- Còn sống không?
Trong đầu Silent Disaster vâng lên âm thanh của Mask -- đó là tiếng vọng ý thức được truyền đến thông qua tháp Birth.
Nó cúi đầu, chăm chú nhìn bào giác trắng hơi ảm đạm trong tay:
- Ta nói rồi, trước khi chưa tiêu diệt hết nhân loại, ta sẽ không chết.
- Tốt, nhưng mà đừng quên, người quyết định thắng bại của trận chiến này là Nassaupelle ta! Không có sự liên hợp đả kích của thể cộng sinh loại mới và Thần của Thần, cho dù có điền hai ba nghìn thể nguyên sinh vào, tại chân núi khúc khuỷu này cũng không phát huy ra được tác dụng gì…
- Ta không phủ nhận điểm ấy.
- …
Chắc là không ngờ nó lại dứt khoát như vậy, bên kia hơi hơi tạm dừng:
- Nói chung, nếu như Vương hỏi về chiến sự tuyến Tây, hi vọng ngươi nhớ được lời mình đã nói. Mặt khác, Hackzord không hề có chút quan hệ nào với trận chiến này, đây cũng là việc mà ngươi tận mắt nhìn thấy, tuy nó có lý do của nó, nhưng vẫn phân cho một chút công tích thì hơn.
- Ta đồng ý.
- …
Đối phương lại cạn lời:
- Không ngờ ngươi cũng hiểu đạo lý quá nhỉ. Vậy thì đi nơi mấy con trùng kia lắp mưa lửa đi, ta sẽ để Thần của Thần hộp hợp với ngươi ở đó.
- Ngươi muốn tiện thể thu về vũ khí của bọn họ?
- Không sai.
Nassaupelle đắc ý nói:?
- Vừa là minh chứng cho sự thắng lợi, mà cũng là đồ cất giữ tuyệt hội trên con đường tìm kiếm bí ẩn của ta.
…
Dọc theo con đường quanh núi lúc đi lên đỉnh núi, Thần của Thần đã đóng miệng lại, chậm rãi hạ xuống.
Silent không thể không thừa nhận, chúa tể mặt nạ đúng là có chỗ hắn không thể thay thế được -- đứng trên hòn đảo nổi còn rộng rãi hơn dãy núi Extremis, mặc cho ai cũng sẽ sinh ra ảo giác sắp bị ngọn núi ép vỡ. Nhưng trên thực tế nó khi nó chạm mặt đất thì lại chuyển về tĩnh lặng, rất giống như vật ngàn cân đặt trên một quả trứng gà cũng sẽ không khiến nó bể nát vậy.
Tiếp đó cho dù là vận chuyển vật tư, hay là điều động bộ đội đều là chuyện vô cùng dễ dàng.
Huống hồ mặc dù Thần của Thần không đáp xuống đất, cũng có thể thông qua đài lơ lửng có thể lên xuống để hoàn thành trao đổi nội ngoại, mà khoảng cách gần trăm mét vuông để để kẻ địch không làm gì được, hoàn toàn không phải sông đào bảo vệ thành trong quá khú có thể so được.
Có thể nói, muốn công hãm Thần của Thần từ bên ngoài là một nhiệm vụ bất khả thi.
Lúc đang chờ đợi hội hợp, Silent chợt nghe dưới chân truyền đến tiếng động rất nhỏ.
Trận địa này đã sớm bị nhân loại vứt bỏ, cho dù còn có người, thể cộng sinh cũng đã giải quyết bọn họ rồi mới đúng.
Men theo nơi tiếng động phát ra, nó đi tới một nơi sụp xuống.
Đây hẳn là nơi bí mật đối phương đào lên, chỉ có điều bị sụp đổ khi trường mâu hoạt tính đánh trúng, khiến đường hầm dưới lòng đất biến thành lồng giam, tiếng động nho nhỏ cũng vọng lại từ trong này.
Nếu không hề làm gì, bị nhốt phía dưới cũng chỉ có một con đường chết.
Nhưng Silent lại cúi người, đưa tay nhấc lên nóc hầm sụp đổ.
Nó cũng không vì sao bản thân lại muốn làm như vậy -- có lẽ là ôm suy nghĩ có được càng nhiều tình báo hơn, lại có lẽ là hứng thú với người Greyfort của Mask đã lây sang nó, chưa qua bao lâu, nó đã dọn ra một cái cửa động có thể cho một người đi qua.
Đường ngầm cũng không dài bao nhiêu, chỉ quẹo qua hai khúc rẽ, Silent đã đi tới cuối con đường, đồng thời nhìn thấy khởi nguyền của tiếng vang -- phía cuối đường ngầm là một căn phòng tối khá rộng rãi, cửa phòng treo một ngọn đèn dầu. Dưới ánh đèn lờ mờ, một nhân loại giống đực dựa lưng ngồi vào tường, thở dốc khá mạnh, trên mặt đất thì có rất nhiều vết máu kéo dài.
Silent chú ý tới, hai chân của đối phương chỉ còn lại chút da thị, có lẽ là bị chặt đứt sau khi nóc hầm sụp xuống.
Có điều người này hẳn là rõ ràng kết cấu của đường ngầm, cho dù đánh mất hai chân, cũng không thể chạy ra khỏi tầng công sự ngầm mới đúng. Đã như vậy, vì sao hắn còn phải giãy dụa như vậy.
- Đáng tiếc…
Giống đực ngẩng đầu nhìn nó:
- Cuối cùng vẫn là chờ được ma quỷ tới.
- Nói ra, tin tức -- ngươi biết, bằng không, tử vong đều là -- một hi vọng xa vời.
Silent cứng ngắc mở miệng, khác với Valkries, bắt đầu từ khi nó có ý thức, phần lớn thời gian nó đều chiến đấu với Sky-sea Realm, cũng không quen thuộc với ngôn ngữ nhân loại cho lắm.
Nhưng mà đối phương lại như không nghe được câu hỏi của nó.
- Trước đó ta đã suy nghĩ… nếu như chờ được đồng đội của ta thì may, nhưng nhỡ đâu ma quỷ tới… chẳng phải là chỉ có thể ngồi chờ chết.
Hắn vô lực cười:
- Vừa may nơi này còn chút thuốc bắn, nếu phối hợp với ngòi nổ, ngược lại cũng có thể làm tròn trách nhiệm cuối cùng. Có điều ta không ngờ rằng, lại đưa tới con cá lớn như thế…
Có lẽ không còn cách nào để hỏi về thứ khác, Silent mặt không thay đổi nghĩ, vẫn là giao hắn cho Mask xử lí đi.
Vào lúc nó định tiến lên đánh ngất đối phương, một cái dây thừng im im rơi ra từ tay nhân loại.
Mà đầu kia của dây thừng hình như kết nối với một vật nặng, nhanh chóng rơi xuống sau khi thoát khỏi trói buộc -- lúc này Silent Disaster mới phát hiện, trong góc phòng tối chất rất nhiều thứ dạng bánh, một thứ đen như mực im hơi lặng tiếng rớt xuống từ nóc hầm thấp lùn, để lộ ra cái hộp sắt phía dưới, nơi đó cũng là nơi có nhiều vết máu nhất.
Không… lần này đối phương giãy dụa cũng không phải vì chạy ra khỏi nơi đây.
Ngọn đèn treo trên khung cửa, có thể khiến cho hắn nhìn rõ người tới ngay từ lúc đầu.
Nắm dây thừng trong tay, thì có thể cam đoan cho dù hắn mất đi ý thức, hay là bị giết chết, thì đều có thể phát động cạm bẫy này.
-- hắn kéo cơ thể rách nát vô cùng, bò tới bò lui trong căn phòng nhỏ này, chỉ vì một cơ hội không muốn ngồi chờ chết.
Silent lấy tốc độ nhanh nhất lùi về sau.
Giống đực giương cao khóe miệng.
- Nhân loại… muôn năm.
Một tia sáng cực kỳ chói mắt bùng nổ từ trong góc, nháy mắt đã chiếu sáng căn phòng như ban ngày!
Kèm theo một tiếng nổ lướn, nơi sụp đổ lan tràn về phía trước, như bị một cú đấm lớn đánh mở từ bên trong, lượng lớn đá tảng và tuyết đọng bay lên trời.
…
- Chuyện này là sao nữa?
Mask nhìn chúa tể im lặng được đưa lên Thần của Thần, nhíu mày hỏi trợ thủ.
- Thuộc hạ cũng không rõ lắm, chỉ biết là đỉnh núi đột nhiên phát nổ lần nữa… chắc là trúng bẫy của đám sâu rồi.
Nassaupelle hừ một tiếng:
- Đúng là chật vật quá ha, nếu đổi thành đại quân khác, chỉ sợ đã sớm không còn hơi thở rồi.
Lúc này Silent quả thật giống như bị “cơ giác” đạp lên, áo giáp rách nát đã hòa cùng với máu thịt, khuôn mặt cực kỳ giống nhân loại cũng chỉ còn vài đường nét mơ hồ, ma lực càng không còn thừa nhiều lắm.
- Cái này không phải nói rõ, suy nghĩ của ngươi là chính xác sao?
Trợ thủ kia cúi đầu hỏi.
- Không sai.
Nassaupelle cười:
- Cho dù là cơ thể mạnh mẽ đến đâu, cực hạn cũng chỉ có thế thôi, ngược lại thể cộng sinh mới là phương hướng tiến hóa lý tưởng -- sau khi hư hao có thể thay đổi bất cứ lúc nào, không có hạn mức tăng trưởng cao nhất, đó mới là cơ thể mà chúng ta cần phải theo đuổi!
Nó không thèm nhìn chúa tể hôn mê, xoay người đi hướng tháp Birth:
- Ném tên này vào ngâm trong hồ phù du đi, một đoạn thời gian ngắn kế tiếp cũng không cần nó ra tay nữa. Chắc chắn mấy con sâu kia không nghĩ tới, cái thứ dễ như trở bàn tay như Wolfheart căn bản không phải mục tiêu chủ yếu của Thần của Thần, một phát nuốt của vương quốc mới là phương thức nhanh nhất để đạt được mảnh nhỏ truyền thừa.
- Truyền mệnh lệnh của ta, điều chỉnh hướng đi, tiến tới cao nguyên Hermes với tốc độ nhanh cho ta.