Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1446

Chương 1446
Chương 1446

- Mấu chốt để kết thúc trận chiến Thần Ý đã tìm ra được…

Victor nhẹ giọng thì thầm:

- Bệ hạ quyết ý chủ động đón đánh địch nhân, kết thúc chiến hỏa ở bên ngoài bình nguyên màu mỡ?

Cho dù đã trải qua rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng bản tin này vẫn tràn ngập chấn động, hầu như mỗi một hàng chữ đều đáng để ghi lại việc quan trọng, loại tin tức này căn bản không thể để người ngoài trừ vua biết được, chứ đừng nhắc tới một thương nhân bình dân không có tước vị hắnồi.

Bản tin vẽ ra một khung cảnh cực kì vĩ đại: Lục địa trên không gây ra náo động trước đó rơi xuống biển lớn cũng không tuyên cáo ma quỷ kết thúc tấn công, ở bên ngoài mấy ngàn dặm, một cứ điểm Blackrock mới đang ngày đêm đi hướng thành Neverwinter. Mà phía dưới nó, là nghìn vạn lần ma quỷ dâng trào, số lượng này cũng đủ để bao phủ cả vương quốc nhân loại! Vì để tránh cho cảnh này tiến đến, bệ quyết định chủ động xuất kích, khiến chiến hỏa không đến mức lan gần người thường.

Sau khi đánh bại kẻ địch đột kích, quân viễn chinh sẽ đi sang một bên khác của thế giới, nơi giao nhau giữa hai đại lục, để giải trừ uy hiếp của trận chiến Thần Ý. Một khi thành công, hòa bình lâu dài sắp tiến đến, bất kể là ma quỷ hay là tà thú, cũng sẽ không thể uy hiếp an nguy của loài người được nữa.

Loại chuyện vĩnh chinh ấy, Victor cũng không tính xa lạ, dù sao hơn một năm trước, hắn đã thấy tận mắt một kỳ tích sinh ra, dựa vào máy móc hạng nặng tên là xe lửa, nhóm lớn Đệ Nhất Quân cứng rắn ở bình nguyên màu mỡ không người lắp gần hơn năm trăm km, đánh bại ma quỷ chiếm giữ trong phế tích phương Bắc. Lúc đó Tuần báo Greyfort cặn kẽ ghi lại toàn bộ quá trình của trận chiến này, thông qua ảnh tả thực của một thứ được gọi là “bức ảnh”, cho tới bây giờ hắn đều có thể hồi tưởng được cảm thúc lúc bản thân nhìn thấy được đoàn xe màu đen rong ruổi trên bình nguyên từ thị giác không trung.

Có điều lần này bệ hạ Roland hình như làm càng thêm triệt để.

Hắn lại có ý cho cả một ngọn núi bay lên không trung, trở thành cứ điểm viễn chinh lần này!

Đây là chuyện nhân loại có thể làm được thật à?

Victor không kịp chờ đợi lật tới trang thứ hai, chỉ thấy kế hoạch này được chia làm ba bộ phận, đầu tiên là giai đoạn lên không, núi North Slope kể cả thổ địa gần một kilomet phía dưới sẽ rời khỏi ràng buộc của dãy núi Tuyệt Cảnh, trở thành một chỉnh th độc lậpể.

Thứ hai là giai đoạn đi thử, núi North Slope sẽ được nhét vào danh sách của quân đội, cũng chính thức trao tặng cái tên “mẫu hạm trời không số hiệu Eleanor”. Trong khoảng thời gian này nó sẽ nhiều lần tuần tra bốn phía thành Neverwinter, trừ huấn luyện cần thiết để chiến đấu ra, cũng là đang chờ đợi thời cơ xuất kích thích hợp.

Giai đoạn cuối cùng thì là chính thức khởi hành, cự địch từ ngoài ngàn dặm.

Sở hành chính gọi đây là một hồi chiến tranh quyết định vận mệnh loài người, trừ quân đội ra, sự ủng hộ của công nhân các ngành cũng cực kỳ quan trọng, vì vậy thù lao cho công tác có chút hậu hĩnh, trên cơ bản là gấp hai đến gấp ba bình quân trong nghề. Không chỉ như vậy, tên của bất kỳ người tham dự nào cũng sẽ được khắc vào bia kỷ niệm, vĩnh vieenx đứng trong vương thành.

Mặt khác tới cuối cùng cánh tay của quốc vương đại nhân Barov vẫn còn tiết lộ, người lên đảo có thể có cơ hội nhìn thấy vũ khí mạnh nhất của nhân loại từ trước tới nay.

Xem tới đây, Victor biết rõ sở hành chính tuyệt đối sẽ bị vây lại chật như nêm cối, so sánh cư dân thành Neverwinter cùng di dân đến từ những thành thị khác, khác biệt lớn nhất là đem mảnh đất này coi như con đẻ. Lúc ở chung với người bản xứ, hắn thường có ảo giác, đó chính là nơi này không thuộc về bệ hạ Roland, còn thuộc về bọn họ nữa. Đồng thời một khi định cư, thu được thẻ căn cước, cảm giác cùng chung tương tự rất nhanh sẽ lan tràn ra, bởi vì bản thân hắn đã lĩnh hội đầy đủ.

Rõ ràng đến từ Dawn Kingdom, hắn lại sinh lòng tự hào khi nghe ngoại nhân đàm luận về các loại kỳ tích của Neverwinter, chuyện này trong quá khứ chưa bao giờ có.

Nếu như không phải có gia nghiệp trong người, Victor cũng có xúc động muốn leo lên mây trời, đi gặp một phen.

- Giúp ta liên hệ sở hành chính, nói Rainbow Stone nguyện ý quyên tặng một nghìn bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày.

- Vâng.

Tinkle gật đầu nói.

- Đúng rồi, ngươi nghe được núi ngày lên không chính xác của núi North Slope không?

- Hẳn là trong vòng hai ngày nay, trên đỉnh núi đã thay đổi hoàn toàn không giống trước.

- Hai ba ngày sao... vị trí quan sát tốt chỉ sợ đã bị cướp hết từ sớm rồi.

Victor gấp tờ báo lại, đi tới trước cửa sổ sát đất. Tòa nhà Miracle tuy cao, nhưng cách dãy núi Tuyệt Cảnh quá xa, kỳ cảnh như vậy, vẫn là đứng gần chứng kiến thì thích hợp hơn. Hắn xoay người đưa ra cái chìa khóa:

- Tinkle, ngươi biến nên làm gì rồi chứ?

Cũng may vấn đề dùng tiền là giải quyết được với hắn chẳng phải chuyện lớn gì.

- Cứ để ta lo, thưa đại nhân.

Tinkle mỉm cười nhận lấy chìa khoá.

...

Ba ngày sau, Đệ Nhất Quân kéo đường cảnh giới thật dài ở dưới chân núi, cái này khiến tất cả mọi người thành Neverwinter ý thức được, thời khắc đợi đã lâu sắp đến rồi.

Lúc này núi North Slope đã hoàn toàn thay đổi dáng dấp, từ đằng xa nhìn lại, bốn phía của nó dựng đầy giàn giáo, vách núi vốn bất quy tắc như là đã được chỉnh sửa qua, không chỉ thuận mắt hơn rất nhiều, không ít địa phương còn đánh miếng vá hoặc là bản kim loại, hoặc là hộp dầu màng lớn bé không phù hợp với bản thân núi đá chút nào, lại làm cho vật tự nhiên ấy càng giống như là một kiện vũ khí.

Mà khiến Victor rung động nhất, là mấy trăm cờ xí dáng dài rũ xuống từ trên cao.

Chúng nó giống như chéo quần của sơn thể, ở trong gió phập phồng như sóng lớn.

Tháp cao và súng dài, tượng trưng cho vương quốc Greyfort.

Ba màu đỏ đen trắng phối hợp càng có vẻ trang nghiêm không gì sánh được.

Cảm giác trùng kích thị giác ấy tuyệt đối có thể làm người ta cả đời khó quên.

Đoàn người tụ tập trên đường càng ngày càng nhiều, đến buổi trưa mấy con đường chính đã chật như nêm cối, nếu như không phải cảnh sát áo đen và quân đội dẫn người sang rừng rậm Dodge bên cạnh, sợ rằng nửa thành đều sẽ rơi vào bại liệt.

Theo tiếng báo hùng hậu vang vọng khắp bầu trời thành phố, Victor ở vị trí tuyệt hảo trên nóc nhà góc Tây cảm thấy dưới chân truyền đến một tia rung động.

Rất nhanh, sự rung động ấy đã hóa thành tiếng nổ ầm ầm!

Trong nháy mắt, toàn bộ thành Neverwinter giống như sôi trào

Đó là âm thanh quần sơn bị xé nứt.

Mặc dù sớm đã có chuẩn bị, nhưng khi thật sự tận mắt thấy một màn này, hắn vẫn há miệng mình tới mức to nhất.

Tinkle càng là nắm thật chặt cánh tay của hắn.

Chỉ thấy núi North Slope lấy tư thế thong thả nhưng cũng không thể ngăn cản dâng lên cao, bộ phận dãy núi nối liền với bắn ra nhiều bụi bặm, giàn giáo đứng thẳng trên mặt đất tầng tầng đổ nát, như là không còn sức để buộc chặt thứ khổng lồ ấy nữa. Sau khi bỏ cây cối, đá vụn và giá sắt ra sau thân thể, phần đấy càng lớn hơn lại nâng lên những “lớp da” rơi xuống ấy.

Toàn bộ cảnh tượng như rút củ cải ra khỏi đất, có điều lần này bùn không phải phần đất dài mấy cây, nó bày ra hình tam giác ngược, chỗ thấp nhất thì ở trong hòn đảo di chuyển. Theo núi North Slope dâng lên, trên mặt đất để lại một cái hố to lớn, đối mặt cái nóc đột nhiên biến mất, vô số động vật sinh động ở dưới đất kinh hoàng chạy trốn, trở thành màn chú giải sinh động cho cảnh mang tính lịch sử này.

Đây vốn là chuyện nhân lực tuyệt đối không cách nào làm được.

Nhưng cờ xí tung bay trên núi lại đang nhắc nhở rõ ràng, nó thuộc về vương quốc Greyfort, thuộc về nhân loại.

Sau khi hết khiếp sợ, trong đám người bùng lên tiếng hoan hô điếc tai nhức óc, khi tiếng muôn năm thứ nhất xuất hiện, thì đã định trước trong khoảng thời gian ngắn khó có thể dẹp được.

Bầu không khí cuồng nhiệt qua hồi lâu mới từ từ biến mất, Victor liếm đôi môi hơi khô khốc, lúc chuẩn bị mang Tinkle trở về khách sạn, nơi khóe mắt bỗng nhiên quét đến bóng dáng một lão giả trên nóc nhà đối diện là quen thuộc như thế, thế cho nên ngay cả bước chân của hắn đều chậm thêm vài phần.

Lúc Victor muốn nhìn kỹ, lại phát hiện đối phương đã không thấy tăm hơi.

- Đại nhân, làm sao vậy?

Tinkle hình như đã nhận ra sự khác thường của hắn.

- Không, không có gì... Đại khái là nhìn lầm rồ.

Victor chần chờ nói. Bởi vì nhìn từ phương diện nào, lão giả kia đều giống phụ thân của hắn đến mấy phần.

Chẳng qua phụ thân làm sao có thể xuất hiện ở nơi này, hắn lắc đầu, rất nhanh đã quăng suy nghĩ ấy ra sau đầu.

Bình Luận (0)
Comment