- Ngươi đang nói gì?
Negan không nhịn được nói.
- Mùi máu tươi? Ngươi cho rằng mình là chó sao?
Rốt cuộc người này đang nói nhảm gì vậy? Không giống kẻ có tinh thần bình thường – giọng nói có hơi không nghiêm túc và hài hước, sao người bình thường có thể nói chuyện với người lạ mới gặp lần đầu như vậy?
Nếu là mọi khi, hắn còn có hứng thú đùa với đối phương một chút, nhưng hôm nay phải nhanh chóng thoát khỏi vịnh Sedimentation, phương pháp duy nhất để đối phó với kẻ ngốc là làm nàng hoàn toàn câm miệng.
Negan tăng khí lực lên cổ tay, cho anh cả biết ý nghĩ của mình.
Nhưng Talos vẫn không buông ra.
- Ta thấy… có lẽ ngươi nhầm rồi. Nơi này từng là hải cảng, giết cá và phơi cá là chuyện thường thấy.
- Mùi máu người khác mùi cá, khác nhau to lớn như trời với đất vậy.
Nữ tử bất di bất dịch nói.
- Nếu như chỉ có một loại mùi thì còn có thể bảo là bị thương, nhưng mà mùi máu tươi trên người các ngươi quá nhiều quá lộn xộn, làm cho người ta muốn quên cũng khó. Có mùi rất cũ, có lẽ là của mấy tháng trước, có mùi lại rất mới, cùng lắm là hai ba ngày trước – giờ phút này, bọn chúng đang tỏa ra từ dưới lớp quần áo của các ngươi.
Dưới quần áo?
Negan không khỏi sửng sốt.
Đối với phần lớn kỵ sĩ, một bộ giáp sắt vừa nhẹ nhàng vừa bền chắc là tài sản quý giá nhất. Nếu gìn giữ cẩn thận thì có thể truyền từ đời này sang đời khác, gia tộc Murray cũng là như vậy. Bọn họ bỏ vùng đất Everwinter hoang vu kia, chứ không bỏ giáp sắt và vũ khí.
Vì để không thu hút sự chú ý của người khác, hai người mặc áo khoác rộng rãi và trường bào, dù sao bây giờ là mùa đông, mặc vậy cũng không có gì kỳ quái. Khi giết người tìm niềm vui, bọn hắn mới có thể mặc trang phục nhẹ nhàng ra trận – ngoài việc hành động linh hoạt hơn, bọn hắn không cần lo lắng đến việc máu tươi bắn tung tóe làm bẩn quần áo, giết người xong, bọn hắn chỉ cần chà lau một chút thì giáp sắt đã trơn bóng trở lại, đồng thời dầu trơn thấm vào còn có tác dụng bảo dưỡng.
Chẳng qua đây không phải là chuyện mà ai cũng biết, sao đối phương lại biết được?
Không lẽ… nàng đoán được nhờ lỗ mũi thật?
Negan chợt cảm thấy lo lắng.
Cùng lúc đó, cánh tay đè tay hắn lại chợt buông lỏng.
Hắn chỉ thấy trước mắt lóe lên một cái, Talos đã vọt đến trước mặt nữ tử - anh cả của hắn không rút vũ khí ra. Đối với người có kinh nghiệm rèn luyện, quyền chưởng và các đốt ngón tay đủ để dồn người khác vào chỗ chết.
Tốc độ của một kích kia có thể được gọi là nhanh như ánh chớp, khoảng cách từ cất bước đến ra tay chỉ vẻn vẹn trong cái chớp mắt, nếu như mục tiêu là hắn, e rằng hắn cũng không phản ứng kịp.
Luận về năng lực và kỹ xảo, chắc chắn anh cả của hắn là kỵ sĩ cấp cao nhất của Everwinter.
Cho dù đối phương là kẻ ngốc, kẻ điên hay khứu giác khác với người bình thường, hiện tại cũng đã là người chết.
Nhưng tiếng xương cổ bị bóp nát lại không vang lên, hắn chỉ nghe được hai tiếng “rắc” khẽ vang.
Nữ tử giơ khuỷu tay lên bẻ cánh tay bóp cổ nàng ra, sau đó nàng đỡ một chưởng của Talos bằng tay kia.
Mắt của Negan suýt rơi ra khỏi hốc mắt.
Sao có thể?
Không bàn đến kỹ thuật đánh giết, chỉ dựa vào sự chênh lệch về lực lượng giữa nam và nữ cũng đủ để quyết định hết thảy. Huống hồ anh cả của hắn là người có sức lực lớn, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người dùng một tay tiếp chiêu của anh hắn.
Nháy mắt, hai người vừa đánh nhau mấy lần, nhưng Talos không thể nào giết đối phương chỉ trong một chiêu. Khi hai người lại tách ra, cuối cùng hắn cũng kéo trường bào trên người xuống, sau đó rút thanh kiếm ngắn bên người ra.
- Em trai, cùng đánh!
Tiếng gọi khẽ này xen lẫn một chút gấp gáp.
Lúc này Negan mới nhận ra, giờ phút này, anh trai thân là kỵ sĩ của hắn đã đưa ra phán đoán nếu chỉ dựa vào một người thì không thể nào thắng đối phương dễ dàng.
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Hắn cắn răng rút dao găm ra, khom lưng đứng cạnh Talos.
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là hai ngươi không phải kẻ chạy nạn bình thường – vậy thì phải giải thích cho rõ lý do nói dối của các ngươi.
Nữ tử mở hai tay ra, giống như tỏ vẻ tay không cũng chẳng có vấn đề gì.
- Nếu bây giờ hai ngươi đầu hàng, có lẽ còn có thể nếm chút khổ sở. Chẳngẩng tội giết người rất nặng, dựa theo luật pháp của Greyfort, một khi xác nhận máu tươi trên người các ngươi là của người vô tội, thì kết cục của các ngươi chỉ có chết.
Người này… Điên rồi.
Dường như nàng đang khuyên, nhưng mỗi động tác và mỗi câu nói đều đang đẩy hai người vào chỗ chết – chứ sao lại nói đến cái chết khi mới bắt đầu? Nếu biết mình sẽ chết, cho dù ai cũng không thể bó tay chịu trói được, nói cách khác, đối phương đang buộc bọn hắn ra tay.
Nhiều lời vô ích!
Khi Talos đâm kiếm ngắn về phía trước, Negan cũng theo lên, chèn ép không gian tránh né của nữ tử, đồng thời cũng đề phòng nàng chạy trốn.
Nhưng hình như đối phương hoàn toàn không có ý định chạy trốn.
Không chỉ có như thế, ngay cả lớn tiếng kêu cứu mà nàng cũng không làm thử, nàng chỉ lao vào đánh nhau với bọn họ.
Chỉ có tự trải nghiệm thì Negan mới rõ đối phương đáng sợ đến cỡ nào.
Mỗi chiêu của nàng đều mạnh mẽ, gần như hai người cần dùng sức lực toàn thân để đối phó. Cho dù cú đỡ đòn này có vẻ nhẹ nhàng, thì hắn cũng phải nắm tay cầm dao găm thật chặt, nếu không vũ khí sẽ bị đập bay một cách dễ dàng.
Hắn không thể tưởng tượng nổi, sao cơ thể của đối phương có thể chứa sức mạnh kinh người đến vậy?
- Không cần che giấu nữa, nàng không thể đe dọa chúng ta.
Talos gầm nhẹ làm Negan lấy lại tinh thần từ trong cơn hoảng sợ. Đúng vậy, bây giờ bọn họ mặc giáp sắt, mà đối phương lại không có lưỡi dao sắc bén, cho nên không cần dùng cách thức bình thường. Cho dù có ăn một hai quyền thì cũng không có gì to tát, việc lấy vết thương đổi lại vết thương rất có lợi cho bọn hắn.
Hắn ném dao găm về phía nữ tử, sau khi được chớp nhoáng dễ dàng, hắn mở hai cánh tay ra rồi nhào đến mục tiêu.
Dưới tình huống thi đấu bình thường, đây không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết. Nhưng bây giờ chỉ dựa vào hai đấm hai chân, nàng có thể chịu đựng hắn thế nào?
Tiếp theo, cơn đau nhức bùng nổ ở trên mặt Negan.
Hắn cảm thấy mũi mình sắp lún vào xương, cổ họng đều là mùi rỉ sét, tầm mắt đột nhiên trở nên mơ hồ không rõ.
Chết tiệt, đau quá!
Nhưng mà ngươi xong rồi!
Hắn cắn chặt trăng, dùng hết toàn bộ sức lực khép hai cánh tay lại, phạm vi này lớn hơn kiếm ngắn vào dao găm, chắc chắn người bị ôm sẽ chết. Mà muốn né tránh thì phải phá hỏng tư thế phòng giữ hiện tại, lúc đó chắc chắn đối phương sẽ sơ hở, hắn tin anh trai của hắn sẽ nắm được cơ hội này.
Quả nhiên, bởi vì động tác né tránh quá lớn, cơ thể của nữ tử cũng suýt té, hiển nhiên nàng đã mất đi lực ngăn cản bước tiếp theo của Talos.
Talos tiến lên một bước, nâng lưỡi kiếm lên chém từng nhát vào đầu nữ tử - đầu của nữ tử giương lên trước, bay lên như bị trúng chiêu Độc Xà Thổ Tín.
Hắn còn chưa kịp thả lỏng, nữ tử ngữa ra sau cũng không kêu thảm thiết hoặc ngã xuống đất như hắn nghĩ, đối phương chỉ mượn thế ngửa người đá hai chân liên tiếp, đạp hắn và Talos bay ra ngoài.
Thậm chí Negan cảm thấy kia không phải là đạp, mà là giống bị búa đập hơn. Khi tiếng động lớn vang lên, hắn đập vào xe bốn bánh, giáp sắt trên người cũng không thể nào chống lại việc bị tấn công từ trước và sau, lực lượng truyền vào trong cơ thể làm hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Sau khi đối phương rơi xuống, nàng đứng vững. Chiếc mũ trượt xuống từ hai bên, để lộ ra mái tóc dài… Cùng một đôi tai đầy lông tơ, chỉ là không có vết thương mà hắn muốn nhìn thấy.
Tim của Negan lập tức chìm xuống đáy vực.
Một chiêu nhìn như chém trúng đầu kia chỉ là lỗi giác do vành mũ mang đến, thứ anh trai hắn chém được cũng chỉ là mũ của đối phương mà thôi.
Còn có lỗ tai không phải người kia…
- Khụ khụ… Ngươi xấu quá… Quái vật!
Talos ôm ngực, hắn từ từ đứng dậy.
- Rõ ràng ta mang đá thần phạt, sao ngươi không bị ảnh hưởng gì hết?
- Bởi vì ta đâu có dùng năng lực.
Nữ tử tiếc nuối sờ mũ.
- Còn ngươi nói ta xấu xí, là do trình độ thưởng thức của ngươi thấp. Chứ người của thành Neverwinter không cho là vậy, đại tù trưởng còn khen ta kìa.
- Đúng là vô lý!
Negan phun ra một ngụm máu, hắn nói.
- Anh trai của ta là kỵ sĩ do nữ vương sắc phong, cho dù có là đoàn Kỵ sĩ ở vương đô cũng không có mấy ai có thể thắng hắn dễ dàng. Nếu ngươi không dựa vào năng lực tà ác, ngươi cũng muốn đánh bại anh cả của ta? Đừng có mơ!
- Vậy sao? Có lẽ các ngươi còn chưa nhận ra… Cơ thể các ngươi thay đổi như thế nào.
Nữ tữ rũ mắt, nàng nói.
- Ta hỏi ngươi, máu tươi trên người ngươi thuộc về đối thủ có thực lực tương đương hay sao?
- Ngươi định nói gì?
- Cũng không phải sao? Mặc dù các ngươi ra tay tàn nhẫn, nhưng lại thiếu một chút nhuệ khí, cùng với ý chí chiến đấu sống còn.
Nàng chậm rãi nói.
- Ta đã thấy quá nhiều ngươi như các ngươi, một khi đạt được chút thành tựu thì không muốn tiến lên nữa, chỉ dám quay đầu ức hiếp người yếu hơn để duy trì vị thế của mình. Dần dà, tinh thần này sẽ xuyên vào xương tủy của các ngươi, cũng được cơ thể nhớ kỹ - cho dù các ngươi có đạt được nhiều thắng lợi như vậy, thì điều đó cũng chẳng khiến ngươi mạnh mẽ thêm chút nào.
- Trong các đối thủ của ta, có người vừa cường đại vừa siêu phàm đến nỗi làm người khác tuyệt vọng, cũng có phù thủy cổ thông thạo các loại vũ khí, đây cũng là sự khác biệt. Có lẽ đúng là thực lực trước kia của các ngươi không tầm thường, nhưng bây giờ.
Nàng dừng một chút.
- Các ngươi đã không còn được xem là cường đại nữa.