Bọn họ... mới là kẻ yếu sao?
Thời điểm trong đầu bọn họ toát ra ý niệm này, Negan hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ, hắn theo bản năng cho rằng nàng ta chỉ đang nói bậy nói bạ mà thôi, thế nhưng sự thật lại nhắc nhở hắn một cách vô tình rằng, dù có cầm vũ khí trong tay, lấy hai chọi một thì bọn họ cũng không có cách nào thắng được đối phương.
Bọn họ căm ghét Roland Wimbledon, căm ghét người Greyfort, càng thêm căm ghét vũ khí nóng – chính là vì thứ đồ vật không nói lý này, đã để cho một bình dân xuất thân đê tiện cũng có khả năng uy hiếp được một Kỵ Sĩ khổ luyện hơn mười năm. Những kẻ tiện dân đó vốn dĩ chỉ có thể nằm rạp dưới chân bọn họ, dựa vào sự che chở của bọn họ mà sống, đây mới là truyền thống suốt trăm ngàn năm nay, là trật tự mà thế giới công nhận!
Nếu như vũ khí nóng không tồn tại, huynh trưởng và hắn vẫn sẽ là những dũng sĩ đánh đâu thắng đó như trước đây!
Thế nhưng cô gái trước mắt không chỉ không hề sử dụng vũ khí nóng, thậm chí ngay cả binh khí cũng không có — vậy mà bọn họ lại bại bởi đối phương ở ngay chính phương diện bản thân có lòng tin nhất. Cái sự thật không thể tưởng tượng nổi va chạm với tín niệm này, khiến cho hắn nhất thời không nhịn nổi hoảng hốt không thôi.
- Không hổ danh là ma nữ, am hiểu nhất chính là dùng tà thuyết mê hoặc người khác… Gì mà thắng bằng thực lực chứ? Chớ có chọc cười người khác nữa!
Talos thở hổn hển hai cái thật sâu, nói tiếp:
- Chẳng qua chỉ là dùng lực lượng không thuần khiết làm ô nhiễm Thần Thạch của ta mà thôi... khụ khụ, nếu như giáo hội Hermes vẫn còn thì sao các ngươi dám thò đầu ra ở đây chứ? Ngoại trừ vua Greyfort làm ô nhục truyền thống thì các ngươi mới là những kẻ nên xuống Địa Ngục nhất!
- Đánh rắm!
Giọng nói của một người đàn ông bỗng nhiên truyền đến từ phía đầu xe:
- Ta chính là một thành viên trong giáo hội đây! Nữ phù thủy mà ta từng chở qua không một trăm thì cũng đến mấy chục vị, các nàng không chỉ xuất hiện mà còn khen ta lái xe rất không tệ! Với lại người thống lĩnh giáo hội trong quá khứ hay hiện tại đều là nữ phù thủy, ngươi nói truyền thống với ta à? Đây cmn mới là truyền thống á!
Negan và Talos không khỏi đưa mắt nhìn nhau --
Đây rõ ràng là người lái xe đang nói chuyện!
Quả nhiên trời không tuyệt đường người.
Trước tiên uy hiếp người lái xe đưa bọn họ rời khỏi nơi này, sau đó mới có cơ hội trả thù!
Chỉ cần có người ngăn cản Lang Nữ này một lúc là được rồi!
So sánh thực lực của hai người, chuyện này đương nhiên để ca ca mạnh hơn đi làm mới tốt --
Nhưng mà không đợi Negan mở miệng, Talos bỗng nhiên bắt lấy hắn, hét lớn một tiếng rồi ném hắn về phía Lang Nữ kia!
- Anh trai --
Hắn không dám tin nhìn đối phương xoay lưng nhanh chóng chạy về phía đầu xe, chỉ để lại một cái bóng lưng càng lúc càng xa.
Cô gái không chút lưu tình tung ra một chưởng vỗ hắn nằm bẹp trên đất, sau đó lại đá thêm một cước lên đầu hắn, chùy sắt cũng theo đó đập xuống khiến cho hai mắt hắn tối sầm lại, rất nhanh đã mất đi ý thức. Ngay trước khi sự kinh ngạc và tuyệt vọng trong suy nghĩ bị gián đoạn, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng thì thầm truyền đến từ đỉnh đầu.
- Người bên kia cũng không phải là người mà các ngươi có thể đối phó được...
Khoảng cách hơn mười bước chẳng qua chỉ trong nháy mắt, Talos mắt thấy sắp vọt tới buồng lái rồi, bỗng dưng một bóng người từ sau đầu xe đi ra.
Người nọ cũng là một cô gái, trên người mặc một bộ đồng phục màu xám tro đậm, giống như trước đó bọn họ quan sát được vậy, chính là lối ăn mặc của người lái xe của xe bốn bánh.
Thì ra một chiếc xe lớn cần đến hai người đánh xe à!
Chắc hẳn người này không có khả năng là phù thủy đâu nhỉ?
Nếu chỉ là một người bình thường mà thôi, dù có là một hay hai người thì cũng chẳng khác gì nhau -- hoặc là nói, chỉ cần một người lái xe cho hắn là đủ rồi! So với gã đàn ông kia thì cô gái sẽ là sự lựa chọn tốt hơn cho việc khống chế.
Talos dự định sẽ bắt giữ đối phương trước, sau đó lại thọt chết cái thằng cha dám can đảm phản bác hắn kia. Về phần cây gậy sắt trong tay người lái xe nữ kia, hắn căn bản chẳng xem ra gì.
Đưa tay kéo mặt nạ xuống, hắn hướng về phía đối phương hét lên một tiếng thật lớn, vừa chạy vừa giơ ngang đoản kiếm, ý đồ chấn nhiếp cô gái sau đó kề kiếm lên cổ, uy hiếp nàng đi vào khuôn khổ.
Nhưng điều khiến Talos bất ngờ là, vẻ mặt của đối phương vẫn bình tĩnh như mặt nước, ngay cả một tia gợn sóng cũng không có, dường như cô nàng chẳng hề trông thấy vẻ bề ngoài dữ tợn của hắn vậy.
Mà điều làm hắn kinh ngạc vẫn còn ở phía sau.
Người lái xe nữ hơi nghiêng người, hai tay giơ gậy sắt lên đỉnh đầu, rõ ràng là thức mở đầu của Phách Trảm!
Cô nàng này... vậy mà lại biết kiếm thuật?
Ý nghĩ vừa mới hiện lên, đối phương cũng đã bước về phía trước, thẳng tắp vung gậy sắt về phía hắn --
Gặp quỷ!
Loại chiêu thức đại khai đại hợp như thế này, hoàn toàn là lấy mạng tương bác, nếu như ở trong mắt người ngoài nghề thì căn bản chẳng khác nào tìm chết, nhưng Talos lại thấy, một kích này vậy mà có thể vung ra uy thế của quần sơn áp đỉnh. Không chỉ thế, xiên nhọn ở phần đầu gậy sắt như thể lớn thêm gấp mấy chục lần, bao phủ tất cả lối đi của hắn!
Tất cả xảy ra quả thực quá nhanh.
Hắn vốn đang toàn lực chạy vội, căn bản không có chỗ trống để tránh, nếu như vẫn cứ giữ nguyên tư thế như vậy thì có lẽ hắn có thể đâm mũi kiếm thẳng vào cổ của cô nàng, nhưng một côn này giáng xuống, không nghi ngờ chút nào, đầu hắn sẽ bị đánh vỡ mất thôi!
Quả thật là -- không thể nói lý mà!
Talos phát hiện thân thể đã làm ra phản ứng trước khi ý thức kịp ra lệnh, hắn vội vàng xoay thân kiếm lại, hai tay nâng thanh kiếm giơ ngang đỉnh đầu, ý đồ chống đỡ một kích này.
- Phá...!
Cô gái cầm gậy sắt hung hăng đập lên thân kiếm.
Chịu đựng lực lượng to lớn đập xuống, độ cong của đoản kiếm rất nhanh vượt qua cực hạn, cuối cùng rắc một tiếng rồi vỡ vụng!
Song, gậy sắt vẫn dư thế không giảm, mang theo tia lửa và vụn kim loại văng tung tóe đập lên mặt hắn.
Tại sao có thể như vậy...
Talos chỉ cảm thấy bên tai bị đánh vang lên một tiếng thật lớn, ngay cả cổ họng cũng không thể khạc ra một âm thanh nào, cứ như vậy cứng đờ ngã xuống đất, thân thể không ngừng co quắp.
Thế nhưng đó chỉ là phản ứng tự chủ của thân thể, ý thức của hắn đã sớm rơi vào hôn mê.
- Giải quyết rồi à?
Joe cẩn thận thò đầu ra cửa sổ xe hỏi.
- Ừ, nếu như hắn lựa chọn tiếp tục đâm tới, hẳn vẫn còn có thể đánh thêm mấy hiệp.
Feryna vẫy vẫy vết máu dính trên cờ lê, nói tiếp:
- Đối với kẻ lâm trận lùi bước thì chỉ cần một đòn là đã đủ. Đương nhiên, hành động dẫn dụ của ngươi cũng vô cùng quan trọng, làm rất đẹp.
Joe đắc ý bật cười ha ha:
- Đừng quên ta từng là quý tộc, việc mà quý tộc am hiểu nhất chính là mắng chửi người -- đảm bảo mắng một trăm câu cũng sẽ không trùng lặp.
Feryna ngẩng đầu lên, nhìn về phía Kiều nói:
- Rõ ràng đều là quý tộc nhưng ngươi lại hoàn toàn không giống với bọn họ... Đôi lúc ta lại rơi vào hoang mang, vì sao giữa người và người lại khác biệt to lớn đến thế, đây cũng là ý tứ của đấng Tạo Hóa sao?
- Ngươi cũng... rất khác biệt mà!
Joe hơi hơi dời tầm mắt đi, nhưng sau đó lại rất nhanh đảo mắt trở về, nói tiếp:
- Cho nên ta mới có thể bị ngươi vững vàng hấp dẫn.
- Joe...
- Feryna...
- Khụ khụ... thật là ngượng ngùng!
Lorgar bỗng dưng lên tiếng cắt ngang hai người đối mặt.
- À, người kia chết chưa thế?
Chỉ thấy Lang Nữ dùng một tay xách kẻ tập kích bị đánh ngất đi tới cạnh đầu xe, ném lên trên người một kẻ khác.
- Uầy... ta nghĩ chắc là vẫn còn một hơi thở. – Feryna trả lời. – Trước đó ngươi cũng đã biết chúng ta tới rồi à?
Lorgar gật đầu một cái:
- Ta nghe thấy tiếng bước chân của hai ngươi. Không chỉ trước tiên chú ý đến động tĩnh bên này, còn có thể nhanh chóng quyết định chiến thuật đón tiếp kẻ địch, không hổ là nguyên đội trưởng của quân thẩm phán.
- Sau khi bọn họ giao thủ với ngươi cơ bản đã mất đi ý chí chiến đấu, ta chỉ thuận thế mà làm thôi! – Feryna cười lên một tiếng. – Những lời ngươi nói vừa rồi quả thật rất có đạo lý, nếu như sau này có cơ hội thì ta có thể luận bàn với ngươi được không?
Lỗ tai của Lorgar giật một cái, đáp:
- Dĩ nhiên có thể, hoặc là nói cầu cũng không được.
- Những thứ khác để sau rồi nói cũng không muộn. – Joe thở dài nói. – Vấn đề bây giờ là... nên xử lý hai người này như thế nào?
- Khống chế lại rồi giao cho quân đoàn đệ nhất, trước tiên thẩm vấn một lượt rồi nói sau. Nếu có thể mặc khôi giáp, hiển nhiên không thể nào là kẻ chạy nạn bình thường được. – Lorgar nói một cách không mấy để tâm. – Về phần sau đó xử lý thế nào thì cứ để bọn họ tự quyết định là xong.