Thuyền buồm đến từ cứ điểm Epic chậm rãi ngừng tại bến tàu cạnh trấn Bentham.
Khi cầu nối hạ xuống, người trên thuyền vác hành lý đủ loại đi xuống cầu tàu. Bọn họ phần lớn đều lần đầu tiên đặt chân lên vùng đất xa lạ này, khuôn mặt hơi có chút mờ mịt, thủy thủ sau lưng thúc giục liên hồi càng làm cho họ cảm giác bất an hơn.
Giữa đám người xô đẩy, một người phụ nữ có tuổi vô ý trượt chân, thân hình mất thăng bằng, sắp rớt khỏi cầu tàu. Một cô gái nhanh chóng bước lên trước chụp lấy tay đối phương, giúp ổn định lại thân hình.
“C… cảm ơn.” Người vừa được cứu che ngực, vẫn còn sợ hãi, cảm ơn liên hồi.
Cô gái chỉ cười khoát tay, ý nói chuyện nhỏ thôi không có gì.
Fillin Syrte đứng chờ cạnh bến tàu chỉ liếc nhìn qua đã nhận ra cô gái thân hình thon thả đầy sức sống này chính là bông hoa của rạp hát cứ điểm, Irene, người vợ thân yêu của hắn. Nàng mặc một chiếc váy liền quần màu trắng nõn, tóc dài búi lại trên đỉnh đầu, vẫn xinh đẹp thoát tục như mọi khi.
Đệ nhất hiệp sĩ ráng đè nén tâm tình kích động, đợi đến khi nàng bình yên bước lên đất liền mới tiến nhanh đến, dùng sức ôm nàng thật chặt, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt tò mò và đàm tiếu của người xung quanh. Nàng giật mình hoảng sợ, đến khi nhận ra Fillin liền dịu dàng ôm lấy hắn.
“Em đã vô cùng sợ hãi khi nghe được tin tức quân đội Công tước đại bại. Lúc ở cứ điểm Epic em vẫn muốn tìm cách gặp anh mà không được.” Nàng thỏ thẻ bên tai hiệp sĩ, “Thật may là anh vẫn bình an vô sự.”
“Anh lúc đó bị giam trong địa lao của lâu đài lãnh chúa, tất nhiên là lính canh không thể cho em vào được rồi,” Fillin thả vợ mình ra, “Nửa tháng nay em có ổn không?”
“...” Nàng trầm mặt một chút, “Em rời bỏ rạp hát rồi.”
Fillin ngay lập tức hiểu được ẩn ý trong lời nói của vợ mình, khi hắn còn là đệ nhất hiệp sĩ của miền Tây, chỉ có Công tước là dám động tay với nàng, còn bây giờ khi hắn trở thành tù nhân của hoàng tử điện hạ, những kẻ bao lâu nay vẫn luôn thèm muốn Irene kia không cần phải kiềm chế tà tâm nữa, tên nào tên nấy sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào. Vào thời điểm này đi làm việc ở rạp hát, không thể nghi ngờ chính là đưa dê vào miệng cọp.
“Không sao cả, ở đây anh có việc làm, lương cũng không tệ.” Hắn an ủi nàng, “Chúng ta về nhà rồi nói chuyện tiếp.”
“Nhà?” Irene kinh ngạc hỏi, “Chúng ta không bị tách ra ở riêng sao?”
Theo lẽ thường, tù binh không bị giết mà không có ai chuộc phần lớn là được dùng lào lao động khổ sai, nơi ở chỉ là lều vải doanh trại, một đống người chen chúc với nhau, trải một lớp vải trên đất tính là giường ngủ. Gia đình người thân tù binh cũng không khá hơn chút nào, phụ nữ có khu vực riêng, cũng ngủ trên mặt đất, đợi đến khi đàn ông đi làm việc thì các nàng phải dọn dẹp chuẩn bị khu vực ở cho đàn ông, đồng thời nấu nước nấu cơm giặt giũ.
Nghĩ đến đây Fillin rất cảm động, nếu ở lại nông trường cứ điểm ít ra nàng cũng có được một căn phòng rộng rãi, giường chiếu thoải mái và chăn nệm mềm mại ấm áp. Thế nhưng vì hắn nàng vẫn lựa chọn lẻ loi một mình đi đến trấn Bentham, sẵn sàng cùng những phụ nữ khác chen chúc một đống trong phòng nhỏ hoặc lều bạt, mỗi ngày làm việc tay chân cực khổ, nàng không hề ngần ngại.
“Bây giờ anh là giáo sư,” hắn cầm lấy bọc hành lý của Irene, dắt tay nàng đi về khu văn minh mới, “Mà giáo sư thì được cấp một căn nhà ở miễn phí.”
Nói thật, khi hắn nghe điện hạ nói về đãi ngộ của giáo sư hắn cũng không hy vọng quá xa vời, thân là tù binh có được một căn phòng nhỏ riêng đã là tốt lắm rồi. Cho dù là nhà gỗ nát gió lùa mưa dột, mình cũng có thể tu sửa lại đề mà ở. Kết quả ngoài ý định của hắn, nhà ở phân phối cho giáo sư lại vô cùng… chính quy thế này.
Đi vào khu cư xá, đường đi trở nên rộng rãi hẳn lên, trên mặt đất phủ kín đá vụn màu xám trắng, đã được ép xuống chặt cứng và gọn gàng, đi qua lại không hề cảm thấy cấn chân. Fillin ngay từ đầu còn không hiểu lắm vì sao phải làm như vậy, cảm thấy đám thợ đá này quá lãng phí nhân lực và thời gian. Đến khi có một trận mưa lớn xong, mưa thấm xuống đất theo khe hở giữa đá vụn, lại chảy ra hai rãnh sâu thoát nước hai bên đường, lúc đó hắn mới hiểu ra. So với đường xá nhỏ xíu ở cứ điểm Epic mỗi lần mưa là lầy lội ngập nước, con đường như thế này tốt hơn mọi mặt.
Irene nhìn quanh bốn phía, hơi nghi hoặc hỏi: “Nhà cửa ở đây hình như đều là mới xây xong cả, anh có đi nhầm đường hay không?”
“Không đâu, em yêu, chúng ta sắp đến rồi.”
Đi trên đường qua hai khúc quanh nữa, Fillin Syrte dẫn Irene đi đến trước một căn nhà gạch hai tầng rồi dừng lại, “Chính là chỗ này.”
“Chỗ nào?” Nàng nhìn quanh mấy cái, rồi mới đưa mắt nhìn vào căn nhà lầu mới tinh trước mặt hiệp sĩ, tay bịt miệng không dám tin, “Chẳng lẽ… Tòa nhà to đẹp này là nhà của chúng ta?”
“Tất nhiên là không,” hắn cười nói, “Đây là khu nhà dành cho giáo sư, nhà của chúng ta ở giữa tầng hai, đi lên nào.”
“Móc ra chìa khóa mở cửa phòng, Fillin kéo tay vợ mình vào trong căn nhà mới này. Nhà có một phòng khách chính, hai phòng ngủ và hai phòng nhỏ, trong đó có đầy đủ gia cụ các kiểu. Mặc dù không lớn nhưng lại làm cho người ta cảm thấy ấm cúng thoải mái. Cho dù là phòng khác hay phòng ngủ cũng được trang trí đem lại cảm giác vô cùng mới mẻ. Hiện tại đã có Irene, căn nhà này cuối cùng đã hoàn mỹ.
“Trời đất ơi, anh thật sự là tù binh bị bắt sao?” Irene không chờ được nữa chạy vào xem xét mấy căn phòng, hưng phấn như một đứa trẻ, “Từ nay về sau chúng ta sẽ sống ở nơi này?”
“Ừ, tất nhiên rồi.” Fillin cười, lấy bánh mì và phô-mai trong tủ ra bày lên bàn, “Em đã ăn uống gì trên thuyền chưa? Lấp đầy cái bụng đã rồi tính sau, một chút anh còn phải đi làm nữa.”
“Phải rồi, bây giờ anh là một vị giáo sư rồi,” Irene đến bên cạnh chồng, “Là day cho con cái gia đình quý tộc nào?”
“Không phải quý tộc, là dạy cho dân chúng trong lãnh địa của điện hạ.”
“Dân chúng?” Nàng giật mình, “Dạy cái gì?”
Fillin cầm lấy một quyển sách cạnh bàn đưa cho vợ, “Dạy cho bọn họ đọc sách viết chữ, đây là… giáo trình điện hạ đưa cho anh.”
Khi hắn lựa chọn trở thành một giáo sư, hắn còn lo lắng mình không thể nào đảm nhiệm được chức vụ vốn do những ông lão tóc trắng học rộng tài cao thực hiện này. Điện hạ thì hoàn toàn không để ý, bảo rằng cứ làm theo giáo trình là được. Đến khi nhìn thấy cái giáo trình này, hắn mới hiểu được, thì ra dạy cho người khác đọc sách viết chữ cũng có thể chắt lọc tinh túy đến thế này.
Dựa theo phương thức bên trong mà giảng bài cho khóa học, tất cả những thứ cần biết đều có đủ. Thậm chí trang đầu tiên còn đưa ra giải đáp cho một số thắc mắc thường gặp của giáo sư mới vào nghề, ví dụ như làm thế nào trở thành một giáo sư giỏi? Làm cách nào có thể làm cho học sinh hứng thú học tập? Kiểm tra kết quả học tập như thế nào? Câu trả lời đơn giản và dễ hiểu, có cảm giác khiến cho người đọc giật mình tỉnh ngộ. Còn chưa bắt đầu lên lớp, hắn đã bị quyển sách này làm cho hấp dẫn.
Irene hiển nhiên cũng như vậy, nàng từ nhỏ lớn lên trong rạp hát thậm chí còn đọc qua nhiều sách vở và kịch bản hơn so với Fillin, hiệp sĩ từng cảm thán, với dung mạo và tài trí của vợ mình nếu như sinh ra trong gia đình quý tộc nhất định sẽ trở thành một thiếu nữ kiệt xuất nổi danh khắp miền Tây.
Đọc qua vài trang, Irene đột nhiên ngẩn đầu hỏi, “Anh nói là… Lương của giáo sư cũng không tệ lắm?”
“20 ngân lang mỗi tháng, mỗi năng tăng thêm 5 miếng.”
“Ở đây không có rạp hát, đúng không?”
“Không… không có.” Fillin hơi chần chờ, anh đã đoán được ý định của vợ mình.
Quả nhiên, nàng đóng sách lại cười nói, “Anh yêu, em cũng muốn trở thành một vị giáo sư, giống như anh.”