Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1417

Chương 1417
Chương 1417

- Tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Charm ôm lấy Poshan, khập khễnh đi tới xe lửa:

- Haze đâu?

- Nàng đã hội hợp với những người khác... rút lui hướng rừng rậm Dodge.

Poshan miễn cưỡng cười:

- Còn như ta... nếu như ta không đến giúp, các ngươi sợ rằng đều phải chết ở chỗ này, cho nên... ngươi đây là đang trách ta sao?

- Ặc, ta chỉ là ---

- Cảm thấy ta không thích hợp xuất hiện ở trên chiến trường?

Nàng hữu khí vô lực châm chọc nói:

- Đừng quên ta là phù thủy chiến đấu, khụ khụ... lúc ngươi vẫn còn đang chơi bùn, ta cũng đã đang vì sinh tồn mà chiến đấu.

Đều bị thương thành như vậy, vẫn còn không quên phê phán mình một phen, quả nhiên không đáng yêu chút nào.

Chẳng qua biết được tin Haze đã rời đi, Charm bỗng nhiên an tâm rất nhiều nhiều.

Có lẽ Hank có đàng hoàng làm chuyện hắn giao phó.

Lúc này, phía sau hai người lại truyền đến tiếng nhúc nhích.

Charm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy quái vật trùng thân mềm miệng đầy máu lại bắt đầu bành trướng.

- Móa, không dứt sao...

Hắn chậm rãi dời đến bên cạnh thùng xe, đặt Poshan xuống đất.

- Không sai, thừa dịp hiện tại còn kịp, mau trốn đi.

Poshan thở dài một cái:

- Đồng bọn nhát gan của ngươi đã thoát đi không còn một mống rồi, thả ta ở đây tốt xấu còn có thể -- này!

Nàng đột nhiên biến sắc:

- Ngươi muốn làm gì?

Charm ngồi xếp bằng xuống, ép từng viên đạn trong túi xách vào băng đạn rỗng:

- Chuyện này không pahri rất rõ ràng rồi sao, mang theo ngươi không có khả năng chạy thoát khỏi tà thú được.

- Vậy ngươi nên bỏ ta lại, một mình chạy đi chứ!

- Trước đây các ngươi đều là làm vậy sao? Nhưng ở trong Đệ Nhất Quân, bệ hạ giáo dục bọn ta phải vì người bình thường mà chiến đấu, ta cũng không thể bỏ lại người bình thường như ngươi, để ngươi đi kéo dài thời gian, mình lại một mình chạy trốn.

Poshan không khỏi sửng sốt, có lẽ là không ngờ tới mình cũng có ngày bị coi là người bình thường.

Charm mở cả băng đạn đặt bên cạnh, cúi người lắp súng:

- Hơn nữa... ta ngăn cản kẻ địch càng lâu, Haze sẽ càng an toàn, cho nên ngươi cũng đừng oán trách.

Hắn cũng không đi trách cứ dân binh, bọn họ vốn cũng không phải là quân nhân chính thức, chức trách chủ yếu là bảo vệ khu tụ tập và nhà ga không bị trộm cướp, gọi bọn họ đi đối phó quái vật như Địa Ngục Khủng Thú thật sự là làm khó bọn họ, có thể kiên trì đến bây giờ đã không tệ.

- Ngươi…

Poshan hình như lại muốn nói gì, cuối cùng vẫn là ngậm miệng lại.

- Chúng nó tới.

Charm nhắm vào tà thú mới phun ra bóp cò --

Tiếng thương vang vọng trên bình nguyên, so với lúc mới đầu mỏng manh rất nhiều. Nòng súng toát ra khói xanh vẫn luôn hướng về mục tiêu cực kỳ có uy hiếp, tà thú linh hoạt xinh xắn thì giao hết tất cả cho người bên cạnh đi đối phó. Giữa song phương không có bất kỳ giao lưu, lại tạo thành sự ăn ý kì lạ nào đó, loại cảm giác tín nhiệm ấy khiến hắn sinh ra ảo giác như trở lại lúc tác chiến ở quân đội.

Hắn giống như ngăn cản hồi lâu, hoặc như là chỉ trong một khoảnh khắc, bởi vì mất máu, phạm vi nhìn dần dần trở nên mờ nhạt, tay chân cũng càng nặng nề. Ngược lại Poshan có thương thế nặng hơn hắn nhiều vẫn không ngã xuống, nàng cột chặt quần áo lên một tay làm mồi, tay còn lại là vũ khí trí mạng, tà thú loại nhỏ giống như chủng lang chủng hồ ly, chỉ cần dính phải là sẽ chết ngay lập tức.

Bất ngờ là, Charm không tìm được vẻ tuyệt vọng nhiều ở trên mặt nàng, ánh mắt của nàng hoàn toàn không giống như một người bị trọng thương, tập trung sự chú ý cao độ, động tác quả quyết và mặt mày nhiễm máu tươi khiến Poshan cùng với ấn tượng trong trí nhớ của hắn khác nhau một trời một vực -- điều này cũng làm cho hắn ý thức được, đây mới là bộ dạng của tất cả “phù thủy chiến đấu”.

Nàng từng mất đi chuyện mình am hiểu nhất, nhưng giờ khắc này, nàng lại lần nữa trở thành nàng chân chính.

Chủng hỗn hợp mới chui ra từ trong cơ thể của trùng thân mềm, hai người biết đây chính là một khắc cuối cùng rồi.

- Đáng tiếc tám vé kia…

Poshan chuyển trở về bên cạnh hắn, khóe miệng lại mang theo một chút chế nhạo:

- Nếu như ngươi chết ở chỗ này... ta cũng có thể yên tâm, chí ít không cần lo lắng Haze bị ngươi lừa gạt...

Quả nhiên... người này không đáng yêu chút nào mà.

Charm tức giận hừ một tiếng:

- Đúng rồi, tiếc nuối nhất đúng là ngươi, ở thời khắc quan trọng nhất chỉ có thể ở chung với ta --

- Không phải…

Nàng ngoài ý muốn ngắt lời:

- Trên thực tế ta cảm thấy --

- Tu --

Tiếng còi sắc nhọn che giấu lời nói của nàng, tiếp đó một ngọn lửa nổ tung ở xung quanh trùng thân mềm, bụi mù và đá vụn bốc lên khiến tà thú tạm thời đình chỉ hành động.

Charm đột nhiên tỉnh táo tinh thần, hắn mạnh mẽ chống người dậy, nhìn về phương hướng tiếng còi truyền tới.

Chỉ thấy một nhóm đoàn tàu bọc thép màu đen xuất hiện ở đường chân trời phía sau, pháo đài trên đỉnh đang không ngừng lóe lên ánh lửa.

Đó chính là số hiệu Black River rong ruổi trên bình nguyên màu mỡ ở chiến đấu Bắc Phạt, liên tiếp các trạm điểm!

Hắn kích động lắc lắc Poshan:

- Nhìn thấy không! Là số hiệu Black River -- viện quân của chúng ta đến rồi!

Poshan lại không có cho hắn bất kỳ phản ứng nào.

- Này…

Charm chợt quay đầu, lại chứng kiến đối phương đã nhắm hai mắt, mềm nhũn trượt đến bên thùng xe.

- Tỉnh lại đi, này, ngươi tỉnh lại cho ta!

Chỉ là bất kể hắn lay động như thế nào, Poshan cũng không lại mở mắt ra.

...

Lúc gặp lại đối phương, đã hai ngày sau.

- Đây chính là phòng nàng, có cần ta giúp ngươi gõ cửa không?

Đại quản gia của Maleficent Carmela hỏi.

- Không, đa tạ ngài, ta tự mình làm là được.

Charm vội vàng khom lưng hành lễ với đối phương. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn tới thăm nơi phù thủy ở -- nơi này vốn không cho phép ngoại nhân tùy ý ra vào, chỉ có người được hộ gia đình trong đó mời mới được đi vào, hắn chỉ ôm tâm trạng thử xem, không nghĩ tới rất nhanh đã chiếm được đồng ý.

- Như vậy xin chú ý thời gian.

Carmela gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Charm thở phào một cái.

Vừa nghĩ tới tình cảnh hai ngày trước, hắn liền cảm giác có chút xấu hổ. Cho tới bây giờ, lời nhân viên y tế răn dạy vẫn vang bên tai.

- Nàng chưa tắt thở đâu, ngươi còn lắc như vậy nữa, nói không chừng sẽ thật sự lắc chết nàng! Thật đúng là, rõ ràng là người đã trải qua chiến trường, lại không biết mạnh mẽ nhịn một hơi rồi đột nhiên thư giãn là rất dễ dàng tạo thành thoát lực ngất đi sao, lẽ nào lính đường sắt cũng không cần tiếp thu huấn luyện khẩn cấp cứu trị sao? Chỉ biết kêu la om sòm, chẳng lẽ nàng là người rất quan trọng của ngươi hay sao?

Charm vội vã lắc đầu, mạnh mẽ xua tan các loại hồi ức phiền lòng.

Thật ra sau khi biết Poshan vẫn còn một hơi, hắn vốn không cần vội vã tới nhìn đối phương như vậy, dù sao nhìn từ bề ngoài, lúc này thực sự khó có thể phân rõ rốt cuộc ai là ai -- khắp nơi trên người của hắn đều bị quấn bởi băng vải, nhúc nhích thôi đã khiến toàn thân đau đớn, thực sự có chút chật vật không chịu nổi. Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hắn vẫn thấy nên tự mình đến xem một chút, nếu không sẽ không thể yên lòng.

Nghĩ tới đây, hắn duỗi tay gõ cửa phòng.

- Tới.

Cửa phòng lmở ra theo tiếng trả lời, đập vào mắt chính là Haze.

- Quả nhiên là ngươi.

Nàng cười vui vẻ:

- Lúc mới vừa rồi nhận được thông tri của đại nhân Carmela, nàng còn không nói ra tên, ta đã đoán được là ngươi rồi. Cám ơn ngươi cứu Poshan!

- Này, ngươi lầm ròi, rõ ràng là ta cứu hắn mới đúng.

Trong phòng vang lên giọng nói quen thuộc.

Charm đi vào phòng, liếc mắt là thấy được Poshan ngồi dựa vào đầu giường. Ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, chiếu sáng nửa bên kia gò má cùng mái tóc nâu ngắn của nàng -- làm hắn kinh ngạc không thôi chính là, thương thế của đối phương rõ ràng nặng hơn nhiều, tinh thần lại hình như còn tốt hơn hắn.

Đương nhiên, nàng cũng bị băng vải băng bó cực kỳ chặt chẽ, ngay cả đầu đều không ngoại lệ.

- Không có chuyện gì ngạc nhiên.

Giống như nhìn ra rồi nghi ngờ của hắn, Poshan nhún vai nói:

- Thân thể của phù thủy vốn mạnh hơn người thường ở mọi phương diện, khôi phục đương nhiên cũng nhanh hơn rất nhiều. Cho nên…

Nàng dừng một chút:

- Ngươi đừng cho là mình có thể có cơ hội đơn độc ở chung với Haze.

Một bụng từ an ủi trong nháy mắt tiêu tan thành mây khói, Charm yên lặng trợn trắng mắt, hắn xem như là đã nhìn ra, người này căn bản không cần người quan tâm.

- Đã như vậy, ta đây liền cáo từ.

- Ôi chao, ngươi đi ngay sao?

Haze kinh ngạc nói.

- Đương nhiên, đứng bất lợi cho dưỡng thương, đặc biệt là khi các phương diện cũng không bằng nàng.

Charm khiêu khích nhìn Poshan:

- Ta phải mau khỏe lại, sau đó hẹn ngươi trước khi nàng hẹn... hẹn ngươi -- đi xem kịch.

- Hẹn ta?

Hai mắt Haze cong cong cười nói:

- Tốt.

Từ từ, nhanh như vậy đã đáp ứng rồi?

- Ngươi mơ tưởng!

Poshan lạnh lùng nói:

- Ta nhất định sẽ tốt nhanh hơn ngươi!

- Vậy thì thử xem.

- Thử xem thì thử xem!

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, bắt đầu tranh chấp như ngày thường, Haze thì ngậm cười nghiêng đầu đứng ở một bên, nhìn qua như là đang cảm thấy vui vẻ vì hai người sống sót sau kiếp nạn.

Lúc đi ra khỏi cửa phòng, Charm chợt nhớ tới câu nói bị còi hơi che giấu, quay đầu hỏi:

- Đúng rồi, câu cuối cùng của ngươi trước khi hôn mê là gì thế?

- Chẳng có cái gì cả.

Poshan lơ đễnh nói:

- Lúc xe lửa đến ý thức ta đã mờ nhạt, chắc là ngươi đã nhớ nhầm

- Được rồi.

Charm xoa đầu, khép cửa phòng lại.

- Hắn rốt cuộc đang hỏi cái gì thế?

Haze hiếu kỳ nói.

- Một câu hồ ngôn loạn ngữ mà thôi.

Poshan nhếch mép lên, nghiêng đầu đón ánh mặt trời.

-- như vậy cũng không xấu nhỉ.

Bình Luận (0)
Comment