Đã nửa tháng qua đi từ khi công phá cứ điểm Epic, nhân khẩu và vật tư do người của năm gia tộc lớn miền Tây cũng đã toàn bộ được vận chuyển đến.
Sau khi thành lập Bộ nông nghiệp, cày bừa vụ xuân cuối cùng cũng bắt đầu, đây cũng là bước đầu tiên trong công cuộc mày mò kỹ thuật nông nghiệp của Roland. Các nông nô nhìn thấy hy vọng được trở thành dân tự do, ai nấy đều hăng say làm việc khí thế ngất trời. Cảnh tượng nông nô phải có giám sát quất roi da để làm việc đã tuyệt tích tại bờ Nam của sông Xích Thủy. Có nông nô nhận thấy cho dù mình lười biếng cũng không có ai đến quản thúc mình, theo như các quan viên giám sát cầm những công cụ kỳ quái đứng đo đạc tới lui ở ruộng đất nói thì, lãnh chúa không quan tâm đến thu hoạch của một hay hai mảnh ruộng, kể từ nay nông nô trồng trọt là cho chính bản thâm mình, làm nhiều ăn nhiều.
Đó cũng không phải là do quan viên Bộ nông nghiệp tố chất quá vĩ đại, đã tự mình lĩnh ngộ nguyên tắc phân phối theo lao động, mà là Roland yêu cần bọn họ không ngừng truyền tải thông điệp này đến cho các nông nô. Để cường hóa hiệu quả tuyên truyền, đồng thời thỏa mãn tâm ý cho hoàng tử, hai bên bờ sông Xích Thủy còn cắm đầy cờ đỏ, tranh vẽ hoặc chữ viết, trên đó ghi “Lao động là phương pháp làm giàu duy nhất”, “Lao động là quang vinh”, “Lao động đến với tự do, lao động thay đổi vận mệnh” các loại khẩu hiệu hô hào.
Đương nhiên không phải là không có ai đưa ra nghi ngờ những biện pháp này, chẳng hạn như Barov chính là người đầu tiên đứng ra phản đối.
“Điện hạ, ngài làm như vậy cơ bản là không hề có chút ý nghĩa gì, tuyệt đại đa số nông nô không biết chữ, bọn họ cũng chẳng quan tâm trên đó viết cái gì. Bọn người này đã ngu muội lại cố chấp, thậm chí dùng roi quất cũng vô dụng, huống chi chì là nhìn một đống chữ không hiểu nội dung là gì.”
Mà Roland trả lời cũng rất đơn giản, “Những bức tranh và chữ kia vốn cũng không phải để cho bọn chúng xem.”
“Vậy ngài làm những chuyện đó để làm gì?” Trợ lý đại thần biểu lộ khuôn mặt vô cùng mê hoặc khó hiểu.
“Để làm một tấm gương sống sờ sờ ra đó.”
Hắn cũng không cho rằng nông nô là loại người ngu xuẩn không thể cải tạo, bọn họ chưa từng nhận được giáo dục không có nghĩa là bọn họ không có tư tưởng. Cho dù có ngu dốt đến thế nào cũng sẽ động lòng trước lợi ích và tham vọng, đây là bản tính của nhân loại. Mặc dù hiệu quả đem lại của quá trình tuyên truyền này nhìn như vô cùng bé nhỏ, nhưng nó đã để lại hạt giống trong lòng bọn họ, đến một lúc nào đó nó sẽ nảy mầm. Khi nhóm nông nô đầu tiên được thăng cấp thành dân tự do, khi bọn họ dùng sản phẩm thu hoạch đổi lấy tiền tài, mua sắm quần áo cao cấp, đồ ăn ngon lành, thậm chí là nhà ở bằng gạch giữ ấm, vậy thì những câu khẩu hiệu vẫn hô hào bao lâu nay sẽ ầm ầm biến thành sự thật, in dấu thật sâu trong lòng bọn họ.
Còn về phần tranh vẽ và chữ viết bên bờ sông thì là để cho dân chúng trong trấn đã tiếp nhận phổ cập giáo dục xem.
Dựa vào chính đôi tay mình thoát khỏi nghèo khó, trở thành công dân chính thức của trấn bentham, thậm chí còn có khả năng vượt lên cả dân bản địa, đây chính là sức mạnh của cần cù lao động.
Chỉ có đem ra so sánh mới cảm nhận được sự chênh lệch, chỉ có chủ động truy cầu thì hiệu xuất thân thể mới có thể phát huy đến mức cao nhất.
…
Ironhead đứng ở cửa quặng mỏ, chờ đợi một vòng quặng mới ra.
Kể từ sau khi bị hơi nước nhiệt độ cao làm phỏng một nửa khuôn mặt trong Tà Nguyệt, hắn đã không còn dám đứng ở bên cạnh dàn máy móc đen thui này nữa.
Cũng may trấn Bentham còn có được một thiên sứ lương thiện như tiểu thư Nanawa, Ironhead sờ lên gò má vẫn còn hoàn hảo như xưa của mình, trong lòng cảm khái vạn phần. Thế mà mình năm xưa còn nghi ngờ cô ấy là nanh vuốt của ma quỷ, quả thật là một sự sỉ nhục. Sau khi kết thúc mùa đông, hắn có tình chuẩn bị hai con cá khô mặn và một cái chân lợn rừng đem đến nhà của ngài Pine để xin lỗi.
Điều làm cho hắn ngoài ý muốn là ngài Titus Pine tuy là Tử tước, lại hoàn toàn không có thói quen khinh người của bọn quý tộc mà thoải mái tiếp nhận lời xin lỗi của hắn. Ironhead lần đầu tiên cảm nhận được, té ra quý tộc cũng không phải chỉ toàn bọn người lạnh lùng vô tình.
“Ironhead,” một người thợ mỏ bụi đầy người chạy ra từ bên trong mỏ, “Dây thừng đã chuẩn bị xong.”
“Ừ,” hắn quay đầu nhìn về cái máy chạy hơi nước hô lốn, “Tất cả mọi người tránh xa! Frick, nhấc cái cần gạt màu xanh lá cây lên, sau đó đè cần gạt màu đỏ xuống! Ngươi mà làm sai là ta vặn đầu đó!”
“Yên tâm đi Ironhead, để đó cho ta!” Frick lớn tiếng đáp lại.
Sau khi Nail tham gia vào đệ nhất quân trấn nhỏ, Ironhead thay người khác đến thao tác máy hơi nước. Mấy ngày đầu tiên Frick thường xuyên làm sai thứ tự khiến cho đường ống hơi bị nổ, thường xuyên bị hắn đánh. May mắn là hoàng tử điện hạ cũng không so đo chuyện này, không những phái người đến thay đổi linh kiện bị hư mà còn không phạt tiền của bọn hắn nữa, vốn ban đầu Ironhead đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị phạt một tháng tiền lương rồi đấy.
Van khí áp mở ra, máy hơi nước phun ra khói màu trắng, bánh xe chủ chậm rãi quay tròn, chậm rãi kéo dây thừng căng lên thẳng tắp.
“Sẵn sàng tinh thần! Quan sát dây thừng thật kỹ, nhớ cẩn thận vào!” Ironhead la to.
Bây giờ ngoại trừ máy hơi nước ra, phương thức xuất khoáng của mỏ quặng cũng thay đổi.
Vương tử điện hạ ra lệnh cho thợ đem gỗ cắt thành từng thanh nhỏ, trải thành hàng ngang ở khu vực khai thác mỏ, lại dùng hai khối gỗ vuông kẹp lại hai đầu, mới đầu nhìn qua rất giống một cái cầu thang để trên mặt đất.
Điện hạ gọi nó là hệ thống đường ray vận chuyển, tên nghe cực kỳ khó nhớ, nhìn có vẻ cũng không có gì đặc biệt, thế nhưng khi phối hợp với xe chở quặng chuyên dụng thì, chậc! Đây mới gọi là nhanh chứ. Quáng thạch bình thường cần ba đến bốn ngày mới có thể vận chuyển ra, đưa hết lên vài chiếc xe chở quặng, máy hơi nước một hơi đưa ra ngoài.
Hắn quả thật vô cùng bội phục sự thông minh tài trí của hoàng tử điện hạ, chỉ thiết kế đơn giản như vậy có thể làm cho quá trình vận khoáng trở nên nhẹ nhàng. Trước kia đưa đống quáng thạch chết tiệt nặng nề này ra ngoài là hao tốn thời gian nhân lực nhất.
Tuy nhiên hệ thống này cũng không phải là hoàn mỹ không khuyết điểm, ví dụ như dùng được năm ngày thì có hai thanh gỗ bị hư gãy, sau đó lại hỏng dần vài cây. Về sau điện hạ lấy sắt lá bao lên một lớp thì mới đỡ hơn.
Ngoại trừ lần đó ra, mỏ quặng còn xảy ra một lần sự cố đứt dây thừng, Ironhead nhớ lại vẫn còn thấy sợ hãi. Vốn theo quy định mỗi lần chở khoáng chỉ sử dụng bốn chiếc xe chở quặng mà thôi, ai ngờ thợ mỏ hôm đó muốn đẩy nhanh tiến độ, nối sáu chiếc xe quáng lại với nhau, kết quả kéo được nửa tiếng xong sợi dây thừng thô to đột nhiên đứt rời, văng ra đánh trúng một người đứng gần đó làm cho hai cánh tay hắn bị đứt rời, xương sường cũng gãy mấy khúc. Xe chở quặng bị tụt ngược trở về đụng ngã hai người, nghiền đứt chân một người.
Còn may Ironhead tỉnh táo biết gặp chuyện như vậy phải làm thế nào, hắn ngay lập tức tổ chức đưa người bị thương đến nơi ở của Tử tước Pine. Chỉ cần không chết ngay tại chỗ, tiểu thư Nanawa nhất định có thể giúp cho bọn chúng lành lặn lại như trước.
“Ironhead, xe ra tới rồi!” Người quan sát hầm mỏ thông báo.
“Frick, mười giây sau ngừng máy hơi nước, chú ý trình tự thao tác!” Ironhead lớn tiếng ra lệnh.
“Đã rõ!”
Bốn chiếc xe chở quặng chậm rãi dừng lại ở đầu cuối đường ray, hắn đi qua ghi chép lại số lượng và chủng loại quặng. Hai chiếc xe đầu chở theo quặng màu nâu đỏ, đây là loại quặng sắt mỏ sản xuất ra nhiều nhất. Xe thứ ba quặng có màu hơi vàng, hẳn là quặng đồng, nhìn thấy chiếc xe thứ tư hắn ngẩn người ra, trong ghi chép trước giờ không có xuất hiện loại quặng này: toàn thân hiện lên màu nâu đen, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng bóng ảm đạm của kim loại.
Lại là một loại quặng chưa xác định, Ironhead lắc đầu. Mỏ quặng sườn núi Bắc có đường thông khắp nơi, thường xuyên đào ra được một vài thứ không biết là gì. Hắn đánh một dấu trên tờ giấy để cho người đem khoáng thạch về nơi chất. Còn việc đống đá đen này có thể được đưa vào lò dung luyện hay không thì không có liên quan gì đến hắn.