Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1397

Chương 1397
Chương 1397

- Đội trưởng, chúng nó bò lên!

- Chỉ nổ súng khi đến gần, viên đạn mà chúng ta mang không nhiều như biệt đội súng máy đâu!

Cat’s Claw tìm được một vị trí bắn thích hợp, nâng súng trường kiểu Vannah trong tay lên. Hắn đang chờ đợi kẻ địch đồng thời không quên quét nhìn vị trí của hòn đảo nổi -- không biết có phải ảo giác không, mảnh đại lục kia dường như đang cao lên, trước đó còn có thể miễn cưỡng nhìn thấy được cạnh bên của nó, hiện giờ lại chỉ có thể nhìn thấy phần đáy góc cạnh rõ ràng bên dưới nó.

Nhưng có một điểm có thể khẳng định được, trong khoảng thời gian này cứ điểm đã đến gần dãy núi Tuyệt Cảnh thêm không ít, bóng mờ vĩ đại đã hiện lên một góc dãy núi. Vừa nghĩ đến bản thân có khả năng phải tác chiến ở dưới sự bao phủ của nó, Cat’s Claw đã cảm thấy hô hấp nặng nề rất nhiều, giống như sau lưng có một tảng đá nặng trịch đè lên vậy.

Phải nhanh chóng giải quyết bọn ma quỷ đáng chết này, trước khi hòn đảo nổi rời khỏi vùng núi.

Đại khái có suy nghĩ giống hắn, khi nhện quỷ tiến đến lĩnh vực năm trăm mét, biệt đội súng máy cuối cùng bỏ hạn chế, phun ra một ngọn lửa thật dài về phía mục tiêu ở trên đường dốc.

Trong lúc nhất thời, rừng trong thung lũng sôi trào hừng hực.

Cat’s Claw đã trong giai đoạn cực kỳ có nắm chắc giữ lại cò súng ở một trăm năm mươi mét này.

- Nổ súng!

Trước họng súng của mọi người lập tức nổi lên từng mảng sương mù như tuyết.

Cho dù bọn họ không phải là xạ thủ chuyên nghiệp, nhưng bị ảnh hưởng của đại nhân Vannah nên xem như là một đám tích cực nhất trong việc lắp ráp súng trường. Dưới hình thức bán tự động, chỉ cần không bị kẹt, năm sáu khẩu kiểu Vannah đều có thể bộc phát ra thanh thế không hề thua kém gì tổ súng máy trong khoảng thời gian ngắn.

Đối diện ngay trước mặt là nhện quỷ loại nhỏ có độ cứng khá cao, ý nghĩa của mức độ hỏa lực dày đặc được nâng cao lên một trình độ mơi. Nếu như là quân đội Đệ Nhất Quân bình thường kết hợp với trang bị tiêu chuẩn, muốn ngăn cản lượng lớn nhện quỷ hung hãn không sợ chết này chỉ sợ không hề dễ dàng gì.

Đột nhiên, một luồng sáng đen trào ra từ trong rừng cây, giống như sóng gợn dập dờn ra, trong chớp mắt đã xuyên thấu qua mọi người.

Nó đến nhanh, đi cũng nhanh, trước sau chẳng qua chỉ chừng một giây. Nếu không phải đồng đội bên người hơi run run, Cat’s Claw còn tưởng rằng đó là ảo giác của mình.

- Mới vừa rồi… ngươi có thấy gì không?

- Hình như là một đường sóng gợn màu đen?

Cat’s Claw sờ thân thể mình, dường như không hề có bất cứ lạ thường nào. Phòng tuyến cũng không hề bị phá hư, có thể nghe ra được điểm này từ trong tiếng súng nối liền không dứt.

- Đại khái là do cột đá cổ quái kia vọng lại.

Đồng đội nhét băng đạn mới vào súng:

- Bản thân những thứ đồ chơi này đã tràn ngập quỷ dị, rõ ràng bề ngoài là tảng đá, nhưng bên trong lại có máu thịt.

Cat’s Claw không tiếp tục miệt mài theo đuổi nữa, so với luồng sáng đen vô hại, xử lý nhện quỷ đang bò lên vẫn quan trọng hơn. Nhưng mà hắn nhanh chóng phát hiện ra, cảnh tuyết trước mắt đang trở nên tối đi, giống như mặt trời bị che khuất vậy.

Đáng chết, chẳng lẽ hòn đảo nổi đã tiến vào lĩnh vực dãy núi rồi sao?

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, sau đó không khỏi sửng sốt.

Cứ điểm vẫn ở vị trí như ban đầu, nhưng thay đổi lại là bầu trời.

Chỉ thấy mới vừa rồi bầu trời còn coi như trong xanh, nhưng giờ phút này đã chuyển thành u ám, tia sáng màu vàng xuyên qua trong đó, giống như tích tụ thứ gì vậy – tốc độ thay đổi này đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù hiện tượng thiên văn, trong lòng hắn chợt dâng lên cảm giác cực kỳ không rõ.

Những người khác đều đã liên tiếp nhận ra cảnh tượng khác lạ trên đỉnh đầu.

Trong mười giây ngắn ngủi như vậy, mây đen đã dày đặc đến mức độ che phủ mặt trời.

Mấy vạn ánh sáng đang không ngừng tụ tập về một điểm, mơ hồ có xu thế nở rộ.

Cảnh tượng như vậy, hình như đã từng gặp ở đâu đó…

Cat’s Claw lập tức lấy còi ra, khi đang định thổi lên thì vô số tia chớp từ trong tầng mây đánh xuống, mở rộng ra theo hình cánh quạt, lập tức đã rơi vào trong phòng tuyến của quân đội ngăn chặn!

Hỏa lực liên tục im bặt dừng lại.

- Đó là -- Ấn Phù Thần Ý?

Trên Seagull, Wendy không dám tin hít một hơi khí lạnh.

- Cho dù không phải là ấn phù thì chỉ sợ cũng là ma thạch cùng loại.

Andrea có vẻ mặt ngưng trọng trả lời:

- Lightning, ngươi có sao không?

- Ta không sao.

Trong Ấn Phù Lắng Nghe truyền đến giọng nói hơi thô ráp của đối phương:

- Chắc kẻ địch đang chú ý đến ta.

- Ngươi cứ ở bên cạnh là được, đây đã không phải là trận chiến đấu mà ngươi có thể xen vào được.

Andrea dặn dò. Vừa rồi đường sóng gợn kia rõ ràng nhằm về phía Lightning mà đi, có thể nói các phù thủy đã từng tham gia trận chiến phục kích ở Taquila quá mức quen thuộc với cảnh tượng khác lạ này rồi, kia chính là năng lực riêng của kẻ trảm ma.

Năng lực trảm ma khuếch tán trên phạm vi lớn tuyệt đối là khắc tinh đối với Lightning phù thủy kiểu linh hoạt này, một khi bị lan đến, chỉ riêng quán tính do tốc độ mang đến thôi đã có thể khiến cho nàng rơi vào trong cảnh nguy hiểm rồi. Tính toán trước đó của kẻ địch không thể nghi ngờ rằng chính là chặt đứt năng lực của nàng, lại khiến cho nàng giống như tảng đá rơi vào trong phạm vi tấn công của Thần Ý.

Trong cái rủi còn có cái may là lần này Lightning nghe được cảnh cáo của Wendy nên không thẳng tiến xông lên giống như trước kia, vì thế đã khiến cho nàng còn dư lực để thoát khỏi đường sóng gợn màu đen kia.

- Kêu Macy thông báo cho đội dự bị, khả năng quân đội ngăn chặn có phiền toái.

Sau đó Andrea nhìn sang phía Sylvia:

- Có thể tìm được mục tiêu không?

Sylvia hít sâu một hơi:

- Nó đã xông lên đỉnh dốc, tốc độ nhanh đến kinh người, gần đó tạm thời không phát hiện ra sự tồn tại của Mad Demons, chắc chúng ta còn chưa khiến cho nó cảnh giác. Nhưng mà phòng tuyến đã bị tia sét mới vừa rồi đánh tan, chỉ sợ không có cách nào ngăn cản được nhện quỷ đến sau đó.

Vậy có ý nghĩa rằng binh lính đối mặt với kim đá của quái thú phun ra ở khoảng cách gần.

Nhưng hiện giờ nàng đã không rảnh để bận tâm đến chuyện này rồi.

Căn cứ vào chỉ thị của Sylvia, Andrea thật vất vả mới nắm giữ được bóng dáng của kẻ trảm ma từ trong kính ngắm. Đồng thời trái tim nàng cũng theo đó mà trầm xuống, tốc độ này đâu chỉ là nhanh, quả thật có thể được gọi là mơ hồ không rõ! Chỉ cần hơi chậm trong giây lát thôi đã hoàn toàn mất bóng dáng, muốn nhắm được thời cơ để nổ súng thì nhất định phải tiến gần hơn mới được. bằng không cho dù năng lực chọn ra đồng tiền xu chắc chắn trúng cho nàng thì trong quá trình viên đạn bay đi đã đủ để cho nó thoát khỏi điểm bắn rồi.

Mà một điểm khác lạ này cũng thu hút sự chú ý của Andrea, khi hỗn chiến với Đệ Nhất Quân, trên người kẻ trảm ma thân che kín kiểu giáp nặng này gần như không hề xuất hiện vách chắn sáng rọi màu lam – vậy đã không phải hiện tượng chỉ bằng tốc độ nhanh có thể giải thích được.

Trong khoảng thời gian quan sát mục tiêu, mây đen đầy trời đều không tan đi, tia chớp màu vàng lại một lần nữa ngưng tụ thành hình, cũng từ trên không giáng xuống —

Đối phương chém ra đường Thần Ý thứ hai!

Nó kiểm chứng cảnh cáo của Sylvia.

Chỉ riêng về ma lực thôi, nó có tiềm lực sâu không lường được.

Đã không có thời gian để do dự nữa!

Andrea áp chế nghi hoặc trong lòng, nói với Wendy:

- Chúng ta hạ xuống thấp hơn, giống như lần trước đánh lén Hackzord vậy – chỉ có tiến gần thêm, ta mới có thể bảo đảm mục tiêu không thể chạy thoát được!

- Cần gần thêm bao nhiêu?

- Chỉ cần không vào phạm vi trảm ma, càng gần càng tốt!

- Vậy hơi khó làm…

Wendy thở dài:

- Nếu người điều khiển là Tilly thì còn dễ, hiện giờ đổi sang tiểu thư Shavi điều khiển, ta không chỉ phải đồng thời khống chế sức gió nhiều mặt, còn phải thời khắc chú ý đến tình huống của đối phương, chuyện này thật sự không dễ dàng gì…

- Không được sao?

Trong lòng Andrea hơi căng thẳng.

- Cũng không phải không được, chỉ tập trung tinh thần, toàn lực ứng phó mà thôi –

Nàng nhắm mắt lại, chậm rãi trả lời:

- Cho dù lớn tuổi, nhưng thỉnh thoảng đến một phen như vậy chắc không có trở ngại gì đâu.

Đầu tiên Andrea ngẩn ra, sau đó nhếch khóe miệng lên.

Nàng không khỏi nghĩ đến lời Lightning đã từng nói – ai cũng cho rằng Wendy là một tiền bối hiền hòa dễ gần, nhưng ở dưới vẻ ngoài dịu dàng kia thật ra cất giấu một trái tim kiên định bình tĩnh.

Nếu không phải như vậy, lúc trước nàng đã không thể dùng dòng khí chuẩn xác phá hư đá thần phạt ở trước mặt Cara để cứu Nightingale bị nhốt ra.

- Shavi, ấn cần điều khiển!

Andrea hô lớn:

- Chúng ta phải lên rồi!

Bình Luận (0)
Comment