Quả nhiên… chỉ là một hồi âm mưu thôi sao.
Hackzord đứng giữa không trung, ngắm nhìn biển lớn phía Bắc.
Mấy ngày nay nó men theo bờ biển của Dawning Realm tìm mấy trăm dặm, không chỉ phần cuối của xương sống lục địa, ngay cả hai bên lưng núi cũng không bỏ qua.
Bởi trong thư không miêu tả tỉ mỉ, vì không bỏ lỡ nơi không đáy trong truyền thuyết, phạm vi nó thăm dò gần như bao hàm tất cả khu vực có khả năng, mãi cho tới đường mây biển liên tiếp với vực Blackrock mới dừng lại. Nhưng cho dù như vậy, nó cũng không thể tìm được “đảo biệt lập cách đời” trong thư.
Nghĩ lại cũng đúng, trên biển khơi không hề có vật gì để che đậy, khi trời xanh thăm thẳm, liếc mắt một cái là có thể nhìn quang cảnh trong hơn ngàn dặm. Nếu thật sự có một hòn đảo nhỏ kỳ lạ như vậy, lúc tộc quần tiến quân tới Dawning Realm từ vực Blackrock đã thấy rồi, làm sao có thể chờ để nó phát hiện được.
Hackzord không nhịn được nắm chặt tay.
Nhân loại đáng chết, dám lừa dối chúa tể bầu trời như thế! Càng không thể tha thứ là, bọn họ lại dùng danh nghĩa của Valkries!
Không có khả năng nào Nightmare sẽ phản bội tộc quần, nhân loại có thể làm được điểm này, chỉ có thể là rút lấy trí nhớ của nó. Mặc dù không rõ đám phù thủy kia có được năng lực đó từ lúc nào, nhưng kết cục của Valkries có thể tưởng tượng được.
Một đoàn lửa giận cực kỳ căm phẫn xông lên lồng ngực.
Nó bỗng mở Cửa Xoắn, một bước đạp lên trên biển rộng.
- Cái gì mà nơi không đáy, cái gì mà cõi tâm trí là ở nơi đây, đều là chó má cả!
Hackzord vừa gầm nhẹ, vừa đi ngang qua vùng khơi mịt mờ, giống như muốn phát tiết tất cả bất mãn đã tích lũy rất lâu trong lòng vậy.
- Lĩnh vực thuộc về thần linh sao có thể ở tại nơi không có gì lạ này, ta nên nghĩ tới từ sớm rồi.
- Trực tiếp dùng luôn Thần của Thần, giết nhân loại không còn manh giáp không được sao… cứ phải mạo hiểm lẻn vào tầng sâu của cõi tâm trí! Hiện tại hay lắm, đường đường là chúa tể mà lại trở thành mồi câu mặc cho người định đoạt, còn liên lụy ta bị Vương nghi vấn, đúng là ngu xuẩn thật sự!
- Thù này, ta nhất định phải!
Chúa tể bầu trời bỗng dưng giữ nguyên bộ dạng gầm thét ngây ra tại chỗ.
Ngoài khơi ngay phút trước còn đang sóng gợn lăn tăn, nhưng bây giờ đã trở thành mông lung không rõ, bốn phía chẳng biết từ lúc nào đã dâng lên lên màn hơi nước trắng xóa, tầm nhìn đột nhiên hạ xuống trong vòng mấy trượng.
Nó xông vào trong sương mù?
Không đúng… cho dù là đoàn sương, trước đó không thể không phát hiện chút nào được.
Hackzord men theo đường cũ trở về, biển lớn lại rõ ràng, nó quay đầu đi, chỉ thấy vài vạn dặm ngoài khơi hoàn toàn yên tĩnh, có thể nhìn rõ được đường cuối chân trời.
Oán giận trong lòng đột nhiên biến mất không hề thấy tăm hơi.
Thay vào đó là một luồng ý lạnh khó có thể ức chế được.
Nơi này cách Dawning Realm và vực Blackrock cũng không tính quá xa, trong mấy trăm năm trước kia, vậy mà không hề có người chú ý tới dị tượng ở nơi này.
Do dự một hồi, nó lại phát động năng lực, tiến vào trong hải vực.
Chẳng qua lúc này, hành động của nó cẩn thận hơn nhiều.
Sau khi xuyên qua cửa, sương mù ẩm ướt dày đặc nhanh chóng bao phủ lại.
Hackzord hạ thấp độ cao, đi ngược bọt sóng chậm rãi tiến về phía trước, đồng thời lòng cảnh giác cực kỳ. Cũng không lâu lắm, một bóng đen mơ hồ xuất hiện ở phía trước nó.
Đúng là một hòn đảo, nhìn từ đường nét, nơi đấy sợ rằng không nhỏ.
Bay tới sát biên giới hải đảo, nó đáp xuống, hai chân giẫm trên mặt đất đầy cỏ xanh.
Đây… chính là nơi Valkries nhắc tới sao?
Hackzord ngắm nhìn bốn phía, ngoại trừ sương mù ra thì chẳng thấy gì hết.
Cân nhắc tới trạng thái của mình, nó quyết định đi bộ quanh đảo một vòng để tìm tòi tình huống. Không lâu trước đây nó mới thay đổi hộp hô hấp xong, số lượng phù du dự trữ vẫn còn sung túc; tuyến tiếp viện của tộc quần lưu động trên đường Vân Hải, nơi liên tiếp với Dawning Realm và vực Blackrock càng là có hai điểm canh gác. Lấy năng lực của nó, khả năng gặp phải ngoài ý muốn cũng không lớn.
Đi khoảng tầm trăm bước, cảnh sắc dần dần xảy ra biến hóa. Trong bãi cỏ mọc lên ít bia đá, hơn nữa càng đi sâu lại càng nhiều. Mấy thứ điêu khắc rõ ràng được sinh vật khắc ra có nghĩa, đảo này cũng không phải là một cấm khu không người đặt chân. Hackzord đơn độc kiểm tra mấy khối thân bia, phát hiện chữ viết phía trên không thuộc về bất kỳ loại nào nó quen thuộc.
- Xin chào.
Bỗng nhiên có người nói.
Trong nháy mắt, chúa tể bầu trời chỉ cảm thấy lông tóc dựng đứng! Nó không chút nghĩ ngợi triển khai Cửa Xoắn, thả người truyền tới không trung, đồng thời làm xong chuẩn bị phản kích.
Nhưng mà người nói chuyện lại không tập kích phía sau.
Lại là một người cùng tộc.
Nhìn từ dáng dấp, chí ít cũng là tên thăng cấp cấp cao, hình thể ủa nó hoàn toàn xóa đi sự thô ráp của thể nguyên sinh và thể sơ thăng, trình độ diễn biến cực cao, cả ngón tay cùng bộ lông cũng không như xưa. Nó ăn mặc lụa trắng nhẹ nhàng, để chân trần, hai tay chắp sau lưng, giọng nói vẻ mặt có vẻ vô cùng hiền hoà, hoàn toàn không có khí thế ác liệt của cấp trên.
- Ta là chúa tể bầu trời, ngươi là ai? Lại đi lên đảo vào lúc nào?
Hackzord vẫn duy trì một khoảng cách hỏi:
- Nơi đây cũng cung cấp phù du sinh mệnh à?
- Ta chỉ là một người canh giữ mà thôi.
Nó thấp giọng cười:
- Còn thời gian lên đây, thì cũng không còn nhớ rõ.
- Người canh giữ?
Hackzord thoáng hồi tưởng, cũng không tìm được tên thăng cấp cấp cao có biệt danh như vậy. Còn thời gian dài đến không nhớ rõ thì đúng là vô căn cứ, phải biết rằng trước trận chiến Thần Ý đầu tiên, tộc quần còn chưa giao thiệp với phía Bắc Dawning Realm, nó chỉ dựa vào một mình mình, thì làm sao có thể sống một mình trên hòn đảo biệt lập này được.
- Không sai, cho nên ta cũng không phải là tộc nhân của các ngươi, quyết định bộ dạng này không phải ta, mà là chính ngươi.
Người canh giữ hiền hòa trả lời:
- Ta biết cái này rất khó hiểu, có điều sự thật là như vậy.
Nếu không phải tộc nhân nói cách khác rất có thể là kẻ địch. Huống hồ Hackzord còn chú ý tới, đối phương không đội nón sắt, trên người cũng không hề có dấu vết kết nối với hộp hô hấp, cái này bằng với chứng minh cho lí do của nó.
Vì vậy chúa tể bầu trời lại càng cảnh giác hơn vài phần.
- Đây chính là nơi không đáy? Cõi tâm trí ở nơi nào?
Người canh giữ lắc đầu:
- Nơi đây chỉ là một cây cầu, cần chìa khóa mới có thể mở ra.
- Chìa khóa dạng gì?
Nó dừng lại chốc lát, giống như đang suy tư:
- …Theo lời của các ngươi, vật truyền thừa hoàn chỉnh.
Khi mảnh nhỏ truyền thừa sẽ hợp lại với nhau thành một thể lần nữa, con đường đi thông nguồn gốc ma lực sẽ hiện ra -- cái này há chẳng phải là tương tự với manh mối tộc quần lưu truyền xuống sao! Hackzord lập tức cảm thấy trong lòng rung lên, nó đã nhìn ra, người này không thể nói chuyện đàng hoàng được, cần phải bịa ra chút danh xưng cổ quái để làm nổi bật lên sự bất đồng của mình, điểm ấy quả thực không khác với Mask.
Cho dù là cầu hay là đường cũng thế, chắc chắn đều chỉ là một thứ! Hackzord cảm thấy đầu mình chưa bao giờ suy nghĩ lung như vậy:
- Có thể mang ta đi nhìn… cây cầu kia không?
Người canh giữ do dự một chút, nó nhìn phía phương Bắc:
- Có thể thì cũng có thể, chẳng qua nhanh hơn chút, thời gian còn dư lại không nhiều lắm…
Đi theo đối phương khoảng nửa khắc, một cái hố sâu vô cùng lớn xuất hiện trước mặt Hackzord.
- Đây… chính là cầu?
Nó giật mình.
- Ừ, không phải tất cả mọi người đều có thể đi qua cây cầu này, ngươi không có chìa khóa, cho nên không thể nhìn thấy sự tồn tại của nó.
Gì mà cầu với chả đường, cách nói của tộc quần cũng không giống cho lắm.
Đây rõ ràng là một cái hố trời mới đúng!
Có điều khi nghĩ tới lời đồn về nơi không đấy, ngược lại cũng coi như là đúng.
Vậy thì cõi tâm trí nằm ở dưới đáy cái hố này sao?
Hackzord hoàn toàn không có hứng nhảy xuống để tìm tòi kết quả, đều đã nói là không đáy rồi, ai biết được mình nhảy xuống thì còn có thể ra ngoài được hay không.
Nhưng không phải là không nghiệm chứng được.
Nó lấy ra một viên ma thạch năm màu từ trong áo giáp.
Căn cứ vào nghiên cứu của văn minh dưới lòng đấy, cái thứ này có thể phản ánh được quan hệ giữa người thức tỉnh và nguồn gốc ma lực, nếu như nơi không đáy thực sự là nơi vạn vật sinh ra và kết thúc, vậy thì không có khả năng không có chút động tĩnh nào.
Hackzord ngừng thở, đặt ma thạch tới trước mắt.
Sau đó nó thấy được một cột sáng chót mắt không gì sánh được!
Không đúng… để nói chuẩn xác thì, là vô số cột!
Chúng nó tụ đến từ bốn phương tám hướng, cũng cuối cùng hội tụ ở đây, nhìn qua rất giống như một gốc “cây ánh sáng” che khuất bầu trời. Cột sáng phân tán đều đến khắp các nơi cấu thành tán cây và cành cây của nó, hội tụ lại một chỗ, bắn thẳng đến hướng đáy động; bộ phận còn lại là của nó là thân cây, bởi vì quá mức sáng sủa, thế cho nên màu của thân cây gần như nóng sáng, hầu như không còn cách nào dùng mắt thường để nhìn!
Dù cho nó hoàn toàn không biết gì về ý nghĩa của cột sáng này, thì cũng cảm nhận được sự chấn động phát ra từ tận đáy lòng.
Cảnh tưởng này hoàn toàn vượt ra ngoài tưởng tượng của Hackzord!