Ưu thế lớn nhất của Seagull chính là lúc tăng tốc độ bay gần như không có tạp âm, vô cùng thích hợp phục kích đối thủ từ sau lưng.
Sau khi tàu lượn xuyên qua tầng mây, giống như linh hồn vòng qua mỗi một ngọn núi, lặng yên không một tiếng động đến gần phía sau chiến trường, giờ phút này phòng tuyến của quân đội ngăn chặn đã hoàn toàn bị tách ra, bọn lính chỉ có thể làm trận địa riêng mình, vừa đánh vừa lui. Nếu đổi lại là quân đội khác, hiện giờ đối mặt với tình huống mất đi thống lĩnh chỉ huy, chỉ sợ đã sớm chạy tán loạn rồi.
Nhưng mà tình hình của Đệ Nhất Quân vẫn không thể lạc quan được, một khi mất đi ưu thế của hỏa lực, muốn tiêu diệt nhện quỷ cũng có thủ đoạn công kích từ xa tương tự, cái giá phải trả sẽ tăng lên gấp bội, càng đừng nói đến ma quỷ áo giáp có bản lĩnh giống như quái vật kia.
Dựa vào kính viễn vọng, hiện giờ Andrea đã có thể quan sát được tương đối rõ ràng dáng vẻ của đối phương, trừ bỏ đường vân che kín toàn thân ra, áo giáp bên ngoài có tạo hình vừa khoa trương lại quỷ dị, nó còn cầm một thanh trường kích vĩ đại, nhìn như thế nào đều giống như hình tượng của chiến sĩ trang bị nặng. Nhưng vẻ nhanh nhẹn mà đối phương biểu hiện ra ngoài lại vượt trên kỵ sĩ đang xung phong, còn có thể thay đổi phương hướng bất cứ lúc nào, giống như áo giáp và vũ khí trên người nó đều không hề có sức nặng vậy.
Đây cũng là đối thủ khó dây dưa nhất đối với Andrea.
- Khoảng cách hiện giờ là?
- Một ngàn chín trăm mét…
Giọng điệu của Sylvia tràn đầy khẩn trương:
- Như thế nào, có thể trúng đích không?
- Không được.
Nàng liếm liếm cánh môi hơi khô:
- Còn phải cần gần thêm một chút nữa.
Trong quá trình này, Andrea đã yên lặng phát động năng lực mấy lần, chỉ bạc trùng khít trong tầm mắt đã từ một hai sợi ban đầu biến thành tùy tiện có thể nhìn thấy được, vậy có ý nghĩa rằng nàng có hơn mười cách bắn ra một súng chắc chắn trúng, chỉ cần mục tiêu đủ “Phối hợp”. Một khi nàng bóp cò súng, điểm rơi sẽ tuyên bố xác định, mà trong vài giây viên đạn bay tới, ai cũng không biết được đối phương sẽ hành động như thế nào.
Nếu là súng ống phổ thông thì nàng đại khái có thể bắn liên tục, dùng số lượng để loại trừ xác suất, nhưng súng trong tay lại là súng trường bắn tỉa cỡ nòng lớn, nàng không cách nào dùng viên đạn đá thần phạt quý giá này để cá cược.
Bởi vậy cách thức bảo đảm nhất chính là dốc hết khả năng áp súc thời gian viên đạn bay đi, để mục tiêu gần như “Yên lặng” trong khoảng cách thời gian viên đạn đến trúng đích này.
- Một ngàn năm trăm mét!
Sylvia không kìm lòng được siết góc áo mình.
- Seagull chuyển hướng, chú ý nghiêng sườn!
Wendy nhắc nhở.
Trong khoảng cách này đã có thể sử dụng mắt thường để phân biệt ra được tàu lượn và chim dữ cỡ lớn, tuy rằng trên chiến trường kịch liệt sẽ không có ai chú ý đến động tĩnh ở trên trời, nhưng trái tim của tất cả phù thủy đều treo lên, cho dù biết rõ kẻ địch không nghe được âm thanh đến từ trời cao, nhưng các nàng vẫn thả chậm hô hấp của mình lại.
- Một ngàn ba trăm mét!
Sylvia kêu lên.
- Lại gần thêm một chút!
Andrea đặt ngón tay lên trên cò súng. Thời gian một giây là dư dả với phần lớn mục tiêu, nhưng đối thủ lần này lại là ma quỷ cấp bậc đại vương, nàng không hy vọng phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
- Một ngàn một trăm mét!
- Shavi, chú ý đè góc độ, ta sắp không đỡ được!
- Chín trăm…
Chính trong nháy mắt này, Andrea phát động năng lực.
Vô số chỉ bạc gần như lấp đầy toàn bộ tầm nhìn, cuối cùng hội tụ thành một cột sáng chói mắt, trong khoảng cách này, hướng gió và trọng lực ảnh hưởng đến đã cực kỳ bé nhỏ.
- Nhìn thấy lập tức nhận được.
Nàng nhẹ nhàng rù rì nói, sau đó bóp cò súng.
Gần như đồng thời, kẻ trảm ma cũng thông qua phản ứng của binh lính Đệ Nhất Quân nhận ra hiện tượng lạ, nó xoay người về phía phát ra âm thanh mới phát hiện ra tàu lượn xẹt qua đỉnh đầu nó, trong khoảnh khắc lửa khói hiện ra nơi họng súng, đầu đạn đá thần phạt đã bay đến trước mặt. Cho dù nó lại có thể mau lẹ nữa, giờ phút này định né tránh cũng đã muộn rồi!
Theo một tiếng “Ầm” nổ vang thật lớn, trước mặt kẻ trảm ma nổ tung một luồng sóng khí, lực đánh vào mãnh liệt bắn nó bay ra ngoài, mây đen trên bầu trời cũng nhanh chóng tiêu tán, giống như băng tuyết dưới ánh nắng chói chang.
- Thành công chứ?
Wendy vội vàng hỏi.
Sắc mặt của Sylvia hơi trắng bệch:
- Không… chỉ sợ một phát đạn mới vừa rồi không đánh trúng kẻ địch.
- Sao có thể chứ.
Andrea cắn răng vỗ băng vải ma hóa lên đầu vai:
- Khi nổ súng ta rõ ràng nhìn thấy nó không hề phát hiện ra.
Sylvia nhất thời không biết trả lời như thế nào, năng lực của nàng không có cách nào xuyên thấu che chắn của đá thần phạt, bởi vậy không cách nào biết được trong nháy mắt đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nàng quả thật đã nhìn thấy, ngay khoảnh khắc khi tia sáng đen từ trên đầu đạn thần thạch đến gần kẻ trảm ma, cảnh tượng chung quanh đã xảy ra vặn vẹo thật nhỏ, giống như có thứ gì đó ngăn cách nó và đầu đạn vậy. Sau đó tia sáng đen đột nhiên vỡ vụn ra vài mảnh chứ không phải như trước kia, thẳng tắp xuyên thủng vào ngực của mục tiêu.
- Dừng tranh cãi cả đi, tình huống mục tiêu như thế nào?
Shavi xen vào nói.
- Nó… bò dậy.
Sylvia khó nhọc nói.
Thông qua đôi mắt ma lực, nàng nhìn thấy công kích mới vừa rồi đã để lại mấy vết thương rõ ràng ở trên áo giáp màu đen, kia chắc là do thần thạch sau khi vỡ vụn tạo ra, chỗ tổn hại rõ ràng nhất trong đó là ở trên mũ giáp hình chóp cao ngất ở trên đầu kẻ trảm ma bị đánh nát một nửa, lộ ra nửa gương mặt lạnh lùng bên dưới.
Cho dù nguyên nhân tạo thành tất cả là gì, đối phương còn có thể đứng lên được đã nói rõ kết quả rồi.
- Sylvia, lắp đạn giúp ta!
Andrea hô lớn.
- Chúng ta đã không có đạn thần phạt…
- Vậy dùng loại thông thường.
Nàng kiên trì nói:
- Nếu dưới tình huống như vậy rồi mà kẻ trảm ma vẫn còn có thể phát động năng lực, có phải đầu đạn thần thạch đã có ý nghĩa không lớn rồi không, chỉ cần có thể bắn ra thì bắn đi!
- Trời lại tối sầm xuống!
Shavi hét lớn:
- Sao thứ này mãi chưa dứt vậy?
Sylvia nhét “Viên đạn” dài bằng cánh tay vào trong lỗ nòng:
- Nhưng hiện giờ nó đã chú ý đến chúng ta, lại thử xem đi…
- Cho nên ta mới phải bắn một phát này đấy!
Andrea gầm nhẹ nói:
- Nếu cứ chạy trốn như vậy, chỉ sợ không bay ra nổi vùng mây này!
Kẻ trảm ma một lần nữa đứng lên giơ cao trường kích, trong ánh măt lộ ra ánh sáng đỏ dữ tợn.
Tiếng sấm nặng nề rền vang toàn bộ khe núi.
- Nhồi vào xong rồi!
- Wendy, ổn định phương hướng!
Andrea nhắm trúng mục tiêu, chỉ bạc lại một lần nữa nối liền mục tiêu với họng súng. Một lần này nàng không để ý đến đau đớn trên đầu vai, không chút do dự bóp cò súng.
Đại khái ý thức được nguy hiểm đang giáng xuống, kẻ trảm ma nhảy sang bên, đồng thời vung trường kích xuống!
Một lần này, Sylvia cuối cùng đã nhìn rõ được diện mạo thật sự của thứ vặn vẹo này.
Nó nhẹ mỏng mà trong suốt, giống như một cánh ve, nhưng đây không phải là cánh ve chân chính, dưới ma lực đắp nặn, chúng nó còn hơn bất cứ lưỡi dao nào, thêm với tự động quay xung quanh kẻ trảm ma.
Cho dù điểm rơi của viên đạn đã ở chỗ không một bóng người, chúng nó vẫn phản ứng lại đầu tiên, vài mảnh trong đó chém thẳng về phía đường bay của đầu đạn, số còn thừa lại thì tạo thành bức tường lưỡi dao ở bên người đại vương ma quỷ.
Sóng khí nổ mạnh lại một lần nữa xuất hiện, cũng khơi lên một mảnh sương mù như tuyết, mà tia sáng màu vàng vặn vẹo cũng trong thời khắc này chém vòm trời ra, đánh nát cánh trái của Seagull.
Tàu lượn nhất thời mất cân bằng, lăn lộn rơi xuống chân núi.
…
Sau nửa canh giờ, bóng mờ của Thần của Thần đã bao phủ phía trên dãy núi Tuyệt Cảnh.
Theo miệng cống ở dưới đáy lục địa bị mở ra, lượng lớn phù du giống như thác nước trút xuống, từ khe núi dũng mãnh lao tới về phía hai đầu Đông Tây.
Silent Disaster cởi mũ giáp đã bị sứt mẻ, đắm chìm trong không khí thoải mái ẩm ướt.
Cho dù giờ phút này vẫn còn có quân đội còn sót lại của nhân loại đang chống cự, nhưng đã không còn liên quan gì đến tình hình chung nữa. Sau khi chú ý tới quân đội mới của bên địch xuất hiện, Mask lại bắn ra ba trường mâu sống, chỉ sợ đối phương sẽ không nghĩ đến được, dưới đáy Thần của Thần cũng giấu giếm đường bắn, thêm với cột đá đánh tới còn càng có lực sát thương hơn cả ném bắn. Bị ba thân mâu to lớn nghiền qua, nhân loại đã khó có thể tổ chức được phản kích hữu hiệu.
Tiếp theo, những thể cộng sinh này sẽ tìm kiếm kẻ thua trận bỏ chạy không biết mệt mỏi trước khi ma lực hao hết, cho đến khi tiêu diệt toàn bộ bọn họ.
Đám chim sắt kia cũng từng có ý đồ che giấu vùng đất rút lui của nhân loại, một cánh chim đơn độc màu đỏ trong đó lại tạo thành phiền toái không nhỏ cho nó, không chỉ nhiều lần Thần Ý đều không thể đánh rơi mục tiêu, còn bị bắn phá của đối phương tiêu hao đi rất nhiều ma lực, cho dù về độ nhanh chóng hay độ phản ứng nhanh nhạy đều vượt trên những con chim sắt khác. Nhưng dường như chúng nó đều không thích hợp để tác chiến trong thời gian dài, cuối cùng vẫn bị mình và Khủng Thú hợp lực đánh lui.
Không hề nghi ngờ gì, đây là một trận thắng lợi thuộc về tộc đàn.