Vương đô của Everwinter.
- Đại nhân... đại nhân Mavian...
Có ai đó lay lay cánh tay của hắn.
Mavian không nhịn được mở mắt ra nhìn, qua một lúc lâu hình ảnh mơ hồ trong tầm mắt mới chồng lại một chỗ với nhau, gương mặt quen thuộc của lão quản gia cũng theo đó xuất hiện trong tầm mắt hắn.
- Hic... Tại sao lại là ngươi?
Hắn gắng sức chống người lên, không cẩn thận đụng ngã mấy chai rượu đặt trên bàn thấp, trong đó có một chai lăn thẳng xuống đất, phát ra một tiếng “choang” giòn tan.
Cũng nhờ âm thanh này mà hắn phục hồi tinh thần lại không ít.
Ngay sau đó chính là một trận đau đầu sau cơn say rượu.
Không sai, tối hôm qua hắn mạnh mẽ chinh phạt hết thảy mấy cô em cùng uống rượu với hắn, ầm ĩ suốt đến khoảng rạng sáng bốn năm giờ gì đó mới dừng, cuối cùng là nằm bẹp trên giường mềm(2) ngủ mê mang. Mavian híp mắt quét nhanh qua giường mềm bên cạnh, bên trên là đủ các loại rượu văng tung tóe cùng với vài thứ dịch thể khác, bị lò sưởi âm tường hong suốt một đêm tỏa ra vị chua khó ngửi. Mà cô em vốn ở trên đó đã sớm không thấy tăm hơi, hiển nhiên về phương diện phục vụ khách này, trình độ của các cô vẫn là kém chút.
Gặp quỷ mà! Sao ngày hôm qua mình lại ngủ trên cái đồ chơi này được chứ?
- Mau đốt nó đi! – Mavian lau đi vết nước bọt trên khóe miệng, đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn hòng xoa dịu cơn đau đầu. – Như vậy, ngài quản gia của ta, hôm nay lại có tin tức xấu gì muốn nói cho ta nghe thế? Là Kỵ Sĩ nhà nào chạy trốn, hay là người Greyfort đã tiến vào Everwinter rồi sao?
- Không dám nhận thưa đại nhân.
Quản gia nghe thế vội vàng khom lưng thấp xuống một chút, biện pháp chủ động xuất kích tìm tiểu đội người Greyfort gây phiền toái chính là do hắn nghĩ ra, loại thời điểm này hắn tuyệt đối không hy vọng chủ nhân sẽ chỉa đầu mâu lên người mình.
- Người Greyfort vẫn còn đang chiến đấu với ma quỷ ở lĩnh vực Wolfheart, chắc chắn trong thời gian ngắn sẽ không đến được Everwinter, điểm này xin ngài cứ việc yên tâm...
- À, nhưng đây chẳng phải chỉ là việc sớm hay muộn thôi sao? – Mavian ngắt lời, giờ phút này mùi rượu trong miệng hắn ngay cả chính hắn cũng cảm thấy có chút gay mũi. – Ma quỷ chậm chạp không thấy gia tăng binh lực, ngay cả cái gì mà chúa tể bầu trời kia cũng mất tung mất tích, người sáng suốt đều có thể nhìn ra đại cuộc đã thay đổi, ngươi an ủi ta thì có ích lợi gì?
- Không, đại nhân...
- Hãy nghe ta nói! – Mavian khẽ gầm lên một tiếng. – Ta biết ngươi muốn nói cái gì, xin hãy phấn chấn lên một chút, không nên buông tha... Ngày đó ngươi cũng đã nhìn thấy rồi đấy! Rõ ràng đều cầm vũ khí giống nhau, nhưng người của chúng ta vẫn bị Greyfort đánh cho tan tác, điều này nói rõ cái gì ngươi biết không? Sự chênh lệch không ở chỗ quý tộc, mà là ở chỗ bộ hạ cùng với con dân tầng dưới chót kia kìa! Đối mặt với súng kíp bọn họ vẫn dám tiến thẳng về phía trước, nhưng người của chúng ta thì sao? Chỉ có thể chạy trối chết mà thôi!
- Bây giờ còn có bao nhiêu người còn ở lại vương đô Everwinter chứ? Tử tước Nanos ư? Không đúng, hiện tại phạm vi lãnh địa thực tế của hắn đã có thể so với Bá tước rồi! Công tước Remy thì sao? Hơn một nửa gia sản của hắn đều ở Everwinter, muốn đi cũng không đi được. Còn có gia tộc này rồi gia tộc kia... Quả thực, đại thế gia đều ở lại chỗ này, chẳng lẽ bọn họ không muốn rời đi sao? Không hề!
Nói đến đây, giọng điệu của hắn bỗng nhiên trở nên cao vút:
- Là bọn họ không thể đi được! Bọn họ không muốn dùng một mồi lửa đốt sạch tất cả gia sản mấy đời mới tích góp được, rồi đến nơi khác bắt đầu lại từ hai bàn tay trắng! Phàm là có phương pháp nào đó khác, bọn họ cũng sẽ không ngồi chờ chết! Còn với đám kỵ sĩ mà ta mời đến thì sẽ không có những băn khoăn như thế, một tờ khế đất căn bản không có bất kỳ sức ràng buộc nào, đám người này hoàn toàn có thể mang theo khế đất rời đi, chờ sau khi chiến sự lắng xuống rồi trở lại, cho nên ta chỉ có thể đóng cửa không gặp, dùng phương thức mở tiệc chiêu đãi hòng giữ chân bọn họ!
- Đây không phải là hành vi cam chịu tự sa ngã, càng không phải là trốn tránh, ngươi có hiểu không?
Mavian tiện tay nhặt lên một chai rượu Bồ Đào, đưa lên miệng tu ừng ực, rồi mới nói tiếp:
- Một khi ta thực hiện lời hứa, bọn họ sẽ lập tức rời đi cả! Nếu như bộ hạ và con dân đều không sánh bằng Greyfort, vậy thì điều duy nhất có thể dựa vào cũng chỉ còn lại mỗi ma quỷ mà thôi! Chỉ cần bọn chúng có thể đánh bại Roland Wimbledon, những người này sẽ lần nữa ổn định lại, sau đó lại phát bổ sung khế đất, đám kỵ sĩ này có thể sẽ trở thành trợ lực lớn nhất của ta!
- Đại nhân... Những thứ này ta đều biết rõ, nhưng ta phải thông báo cho ngài, chúa...
- Im mồm, ngươi không biết! – Trong giọng nói của Mavian đã mang theo một tia run rẩy. – Ngươi cảm thấy ta mềm yếu, vô năng, chỉ có thể say rượu cả ngày, nhưng sự thật nào phải như vậy đâu, sách lược của ta không hề sai, sai là lũ ma quỷ kia thua cuộc! Ngay cả chúng nó cũng không thắng được người Greyfort, chỉ có một mình ta phấn đấu thì có ích lợi gì chứ? Những người khác rời đi thì cũng thôi, nhưng ngay cả Fueler, người được ta coi trọng đến như thế, cũng đều chuồn mất. Cho dù ta có trở thành vua của Everwinter thì lại có ý nghĩa gì? Còn không bằng uống nhiều thêm một chút rượu ngon... Dù sao, sau này chỉ e không thể uống được nữa!
- Cho nên từ hôm nay trở đi, tin tức xấu gì cũng không cần nói cho ta nữa, bản thân ngươi biết rõ là được. Buổi tối lại giúp ta chuẩn bị chút rượu ngon, ta nhớ trong kho hàng dưới lòng đất vương đô vẫn còn tích trữ không ít phải không? Giờ thì... đi ra ngoài.
Sau khi dứt lời, Mavian giơ tay che mặt lại, rồi nằm vật xuống giường mềm.
- Đại nhân, ta muốn nói là, giờ phút này chúa tể bầu trời các hạ đang chờ đợi ngài trong phòng tiếp khách của lâu đài, nó tuyên bố có ý chỉ mới muốn giao phó cho ngài.
Vị quản gia đáng thương cuối cùng cũng tìm được cơ hội lên tiếng, vội vàng nói một lèo.
- Ngươi... ngươi nói cái gì? – Mavian lập tức ngồi bật dậy. – Chúa tể bầu trời đến? Tại sao ngươi không nói cho ta biết sớm một chút? Mau mau chuẩn bị nước nóng cho ta, ta rửa mặt xong sẽ qua ngay!
- Không cần nữa.
Bỗng dưng, một giọng nói trầm thấp từ ngoài cửa truyền tới, hai người không khỏi sững sờ, đồng loạt quay đầu nhìn lại... Chỉ thấy một bóng người cao lớn với làn da màu xanh lam đẩy cửa phòng ra, sải bước đi vào.
Đối phương chính là Hackzord.
Nó quét mắt nhìn căn phòng với những đồ trang trí lộn xộn và những vỏ chai rượu bị vứt lung tung khắp nơi, trên mặt lộ ra vẻ khinh miệt không thèm che giấu:
- Ta còn tưởng rằng ngươi bị việc quan trọng gì quấn thân, xem ra là đã trách lầm ngươi. Thế nào? Ngươi cảm thấy cuộc chiến tranh này đã phân thắng bại rồi sao?
Đáng chết, nó nghe được sự oán tránh của mình rồi! Mavian vội vàng quỳ một chân xuống, thậm chí còn muốn cho bản thân một bạt tay.
- Không, các hạ, ta chẳng qua chỉ là...
- Cân nhắc đến trình độ kiến thức của ngươi, ta có thể tha thứ cho sự lỡ lời của ngươi lần này, nhưng sẽ không có lần sau, nếu không ta sẽ rút đầu lưỡi của ngươi ra. – Hackzord nói một cách rất lạnh lùng. – Giai đoạn trước, quả thực biểu hiện của địch nhân đã vượt quá dự liệu của chúng ta, thế nhưng đó cũng chỉ là giai đoạn trước mà thôi. Trên thực tế, những ngày tốt đẹp của bọn họ đã sắp chấm dứt rồi, không riêng gì Wolfheart, mà Dawn cùng với Greyfort rất nhanh thôi cũng sẽ bị khói lửa chiến tranh nuốt chửng, đây chính là vận mệnh đã được định trước của kẻ dám chống cự.
- Chúa tể bầu trời các hạ, xin hỏi... đây là thật sao?
Mavian nửa tin nửa ngờ hỏi lại, hắn vốn cảm thấy Everwinter đã là vùng đất chết, muốn cầu đại quân ma quỷ một chỗ để an thân, nhưng trong lời nói của đối phương, dường như chiến cuộc cũng không tính là quá tệ, ít nhất không đến mức độ không cách nào cứu vãn như hắn từng nghĩ. Xét thấy trước kia chúng nó cũng cho rằng Greyfort không chịu nổi một kích, ngôn luận lần này có thể tin được bao nhiêu có lẽ còn phải đặt một dấu chấm hỏi.
Hackzord lạnh lùng cười một tiếng:
- Sự hoài nghi của ngươi vì tình có thể tha thứ được, có điều chờ sau khi tận mắt nhìn thấy “sức mạnh” của tộc ta, ta tin tưởng đến lúc đó ngươi sẽ hiểu được sức nặng trong lời ta nói.
Dứt lời, nó giơ tay lên mở ra một cánh “cửa” tản mát ra những tia sáng tím kỳ dị, bảo:
- Đi theo ta.
Mavian nuốt nước miếng một cái, nhắm mắt chui vào trong cửa.
Phía bên kia cánh cửa vẫn là một căn phòng khách, hắn kinh ngạc khi nhìn thấy bên trong có rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, ví dụ như Nanos và Remy.
Hiển nhiên chúa tể bầu trời đã đưa phần lớn quý tộc của Everwinter qua đây.
Không đợi hắn hỏi rõ ràng tình huống, đại quân ma quỷ lại mở ra một cánh cửa truyền tống mới.
Dụng ý của đối phương đã không cần nói cũng biết.
Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi một cái, cuối cùng xếp thành một hàng dài nối bước nhau đi vào trong cửa.
Chuyến đi này, đi suốt gần một ngày.
Mavian không còn nhớ bản thân đã phải đi qua bao nhiêu cánh cửa truyền tống, cảnh vật xung quanh có đôi khi là hang động, có đôi khi là núi non trùng điệp, càng đi tiếp hắn lại càng thêm bất an, mặc dù biết rằng ma quỷ muốn giết chết hắn căn bản không cần phải phí nhiều tâm tư như vậy, nhưng loại cưỡng chế di chuyển mà không rõ mục đích này luôn làm lòng người nảy sinh sợ hãi.
Sau khi màn đêm buông xuống, rốt cuộc đám quý tộc cũng đến được mục đích của chuyến đi này.
Khoảnh khắc cánh cửa cuối cùng chậm rãi biến mất sau lưng bọn họ, hai mắt của Mavian Parker chợt trợn trừng!
- Đây là...
Hắn nhìn thấy một thần tích!
Không sai, coi như dùng hết tất cả từng ngữ trên đời, hắn cũng không tài nào hình dung một cách chính xác tất cả những gì bản thân nhìn thấy. Ngoại trừ thần tích ra, hắn không nghĩ ra phải hình dung cảnh tượng trước mắt như thế nào nữa!
Những quý tộc khác cũng không khá hơn chút nào, từng người đều cứng lưỡi há hốc mồm, từ đầu đến cuối đều không thốt ra được một câu hoàn chỉnh nào.
- Bây giờ, các ngươi đã nhìn thấy rồi!
Hackzord nói với vẻ mặt không hề thay đổi.