giới này, Roland.
Delta vung tay còn lại lên hung hăng đập mạnh vào đối phương.
Nhưng cú đánh này không bay lên dù chỉ một hạt bụi.
Vẫn chưa chạm vào hắn ta, sức mạnh đã biến mất trong không khí, như thể nó chưa từng tồn tại.
Khoảng cách hàng trăm mét đối với Võ Đạo gia chạy nước rút mà nói chỉ là trong nháy mắt, Delta không kịp làm ra bước ứng đối tiếp theo đã bị Roland bóp chặt lấy mặt nạ, trực tiếp bắt được Tinh Bàn.
Cho dù nó có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay của đối phương, nếu năng lực của nó chỉ yếu đi rất nhiều trước Angela, thì nó gần như hoàn toàn vô hiệu trước Roland.
- Cái này không công bằng!-
Cùng với việc Tinh Bàn bị bong tróc, ý thức của nó bắt đầu tan rã.
Mà Roland không hề bị nhúc nhích chút nào, hắn biết rằng cho dù đó là những sinh vật ma thuật thuần tú, hay là kẻ thù đến từ xâm thực, thì mấu chốt chính là nằm ở Tinh Bàn đang quay tròn trong cơ thể, chỉ cần cưỡng ép đem nó lôi ra, chúng sẽ giống như băng tuyết tan chảy dưới ánh nắng.
Sức mạnh bên trong cơ thể đang nhảy lên cổ vũ, dường như đang nghênh đón sự xuất hiện của khoảnh khắc đó.
Cho đến giờ, Roland vẫn chưa làm rõ được đầu đuôi sự việc.
Chưa đầy nửa phút sau khi tách khỏi Valkries, hắn nhận được một cuộc gọi từ Phỉ Ngữ Hàn, chỉ là không có lời nói nào được truyền đến từ bên đó, điều duy nhất có thể nghe thấy là tiếng va chạm chói tai ầm ĩ và âm thanh ma sát. Trong khoảnh khắc điện thoại bị ngắt, thông qua thang máy quan sát hắn nhìn thấy phương hướng ngoại ô thành phố phát sinh dị biến.
Một cái lồng quỷ dị bán trong suốt bao bọc lấy cây cầu cao tốc nối trong và ngoài thành phố, đây chắc chắn là điều không phải thủ đoạn kỹ thuật có thể làm được. Hơn nữa, dị tượng có thể khiến Võ Đạo gia ngôi sao thậm chí không có thời gian giải thích tình huống cụ thể, tất nhiên không thể xem thường.
Sau khi lái xe ra khỏi ga ra dưới hầm, hắn tình cờ gặp Valkries đang chạy cùng chiều nên nhân tiện đón đối phương.
Nhưng hắn không ngờ rằng sau khi phá vỡ “cái lồng”, hắn phát hiện ra rằng Angela cũng đang ở trong đó.
Mà tên quái nhân đeo mặt nạ kia, mặc áo choàng kia rõ ràng là một thành viên của Thần sử.
Vì vậy, cho dù chưa làm sáng tỏ ngọn nguồn , hắn cũng không do dự lựa chọn giết chết Thần sử trước rồi nói sau - Hiệp Hội một mực tìm kiếm tung tích của những kẻ thù xâm lược này, chẳng qua là từ đầu đến cuối chưa bao giờ có được manh mối đáng tin cậy, còn mưu toan động thurw với Angela, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Vào thời điểm khi Tinh Bàn hoàn toàn bị lột ra, chùm ánh sáng chói lọi phóng thẳng lên bầu trời, hoàn toàn bao phủ lấy hắn!
Quả nhiên, cảnh tượng quen thuộc này lại đến.
- Chú Roland!-
Trong khóe mắt liếc qua, hắn nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Angela.
Hắn miễn cưỡng làm ra một tư thế tay yên tâm, ánh sáng đầy trời nhấn chìm mọi thứ.
So với lần trước vội vàng không kịp chuẩn bị, lần này Roland đã chuẩn bị sẵn phần nào, hắn không còn cố ý chống lại dòng ý thức nữa, mà thả lỏng tâm trí, cho phép bản thân tiếp nhận cảm nhận chúng…
Dù sao có chống cự thế nào cũng không giúp được gì.
Tốt hơn hết là nên thư giãn và tập trung vào ý thức đang tăng lên.
- Xì… xì…
Tầm nhìn nhanh chóng trở nên mơ hồ không rõ, vô số bông tuyết bay lên bay xuống, tạo thành một cảnh tượng đen trắng.
Cùng với những bông tuyết hiện lên, còn có câu thì thầm kia của Lan.
- So với những gì ta nói cho ngươi biết, những thứ mà ngươi tự lĩnh hội được mới là câu trả lời chân thực.
...
Không biết qua bao lâu, ánh sáng dần dần trở nên ảm đạm, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Đây là…
Roland không khỏi nuốt nước bọt, chỉ nhìn thấy một khoảng trống khổng lồ màu đỏ được treo lơ lửng trong một khoảng không vô tận tối đen như mực — nó không có độ dày, nhưng lại rộng một cách đáng kinh ngạc. Nhìn từ vị trí của hắn, kích thước của khoảng trống này e rằng phải đo bằng đơn vị thiên văn mới được.
Chỗ xa hơn lóe lên vô số đốm sáng, lẫn vào đó là những bông tuyết, không phân rõ đó là cảnh thật hay là ảo ảnh do một bức tranh mơ hồ gây ra.
Trong ký ức của Roland, có thể ăn nhập với một khung cảnh như vậy, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một thứ.
Đen kịt không có nghĩa là không có ánh sáng, hư không không có nghĩa là không có vật gì, mà là nó quá lớn.
Những đốm sáng chập chờn sáng tối kia, người bình thường khó có thể đếm được chúng trong cả cuộc đời, nhưng chúng là một phần không đáng kể của nó.
“Vũ trụ”
Khoảng cách này… thực sự không thể tin được.
Roland không nhịn được mà oán thầm.
Cứ tưởng lần đầu tiên nhìn thấy khu vực không đáy trong huyền thoại đã đủ đáng sợ rồi, nhưng không ngờ rằng lần này thị giác không những không bị thu hẹp lại mà còn mở rộng ra một tầm cao mới.
Vấn đề đặt ra là, nếu khung cảnh mà hắn đang nhìn thấy bây giờ thực sự là vũ trụ mà hắn hiểu được, thì mối liên hệ giữa hai đoạn trước và sau là gì? Có lẽ “đáp” chùm ánh sáng khu vực không đáy lên bầu trời văn minh, nhưng trên thực tế là được đưa vào không gian? Nói như vậy, thuật ngữ nâng cấp là khá thích hợp. Như vậy. Nhưng mà cho dù là Tộc Radiate hay là người Match dường như đều không phải là những loài có thể sống sót trong những môi trường khác biệt hẳn.
Nếu ngọn lửa và các vật sắc nhọn có thể làm tổn thương chúng, điều đó có nghĩa là chúng không mạnh hơn con người nhiều về khả năng chống lại nhiệt độ và áp suất. Nhưng khi sự “nâng cấp” xảy ra, Tộc Radiate bước vào chùm ánh sáng dường như không có sự chuẩn bị liên quan nào cả.
Không… Không, hắn nhanh chóng phủ nhận suy đoán này, lời giải thích như vậy là quá xa vời, nó hoàn toàn là một phỏng đoán cưỡng ép buộc hai đoạn phim lại với nhau. Cái khác không nói, chỉ việc vị Thần Minh dẫn dắt tất cả những điều này vì sao lại làm một điều vô nghĩa như vậy. Cho dù đó là cuộc chiến thần ý đến chết mới thôi hay những mảnh vỡ thừa kế mang sự tiến hóa, cũng không giống như được chuẩn bị cho cảnh này.
Trong này nhất định phải có một mức độ ý nghĩa cao hơn.
Đột nhiên, Roland nhận thấy có thứ gì đó đang vặn vẹo dưới cái lỗ đỏ hỏn.
Như thể bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ, tầm nhìn của hắn bắt đầu phóng to về phía vị trí mà chuyển động xuất hiện, sau đó hắn ấy mới nhận thấy ở dưới khe rỗng có rất nhiều khối thiên thạch rải rác trôi nổi, trông giống như những mảnh vỡ rải rác của một hành tinh. Thoạt nhìn giống như phế tích hoang tàn đổ nát. Với kiến thức liên quan của mình, rất khó để phán đoán những thứ này đến từ đâu.
Những đống đổ nát này như thể bị một lực nào đó kéo đi, dần dần tiến lại gần một viên đá có vẻ ngoài đặc biệt ở trung tâm. Lớp này qua lớp khác, thể tích của các viên đá ngày càng lớn, và mỗi khi tiếp nhận một viên đá vụn mới, đều dẫn đến sự thay đổi mạnh mẽ của lớp bề mặt. Lúc này, Roland đột nhiên nhận ra rằng mặc dù những tảng đá nổi này nhìn qua rất nhỏ vụn và rải rác, nhưng e rằng thể tích mỗi khối đá đều không thể coi thường, như vậy trận tập hợp này mới có thể kinh thiên động địa.
Tương tự, trong điều kiện mất đối tượng tham chiếu, toàn bộ quá trình dường như diễn ra nhanh chóng, e rằng khoảng cách thời gian thực tế thậm chí còn kinh người hơn hắn tưởng tượng.
Như để nghiệm chứng ý kiến này, những bông tuyết bắt đầu dày đặc hơn.
Cảnh này dường như sắp kết thúc.
Trong ồn ào trải rộng thị giác, viên đá dần dần hình thành một khối cầu bất quy tắc, và sau đó hắn nhìn thấy một cảnh tượng khó tin - một lớp kết cấu hình thoi lặng lẽ xuất hiện, trải dọc bề mặt ngoài khuếch tán, và biến mất khắp nơi trong bóng tối, như thể đang nuốt quả cầu. Nếu không phải hình ảnh phản chiếu lờ mờ, hắn thậm chí còn tưởng rằng tảng đá vừa mới biến mất ở trước mắt.
Khi nó được bao bọc hoàn toàn, quả cầu hoàn toàn ẩn dưới khoảng trống khổng lồ màu đỏ.
Sau đó những bông tuyết chiếm lấy toàn bộ tầm nhìn.
Ngay trước khi tất cả những điều này kết thúc, một nhóm văn tự mà hắn chưa từng thấy trước đây tràn ngập trong tâm trí Roland.
Rõ ràng chưa từng nhìn thấy bao giờ nhưng hắn lại có thể hiểu được ý nghĩa của nó.
Hoặc nói rằng, đó vốn không phải là văn tự, mà là một tiếng thở dài trực tiếp dội vào trong tâm trí hắn.
“Đây là cái giá phải trả.”
“Kể từ lúc này, lực hấp dẫn không còn là lực được ngưỡng mộ nhất trên thế giới này nữa”