Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 1455

Chương 1455
Chương 1455

Hai ngày sau, đảo nổi số hiệu Eleanor ở bến tàu Precipipe hoàn thành một lần tiếp tế cuối cùng, lên không bay đi nội địa Dawning Realm.

Đưa tiễn nó là gần mười vạn cư dân thành Neverwinter -- mọi người xông lên đầu đường, lên nóc nhà, thậm chí leo lên dãy núi Tuyệt Cảnh, chỉ vì tận mắt thấy thời khắc lịch sử ấy. Cả thành phố phía tây đều bị dòng người làm cho chật ních, lại một lần nữa phá ghi chép về nhân số hoạt động của quần thể.

Mà đó chỉ là một phần dân Neverwinter.

Còn có nhiều người bận rộn ở nhà xưởng, cảng và đồng ruộng, lấy một loại phương thức khác tham dự vào trong viễn chinh.

Cũng trùng hợp là cùng một ngày, tổng nhân khẩu hai nơi là khu Biên Thùy và khu Epic chính thức đột phá trăm vạn đại quan, trong đó có năm phần mười ở trên đến từ Wolfheart và Everwinter. Bọn họ mặc dù không giống như người di chuyển trước tâm hệ Neverwinter, nhưng vẫn có thể từ trong làn sóng người mãnh liệt cảm thụ được chấn động không gì sánh kịp, cùng với ý nghĩa không tầm thường của ngày này.

Kèm theo tiếng pháo mừng chỉnh tề, số hiệu Eleanor trước tiên dọc theo quần sơn đi tới cứ điểm Epic, sau đó quay đầu hướng tây, càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất trong tầm mắt của nhân dân.

Nhưng bầu không khí nhiệt liệt của cư dân vẫn chưa vì vậy mà bỏ dở.

“Tuần báo Greyfort” theo dõi đưa tin khiến lượng tiêu thụ báo chí tăng lên độ cao mới, bất kể là đầu đường cuối ngõ, đề tài của mọi người đều không thể rời bỏ lần xuất kích này. Dần dần, thời gian lên đường có một cái tục xưng, mọi người gọi nó là ngày kỳ tích, đại biểu cho nhân loại bắt đầu chinh phạt bầu trời. Đây cũng là sự kiện được đặt tên có kỳ tích sau Tòa nhà Miracle.

Mà trên đảo nổi thì phải bình tĩnh rất nhiều.

Sau khi sự mới mẻ ban đầu đi qua, đội công trình tiếp tục vùi đầu vào trong công việc khẩn trương có thứ tự.

Kị sĩ bầu trời cũng giống như vậy, trừ bộ đội điều tra cất cánh theo thông lệ cho phép ra, tất cả học viên mỗi ngày đều ít nhất phải cất cánh một lượt, đẻ quen thuộc địa hình xung quanh. Trên đảo không trung to lớn, khu khởi hành nhộn nhịp và khu lò gạch khói đặc cuồn cuộn, lẫn nhau hợp thành một bộ kỳ cảnh phong vị đặc biệt.

- Cảm giác như thế nào, còn có thể thích ứng thân thể mới này chứ?

Khu vực trung tâm của đảo nổi, Roland đứng ở đáy hố mỏ, nhìn Eleanor vững vàng kết nối với cột thần thạch.

Trong một tháng này, không chỉ cột đá biến lớn thêm không ít, cơ thể mẹ cũng mọc ra rất nhiều râu, chui vào trong bùn đất dưới chân, tựa như thực vật mọc rễ -- dựa theo lời nàng nói, những cái râu này có thể vì nàng cung cấp nhận biết thêm, tiến tới khống chế đảo nổi tốt hơn. Nói theo một ý nghĩa nào đó, đảo nổi là thể xác, râu thì là thần kinh của nàng.

- So với trước kia phải tốt hơn nhiều.

Giọng Eleanor nhẹ nhàng không gì sánh được:

- Có thể thấy được, có thể nghe được, có thể suy nghĩ, có ba điểm này ta còn gì để bất mãn nữa? So với Elena các nàng, ta đã coi như là may mắn rất nhiều.

- Tam Tịch đại nhân, ngài nói quá lời.

Pasha rũ xuống chủ tu nói:

- Ai cũng biết, nếu không phải ngài chủ động dung hợp, chúng ta ai cũng không cách nào may mắn sống sót. Huống hồ lúc đó ngài căn bản không biết sẽ có một ngày như thế, phần can đảm này đủ để ---

- Ta nói là kết quả, mà không phải là quá trình.

Eleanor cắt đứt lời của nàng:

- Ta tin tưởng lúc đó người cam nguyện vì hội liên hợp hiến thân tuyệt đối không chỉ có một mình ta, ta cũng chỉ là làm đầu tiên mà thôi.

Xem ra trạng thái của nàng quả thật không tệ, Roland nghĩ thầm. Trước đó hắn vẫn luôn có chút bận tâm, một phù thủy cùng ma quỷ chiến đấu mười mấy năm cuối cùng ngược lại biến thành ma quỷ, không biết có khiến trong lòng có vấn đề không. Nhưng bây giờ xem ra, tâm tính của Eleanor vô cùng thành thục, không hề bối rối chút nào về thân thể mình.

- Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì.

Eleanor bỗng nhiên lại chuyển lời về tới trên người hắn:

- Sợ ta luẩn quẩn trong lòng rơi vào tự bế? Nếu như thế giới chỉ thừa lại một mình ta, nói không chừng còn sẽ như thế. Nhưng mọi người bây giờ cơ bản đều ở đây, tiền cảnh chiến tranh tốt hơn bốn trăm năm trước không biết bao nhiêu lần, còn có nhiều kiến thức mới cần học tập như vậy, nào có thời gian đi tự bế chứ?

- Ách... Học tập?

- Hội liên hợp có thể trở thành người thống trị nhân loại, có thể không đơn giản chỉ dựa vào năng lực mà thôi, lúc đó nắm giữ kỹ thuật và tư tưởng tiên tiến nhất, cũng là chúng ta, nói thành là ba đại biểu cũng không quá đáng. Bây giờ vinh quang của hội liên hợp mặc dù đã không còn, nhưng muốn đuổi kịp tiến trình của thời đại, vẫn phải dựa vào học tập tới thực hiện.

Roland không khỏi cạn lời, cách dùng từ quen thuộc ấy rõ ràng là học được từ các phù thủy thần phạt, trời biết các nàng đều dạy chút gì.

- Như vậy ngươi bây giờ học đến đâu rồi?

- Đại học.

Eleanor trả lời:

- Loại sắp tốt nghiệp.

- Đầu tiên vẫn là Celine và Ling các nàng theo dạy Eleanor đại nhân, hiện tại đã biến thành Eleanor đại nhân đang dạy các nàng rồi.

Pasha cười bổ sung một câu.

Này này, nàng từ thức tỉnh đến bây giờ cũng chẳng qua gần hai tháng đấy, liền trực tiếp học xong nội dung đại học? Roland âm thầm líu lưỡi, trước đó Eleanor bức lui Mask hắn cũng không có nghĩ quá nhiều, hiện tại mới ý thức được mình khả năng đã đánh giá thấp năng lực học tập của hơn mười cái đầu.

- Đúng rồi, ta còn làm ra một dụng cụ trung tâm loại nhỏ, có lẽ đối với chiến đấu kế tiếp có trợ giúp.

Dưới ý của Eleanor, Pasha cuốn lên một khung xương lớn chừng bàn tay đặt trong “tay”, chỉ thấy nó lơ lửng huyền phù, nơi trung tâm lóng lánh ánh sáng màu xanh lam, cực kỳ giống trung tâm ma lực to lớn.

- Cái này có tác dụng gì?

Roland hiếu kỳ nói.

- Nó có thể bắt chước một ít năng lực niệm động, do đó ảnh hưởng ngoại vật... ví dụ như chuyển động tay nắm cửa, bóp cò vân vân. Nếu như kết hợp trang bị cơ giới đặc biệt định chế cùng với hỏa khí, ta có thể thông qua ma lực tới khống chế chúng nó.

Eleanor giải thích:

- Mask tuy trừ đi hành động của thân thể, nhưng không có phong kín ma lực -- cái này cũng có nghĩa, ở lúc kẻ địch tập kích, ta có thể thao túng vũ khí tự mình đầu nhập chiến đấu, nguyên lý của nó hơi có chút như là vũ khí tự động ở thế giới trong mơ.

Roland kinh ngạc há to miệng.

Mà còn chưa kết thúc, đối phương nói tiếp:

- Xạ kích trên bản chất là một loại tính toán, đây chính là chuyện ta am hiểu. So với binh lính bình thường, ta có thể khiến tỷ lệ trúng mục tiêu của hỏa khí ở trong tầm sát thương tăng lên đến hơn chín mươi phần trăm, khuyết điểm là không cách nào linh hoạt di động, phải phối hợp bệ pháo cố định, còn phải trước tiên bố trí râu và trung tâm hơi co lại. Chẳng qua chí ít ở trong chiến đấu phòng ngự đảo nổi, những trạm vũ khí này sẽ trở nên hiệu suất cao cực kỳ.

- Ngươi có thể đồng thời khống chế bao nhiêu?

- Vậy phải quyết định bởi với số lượng của râu.

Nàng dừng một chút:

- Ta nghĩ chí ít cũng phải mấy trăm cái đi?

Vừa nghĩ tới cảnh mấy trăm cái bệ pháo súng máy, thậm chí là pháo ở Eleanor dưới sự khống chế tinh chuẩn khai hỏa với kẻ địch khai hỏa, Roland liền không nhịn được nghĩ muốn chặc lưỡi. Nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện duy nhất hắn cảm thán, càng làm hắn để ý, là cách Eleanor dung hợp ma lực và máy móc lại. Tri thức hai thứ này, một cái đến từ Mask Nassaupelle, một cái đến từ thế giới trong mơ, nàng không chỉ có thu nạp chúng nó, còn chủ động dung hợp vào một chỗ! Nếu như thêm nhiều ngày nữa, nàng có thể cho thế giới này mang đến bao nhiêu cải biến?

- Nếu như không phải lần hành động này không thể rời bỏ đảo nổi, ta còn thực sự không muốn để cho ngươi dấn thân vào chiến trường.

Roland lộ ra suy nghĩ của mình:

- Hiện tại nhân loại thiếu nhất, chính là người chỉ dẫn ở phương diện này.

- Hả? Ngươi sẽ không sợ thứ ta hiểu vượt xa ngươi?

Eleanor giống như đang khẽ cười.

- Eleanor đại nhân…

Pasha hình như muốn khuyên, lại cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

- Tại sao phải sợ?

Roland hỏi ngược lại:

- Kẻ kế tục vượt lên trước tiền nhân là một chuyện bình thường vô cùng, như vậy ít nhất có nghĩa văn minh quả thật đang không ngừng tiến bộ. Nếu như tri thức loài người bằng vào ta là vượt giới hạn, đó mới thật gọi con đường phía trước ảm đạm nữa.

- …

Đối phương hơi chút trầm mặc một lát, mới một lần nữa phát ra tiếng nói:

- Nói từ quốc vương, ngươi quả thực không thế nào hợp cách. Chẳng qua...

- Lại là một người lãnh đạo đáng tin cậy.

Bình Luận (0)
Comment