Con quái vật tay dài lập tức thay đổi phươnghướng, xoay người 90 độ và nhảy sang một bên, đồng thời dùng cả hai nắm đấm đấm mạnh về phía trước!
Chỉ thấy tay của nó đột nhiên kéo dài đến cực hạn, từ cách đó mấy mét cắm thẳng vào bên trong xe, trên chiếc xe vặn vẹo bị đâm thủng hai lỗ lớn!
Nếu có ai trốn trong đó, chắc chắn sẽ ăn trọn một đòn này.
Đây cũng là thủ đoạn tấn công mà con quái vật tay dài thấy tự hào.
Với tứ chi co giãn được và sức mạnh kỳ lạ vô hạn, nó thường không phải sử dụng sức mạnh tự nhiên khi đối mặt với kẻ thức tỉnh. Trong số những Võ Đạo gia mà nó đã giết, rất ít người có thể có phản ứng trước khi nó ra tay, thời điểm trước khi chết, trên mặt họ đều là vẻ mặt không dám tin, đây vẫn luôn là cội nguồn hấp thu vui vẻ của nó.
Nhưng trong nháy mắt số mạng, sắc mặt của con quái vật tay dài đại biến.
Bên dưới chiếc xe bị cái búa bây đến đập trúng lộ ra hình dáng một người phụ nữ.
Tư thế của nàng không giống như bị trúng một cú đấm nặng nề mà thay vào đó, nàng hơi ngồi xổm xuống và nghiêng người về phía trước, rõ ràng là đã chuẩn bi sẵn sàng tư thế tấn công.
Nó nghĩ rằng nó phản ứng đủ nhanh.
Nhưng đối phương rõ ràng là nhanh hơn nó.
Và nhanh hơn nhiều!
Ánh sáng bạc từ tay nàng lại tách ra lần nữa, và tạo thành một vòng xoáy xoáy gấp, ánh sáng sắc bén không chỉ đập chiếc xe thành nhiều mảnh, mà còn làm nát bấy cả hai bàn tay của nó!
Con quái vật tay dài hét lên một tiếng, giãy dụa lùi lại phía sau, chật vật mãi cuối cùng mới thoát khỏi vòng xoáy kia.
Tuy nhiên, cánh tay rút lại chỉ còn một nửa bả vai, máu mủ hôi thối cùng với thịt nát tràn ra một vệt lốm đốm trên mặt đất.
Trong một lần đối mặt bất ngờ, hai kẻ đọa ma biến dị làm cho Võ Đạo gia cảm thấy vô cùng đau đầu đã một chết một bị thương.
- Cái mà người gọi là công bằng, chính là ba người hợp sức bắt nạt một cô gái nhỏ?
Phỉ Ngữ Hàn vung tay lên vẫy vẫy, ánh sáng chói mắt tiêu tán, lộ ra một thanh trường kiếm chân chất bên dưới.
- Ta nghĩ bây giờ mới miễn cưỡng tính là công bằng.
- Sư phụ…
Angela nhanh chóng bước tới nắm lấy tay nàng.
- Ta đã gọi cho chú Roland của ngươi rồi, đừng lo.
Phỉ Ngữ Hàn nháy mắt với nàng và thì thầm.
- Hả?
Nàng sửng sốt.
- Nhưng loại chuyện này không phải nên thông báo cho Hiệp hội sao? Chú đánh không giỏi bằng chị Garcia, bình thường làm việc cũng không đáng tin cậy. Đến đây có phải hơi…
- Ta e rằng vấn đề này chỉ có hắn đến mới có ích.
Phỉ Ngữ Hàn sờ đầu nàng và nói,
- Và nhiệm vụ quan trọng nhất của ngươi là tránh xa nơi đây càng xa càng tốt, ngươi có thể làm được không?
Cô gái nhỏ muốn nói gì đó, nhưng dưới cái nhìn của đối phương, cuối cùng chỉ cắn chặt môi, xoay người chạy về phía ranh giới hoa văn phía sau.
- Chết tiệt, làm thế nào ngươi có thể không bị thương chút nào sau loại va chạm đó!?
Con quái vật tay dài giận dữ gầm lên.
- Đạo lý rất đơn giản, chỉ cần giống như các ngươi là được.
Phỉ Ngữ Hàn nhún vai, sức mạnh tự nhiên theo giọng nói của nàng bao phủ lấy toàn bộ cơ thể.
Đồng tử của quái vật tay dài đột nhiên co rút lại,
- Dùng ngoại lực phóng ra ngoài để thực hiện vô hiệu phàm võ? Chuyện này… chẳng phải chỉ có Võ Đạo gia cấp Guard mới có thể làm được sao!
Nó kinh ngạc nhìn nàng,
- Lẽ nào… ngươi là người mà Hiệp hội gọi là thiên tài!
- Ta không nghĩ việc này có gì kỳ lạ, dù sao thì ngay cả một con kẻ đọa ma thấp nhất cũng có thể làm được điều này, đúng không?
Phỉ Ngữ Hàn nói một cách thờ ơ,
- Ngược lại là các ngươi – Vốn là ta muốn xem xem có bao nhiêu người tập kích, mới quyết định phương án đối phó, không ngờ rằng để cho ta nghe được một câu chuyện thú vị như vậy. Ta phải nói lời cảm ơn, vì các ngươi đã giúp ta xác minh nghi vấn đã tồn tại trong lòng bấy lâu nay.
- Sứ Thần đại nhân, tên này… Vẻ mặt của yêu quái tay dài trở nên vô cùng xấu xa, vẻ kiêu ngạo lúc trước biến mất không còn tăm tích, thậm chí còn lùi lại hai bước trước cái nhìn của thiên tài Võ Đạo gia.
Delta giơ cánh tay phải của mình lên và chộp lấy kẻ đọa ma — những lời còn lại của tên này đột nhiên bị mắc kẹt trong cổ họng, và cơ thể nó đông cứng tại chỗ, như thể bị một bàn tay khổng lồ siết chặt. Kèm theo âm thanh tiếng xương vỡ vụn, lốc xoáy màu đỏ trên ngực nó từ sau lưng thoát ra, mang theo từng sợi máu thịt bay đến trước mặt sứ thần.
Con quái vật tay dài bị mất đi hạch tâm gục xuống với vẻ mặt kinh ngạc, không còn hơi thở.
Kẻ đọa ma Gargoyle bị Phỉ Ngữ Hàn chém chết cũng giống như vậy, lốc xoáy rơi trên mặt đất tự nhiên bay lên, tụ lại trên tay của nó.
Tiếp theo, lốc xoáy đông đặc lại bắt đầu xoay chuyển, biến thành một màn sương đỏ chảy vào cơ thể của Delta.
- Những kẻ sợ hãi kẻ thù không xứng đáng có được sức mạnh Thần Minh ban tặng, sứ mệnh của các ngươi đến đây đã kết thúc.
Giọng của Delta không lên không xuống, như thể hắn ta chỉ vừa mới xử lý rác trên tay mình. Nó nhìn Phỉ Ngữ Hàn,
- Thật là nực cười… Rõ ràng người sáng tạo thế giới mới là mục tiêu thực sự cần phải toàn lực ứng phó, nhưng họ lại bị bề ngoài che mắt, lại đi sợ hãi một Võ Đạo gia. Điều này rốt cuộc là do chúng đã từng là một thành viên trong số các ngươi, hay vì sự thiển cận vốn có của các cấu trúc ảo? Cũng giống như ngươi…
Cũng chính lúc này, Phỉ Ngữ Hàn đã ra tay.
Nàng một mức đợi Angela vào vị trí chứ không phải đợi đối phương cằn nhằn, hơn nữa dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ, người nào càng cao cao tại thượng thì sẽ càng tức giận khi bị ngắt lời, cảm xúc quá khích cũng là yếu tố lớn ảnh hưởng đến phát huy, nàng nhất định phải lợi dụng mọi cơ hội có thể để chiến đấu với kẻ địch.
Hiện tại, điều duy nhất Phỉ Ngữ Hàn có thể đánh giá là sức mạnh của người đeo mặt nạ không cùng đẳng cấp với kẻ đọa ma đột biến, và cách thức tấn công cũng khá kỳ lạ, nếu muốn ngăn nó làm Angela bị thương thì phương pháp tốt nhất là sử dụng cách tấn công chặt chẽ vây kín tất cả các hành động của nó!
Nàng kéo một thanh thép gãy, toàn lực ném nó vào Delta.
Nó không khỏi phải ngậm miệng lại và dùng lòng bàn tay đập thanh thép bay ra ngoài.
Trong giây tiếp theo, Phỉ Ngữ Hàn đã giết đến trước mặt.
Từ khi nắm được kỹ thuật thực thể hóa của sức mạnh tự nhiên, nàng rất ít khi mang theo vũ khí, nhưng điều đó không có nghĩa là vũ khí không có ý nghĩa nào, gắn sức mạnh vào trên đồ vật không chỉ giúp tiết kiệm sức lực suy nghĩ mà còn mở rộng phạm vi công kích hơn nữa. Vì vũ khí không được phép xuất hiện trên võ đài, nên có rất ít người biết rằng thành tựu kiếm thuật của nàng còn hơn cả quyền cước.
Lưỡi kiếm sắc bén được bao bọc bởi sức mạnh tự nhiên chém thẳng xuống, cho dù đối phương do thép đúc thành, cũng sẽ bị sức mạnh vô lý này chia thành hai.
Tuy nhiên, trước khi mũi kiếm chạm vào đối thủ, đã bị ngăn chặn lại bởi một gợn sóng vô hình.
Mặc dù nó là vô hình, lại bền chắc không thể phá hủy!
Không nghi ngờ gì rằng nó cũng phải là sức mạnh tương tự như sức mạnh tự nhiên.
Phỉ Ngữ Hàn vẫn giữ tư thế chém, giơ chân đạp về phía thắt lưng của sứ thần.
Lần này rõ ràng nàng đã đạp trúng mục tiêu.
Thắt lưng Sứ thần gập lại, cả người bị đạp bay ra ngoài, va vào thân xe tải một tiếng, ngay cả tấm che cũng bị lõm xuống rất nhiều.
Năng lực của kẻ địch không thể liên tục thi triển? Hay là… bắt buộc phải được sử dụng bằng cả hai tay?
Suy nghĩ của nàng quay cuồng trong đầu, nhưng động tác không hề do dự , theo sát lao lên thùng xe.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Phỉ Ngữ Hàn đã giao đấu với đối phương hơn mười hiệp, Thần sử bị cắt trúng mấy nhát, trên người có vài vết thương, nếu đặt lên người bình thường thì đó là vết thương chí mạng, cũng không làm ảnh hưởng được đến hành động của hắn. Nhìn có vẻ như nàng đã dồn đánh đối phương, nhưng chỉ có nàng biết rằng kẻ thù sẽ không bao giờ vì vậy mà bị đánh bại.
Cần phải trúng vào chỗ yếu hại mới được ư?
Toàn thân Thần sử thoạt nhìn thì chỗ đáng ngờ nhất có lẽ là chiếc mặt nạ - ít nhất là trong những cuộc giao chiến trước đây, nó có phần coi trọng bảo vệ phần đầu hơn.
Nghĩ đến điều này, Phỉ Ngữ Hàn cố tình giảm tốc độ tấn công, đồng thời lùi về phía sau một bước.
Đây chính là buông bỏ tư thế đánh vây sát.
Lấy được cơ hội thở dốc, Delta không chút do dự đưa tay ra trước bắt lấy.
Phỉ Ngữ Hàn đạp mạnh xuống đất, không lui mà chiến, biến mình thành một thanh kiếm sắc bén, lao về phía trước kẻ địch bằng tốc độ tia chớp . Lấy lui làm tiến tưởng chừng đơn giản, nhưng để làm được tất cả điều này ở tốc độ cao đòi hỏi phải khắc phục quán tính rất lớn, chỉ dựa vào các khớp xương và thân thể thì khó mà thực hiện được, chỉ khi có thể khống chế vô cùng chính xác sức mạnh tự nhiên mới có thể hoàn thành quá trính này một cách thuận lợi, cho dù chỉ chậm trễ trong khoảnh khắc cũng sẽ bị thế lực vô hình đó bắt lấy. Nàng thậm chí có thể cảm nhận được đao phong như gió quét qua sau lưng mình.
Thừa dịp Thần sử một tay bắt lấy khoảng không, Phỉ Ngữ Hàn dùng toàn lực đâm ra thanh trường kiếm, thẳng tắp xuyên thẳng vào trong mặt nạ của đối phương
- Rắc!
Chiếc mặt nạ có hoa văn lạ theo tiếng mà nứt.
Tuy nhiên, nàng cảm thấy có điều gì đó khác thường.
Theo logic, đòn này không chỉ đâm trúng mặt nạ, mà còn đâm qua đầu luôn mới phải.
Lúc xuyên qua rõ ràng không có chướng ngại, thân kiếm không xuyên qua được một nửa mặt nạ, nhưng nàng không thấy mũi kiếm nhô ra sau đầu, tựa như đã biến mất trong đầu kẻ địch.
Khi chiếc mặt nạ tuột ra, Phỉ Ngữ Hàn không khỏi hít thở sâu.
Ta thấy đầu của nó đen kịt, giống như một cái hố đen không đáy. Trong lỗ đen, vô số ngôi sao từ từ quay quanh trung tâm, tạo thành một tinh bàn khổng lồ. Thanh kiếm trong tay nàng không đâm vào trong tinh bàn, không thể tạo ra bất kỳ gợn sóng nào.
Nhân tiện, trong hành động liên hiệp tiêu diệt, con quái vật xuất hiện trong nhà máy bỏ hoang dường như cũng nắm giữ vật tương tự như vậy
Cảnh tượng đáng kinh ngạc này khiến việc rút lui của Phỉ Ngữ Hàn hơi bị chậm trễ trong giây lát.
Chính giây phút ngập ngừng này đã khiến nàng tránh không khỏi cú đánh thứ hai của Thần sử.
Lực lượng vô hình đó đập vào hông nàng một cách thô bạo và quật nàng bay ra!
Sức mạnh tự nhiên là miễn nhiễm với phàm võ , nhưng không cách nào triệt tiêu công kích của sức mạnh cùng cội nguồn.
Nàng cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều dòi khỏi vị trí, một cơn đau nhói dữ dội mắc kẹt trong cổ họng, nhưng lại không thể kêu lên thành tiếng. Sau khi lăn vài vòng trên mặt đất, Phỉ Ngữ Hàn đã ổn định cơ thể của mình. Nàng mượn kiếm để đứng lên, mở miệng ho ra một ngụm máu tươi!