- Công bằng mà ta nói, không phải nói đến số người, mà là những quy tắc.
Delta cúi xuống nhặt chiếc mặt nạ bị nứt và đeo nó trở lại trên mặt - những vết nứt do thanh kiếm xuyên qua hòa thành một, cuối cùng biến mất không dấu vết. Không chỉ mặt nạ, mà cả quần áo và cơ thể bị hư hại của nó cũng giống như thế, chỉ chốc lát sau lại khôi phục trạng thái ban đầu.
- Theo các quy tắc ngang hàng, người sáng tạo không thể được nhận sự bảo vệ từ lĩnh vực thêm vào, Thần sử cũng chỉ có thể chiến đấu với sức mạnh không được cao hơn giới hạn của thế giới. Đây mới là công bằng về bản chất. Đối với số lượng người nhiều hay ít, hay là ưu thế về thế cục, hoàn toàn là kết quả của quá trình lên kế hoạch cẩn thận của ta, vậy tại sao lại nói là không công bằng?
- Ha ha…
Phỉ Ngữ Hàn lau khóe miệng, ta lại không nghĩ rằng bị kiếm đâm xuyên qua đầu còn có thể biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra cũng là một phần của quy tắc.
- Đáng tiếc, đây quả thực là một quy tắc được khắc sâu vào tầng đáy.
Delta mở hai tay, từng bước đi về phía nàng,
- Muốn trách thì trách Lam đi, nó phản bội Thần sử, lúc sáng tạo ra thế giới này đã để ra một cửa sau nho nhỏ - chỉ người sáng tạo và Thần sử mới thực sự có thể tiêu diệt một Thần sử. Ngươi có thể làm tổn thương ta, nhưng những vết thương đó cuối cùng sẽ được sửa chữa bằng phép thuật của ta, cuộc chiến này được định sẵn kết quả ngay từ đầu.
- Đó là lý do tại sao ngươi rất cảnh giác với Angela?
- Chính xác mà nói, cần cẩn thận với nàng trước khi hình thành rạn nứt. Bây giờ không có sự bảo vệ của thế giới, nàng chỉ là một người thức tỉnh bình thường.
Delta dừng lại,
- Có thể hỏi câu hỏi này cho thấy rằng ngươi và những người ý thức thể logic không giống nhau lắm. Là nghe qua được tin tức ở đâu? Nếu như đã biết mình thân là hư vô, cớ sao còn giãy dụa làm gì?
- Cái gì là hư không, cái gì lại là chân thực, ngươi cảm thấy điều này thực sự quan trọng sao?
Phỉ Ngữ Hàn cười gằn.
- Cái gì?
- Góc độ khác nhau, đáp án này sẽ không cố định, làm sao ngươi biết ngươi không phải là mảnh hư không khác?
Nàng nâng thanh trường kiếm lên, một lần nữa làm cho sức mạnh tự nhiên tràn ngập trong cơ thể,
- Nhưng đối với ta mà nói, không có thế giới nào chân thật hơn thế giới này!
- Đúng là – Không hiểu gì cả.
Delta lạnh lùng khịt mũi, giơ tay lên đập vào mặt nàng.
Nàng không rút lui không nhường nhịn, đón lấy đà tấn công của đối thủ và vung kiếm của mình xuống!
Hai lực lượng va chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ vang đinh tai nhứt óc, kích lên luồng khí lưu thậm chí hất những chiếc xe bị lật ngã bay ra ngoài, chỉ cần tiến vào khu vực hai người giao chiến là có thể bị tổn thương trí mạng.
Thần sử thì không cần phải nói đến, rất nhanh trên người đã sớm có nhiều vết nứt, đồng thời vào lúc chiến đấu đến chết, nó đã bị cắt mất nửa người bởi ánh sáng bạc rực rỡ phát ra từ lòng bàn tay của Võ Đạo gia thiên tài.
Nhưng giống như nó đã nói, ngay cả chấn thương đáng kinh người này cũng không làm nó ngừng hành động. Khi Thần sử dùng một tay nắm chặt thân thể của mình, vết thương một đường kéo dài từ vai đến ngực từ từ liền lại.
Phỉ Ngữ Hàn lại không thể làm được điều đó.
Mặc dù lúc này khí thế của nàng mạnh hơn trước, nhưng vết thương trên người vẫn không ngừng tăng lên, dần dần từ vết trầy xước nhỏ đến vết sẹo sâu trong xương, tình hình dường như cũng dần trở nên tồi tệ hơn.
Angela không thể không che miệng mình.
Nàng chợt hiểu tại sao Phỉ Ngữ Hàn không muốn lùi lại nửa bước dù biết mình sẽ bị thương, đành phải chọn cách cứng đối cứng đối đầu trực diện với đối phương!
Tất cả là vì bản thân mình!
Nếu ngươi muốn giảm thiểu khả năng bị thương, thì ngươi phải tránh chỗ thật, tìm chỗ hư, tìm ra sơ hở của đối phương rồi ra tay. Mà toàn bộ phản ứng công kích của Sứ Thần đều ở trên tay, với thân thủ của nàng thì cũng không phải không có khả năng phán đoán trước, nếu như trong kẽ nứt chỉ có hai người thì đòn đánh của nàng nhất định sẽ linh động hơn.
Nhưng bây giờ Phỉ Ngữ Hàn không cách nào làm như vậy được!
Nếu ngươi từ bỏ lối đánh quyết liệt liều lĩnh và chọn cách đánh chậm rãi, kẻ địch hoàn toàn có khả năng bỏ mặc nàng và lao thẳng vào chính mình!
Nghĩ đến đây, trái tim Angela bất giác quặn thắt lại.
Để tránh cho Thần sử có một tia khả năng nào làm bị thương chính mình, Phỉ Ngữ Hàn mới từ bỏ phương pháp đánh hư hư thật thật mà sử dụng đòn tấn dữ dội nhất để vững vàng giữ chắc kẻ địch ở trong sân.
Nói cách khác, tất cả những tổn thương mà nàng gánh chịu vào lúc này đều là gánh thay bản thân mình
Cô gái nhỏ cảm thấy mũi mình đột nhiên chua xót.
Sau khi tỉnh lại, nàng cũng đã có những hiểu biết cơ bản nhất về sức mạnh trong cơ thể mình. Sở dĩ nhìn qua Phỉ Ngữ Hàn dường như vẫn đứng yên không ngã, đó là do kết quả của việc sử dụng sức mạnh tự nhiên đến mức cực độ. Chỉ là sức mạnh này không làm giảm trừ các cơn đau, hơn nữa cũng có giới hạn. Nàng không thể tiếp tục chiến đấu như thế này. Cuối cùng, nàng sẽ bị cơn đau dữ dội đè vỡ, hoặc là hao hết sức mạnh và kiệt sức. Cho dù là tình huống nào, đều sẽ tạo thành tổn thương không thể cứu vãn đối với cơ thể!
Không… đừng đánh nữa, nàng muốn hét lên nhưng chỉ có thể phát ra một tiếng nghẹn ngào mỏng manh.
Lại là một cuộc càn quét toàn lực khác, và với một âm thanh giòn giã, thanh kiếm dài mà Phỉ Ngữ Hàn dùng để chặn lại bị đập tan thành từng mảnh. Trước khi nàng có thể tìm thấy vũ khí mới, đối phương đã nắm lấy bàn chân phải của nàng và ném nó lên cao!
Dưới tình huống không thể mượn lực lượng trên không, cho dù kỹ năng tuyệt đỉnh cũng khó có thể khống chế quỹ đạo rơi xuống.
Mà ở phía dưới, Thần sử đã đợi từ lâu.
Đó gần như là một cú đấm thẳng như sấm sét, người bị đánh trúng đột ngột bay ra hàng chục mét như một quả đạn pháo, đập mạnh vào mặt đất và lăn hơn mười vòng trước khi dừng lại.
Lần này, ánh sáng trắng trên người Phỉ Ngữ Hàn mờ đi rất nhiều.
Nàng cố gắng chống đỡ để đứng dậy, rất nhiều lần cũng chưa thành công. Máu theo gò má chảy dài xuống,cùng mồ hôi thấm đẫm cả áo sơ mi.
- Đừng!
Angela không thể kìm chế được nữa, nàng lao ra khỏi chỗ ẩn nấp của mình và chạy đến chỗ Phỉ Ngữ Hàn.
- Sư phụ…
- Tránh xa ta ra!
Tuy nhiên, tiếng hét nghiêm nghị của đối phương khiến cô gái nhỏ đang định đỡ nàng dậy đột nhiên run lên.
- Đi đến nơi mà trước đây ngươi nên ở, khặc khặc… đừng lại gần đây!
Lần đầu tiên mặt Phỉ Ngữ Hàn lộ vẻ lo lắng.
- Nhưng ta… a
Trước khi Angela kịp trả lời, nàng đã bị một bàn tay vô hình bóp cổ và nâng lên giữa không trung.
- Bắt được ngươi rồi.
Vị Thần sử một tay nắm lấy hư không, một tay chuẩn bị vẫy ra. Chính vào lúc này, Phỉ Ngữ Hàn nghiến răng, dồn hết sức mạnh tự nhiên vào đôi chân, liều mạng lao đánh về phía kẻ địch.
Một tiếng va chạm lớn nổ ra, cả hai dính chặt vào nhau, và cùng bị văng ra thật xa.
Angela cũng rơi từ trên không xuóng.
- Có thể trụ vững ở một trận chiến như vậy trong ba mươi phút, sức mạnh của ngươi quả thực rất đáng khen, nhưng tiếp tục kiên trì thì có ích gì?
Delta bắt lấy Võ Đạo gia không thể động đậy, đưa đến trước mặt mình,
- Ngươi hẳn cũng biết rằng, sự xuất hiện của thế giới này chẳng qua chỉ là một sự nhầm lẫn, nó giống như hoa trong gương, trăng trong nước, mở ra và dừng lại đều gắn với ý niệm của người sáng tạo. Ta vốn không cho rằng, hắn sẽ xem các ngươi như đồng loại - những gì ngươi bỏ ra, vọn vẻn chỉ là một trò đùa.
Phỉ Ngữ Hàn liên tục bị va đập mạnh, người bê bết máu, cả hai chân bị gãy hoàn toàn do bất chấp không màng hậu quả. Cú va chạm trực diện vào vai và cánh tay phải của nàng dường như bị một vật thể khổng lồ nghiền qua, da thịt và xưng cốt tách rời ra, thể thảm không dám nhìn thẳng. Nhưng dù vậy, nàng vẫn cố hết sức nhếch khóe miệng, lấy ánh mắt nhìn xuống nhìn đối phương.
- Ta… nói qua, vậy thì sao? Ta không thể… chọn thế giới màta đến, nhưng ít nhất ta có thể chọn… hành động theo ý mình. Còn ngươi, ngoài… Thần Minh ra, còn lại thứ gì không? E rằng ngươi còn chưa nhìn thấy diện mạo thực sự của Thần Minh…
Nàng thở hổn hển,
- Hơn nữa ta không nghĩ người sáng tạo cũng sẽ nghĩ như ngươi.
- Ý ngươi là gì?
Delta cau mày, không hiểu sao đột nhiên cảm thấy hơi buồn bực.
- Họ là những người đến từ thế giới bên ngoài… khụ, họ không thuộc về thế giới này, nhưng họ vẫn đang nỗ lực vì thế giới này. Nếu họ chỉ coi nơi này là ảo ảnh, làm sao họ có thể làm được điều này. Người đến từ bên ngoài đều đẫ cố gắng như vậy, ta còn lý do gì để không gắng sức hơn? Nếu ngươi không tin… chờ hắn đến rồi ngươi có thể hỏi hắn, ta nghĩ câu trả lời của hắn ấy sẽ không giống như những gì ngươi nghĩ.
- Chẳng lẽ ngươi kiên trì cho tới bây giờ, chỉ là chờ đợi cứu viện từ một người sáng tạo khác?
Delta lắc đầu,
- Từ bỏ đi, ta đã tính toán lâu như vậy, đương nhiên khôngcó khả năng cho các ngươi cơ hội này. Ngay bên ngoài kẻ nứt còn có một tên Thần sử tồn tại, chỉ dựa vào nó chắc chắn không thể tự mình đánh bại người sáng tạo chính, nhưng ngăn cản hắn trong một thời gian thì không có vấn đề gì. Mà ngươi hiển nhiên đã đạt đến cực hạn.
Nó buông tay để Phỉ Ngữ Hàn rơi xuống đất,
- Ta sẽ không giết ngươi. Bây giờ dùng ma lực bảo vệ chỗ yếu hại, có lẽ còn có thể giữ mạng. Chờ đến khi thế giới này trở lại như cũ, cuối cùng ngươi sẽ thấy sự vĩ đại của các vị Thần Minh.
Sau khi phát biểu, Delta đã hướng tới mục tiêu thực sự của chuyến đi này.
Nhưng mà chưa đi được một bước, nó đã dừng lại đột ngột.
Quay lại, chỉ thấy Phỉ Ngữ Hàn duỗi bàn tay trái duy nhất của mình ra nắm chặt lấy chân.
- Ngươi – ngu không nói nổi!
Nó không khỏi tức giận, giơ tay lên chộp về phía sau lưng, lòng bàn tay khổng lồ vô hình đột nhiên ấn thân thể Võ Đạo gia xuống đất, xung quanh xuất hiện một vòng vết nứt như mạng nhện.
Bàn tay nắm lấy nó cuối cùng cũng từ từ buông xuống.
- Ta đã cho cơ hội rồi.
- Không! Sư phụ!
Angela kêu lên một cách đau lòng.
- Đừng lo lắng, ngươi sẽ là người tiếp theo sớm thôi.
Delta kìm nén cảm xúc không nên tồn tại trong lòng, và lại giơ tay về phía người sáng tạo.
Đúng lúc này, một tiếng nổ nặng nề đột nhiên vang lên xuyên qua khe nứt.
Ánh sáng lóe lên trên hoa văn, giống như những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước -tiếp theo là tiếng thứ hai, tiếng thứ ba, như thể có thứ gì đó đập vào các vết nứt bên ngoài, khiến không gian run lên một cách nhịp nhàng.
- Sao có thể… nhanh như vậy?
Delta sửng sốt, chuyện này không thể nào! Mặc dù cái bẫy xâm thực do hạch tâm ma lực đặt ra, tuy không thể ngăn cách bên trong và bên ngoài như vết nứt này, nhưng ít nhất nó có thể vây khốn đối phương trong vài giờ.
- Epsilon, chuyện gì đang xảy ra bên ngoài vậy?
Nó hét lên trong không khí.
- Trả lời ta, Epsilon!
Tuy nhiên, không có hồi âm nào từ đầu bên kia.
- Chết tiệt!
Delta đưa tay lên và chộp về phía Angela, và vào lúc này, một tia sáng chói lóa lướt qua đỉnh của vết nứt, để lại một vết cháy trên hoa văn.
Tiếp theo ánh sáng tỏa ra xung quanh, xua tan bóng tối thế giới, những cảnh vật hóa hư vô trở lại hai bên cầu.
Khe nứt hở ra.